* Vì một số bạn đã hỏi mình vì sao các bạn ấy đọc đến chương 50 lại không có chữ nên bây giờ mình sẽ đăng lại chương này
– ————–
Yêu đơn phương? Đây chẳng phải là cảm giác mà Hàn Tử Huyên đã chịu đựng trong suốt thời gian đi học hay sao? Bây giờ khi nghe Hạo Nhiên hỏi về nó, cô không biết phải nói như thế nào. Suy nghĩ khá lâu, cuối cùng Hàn Tử Huyên mỉm cười rồi trả lời anh:
” Yêu đơn phương cũng giống như việc ngoài trời đang mưa, nhưng trong lòng lại đang ấp ủ một tia nắng ”
Hạo Nhiên vừa nghe Hàn Tử Huyên nói, anh đưa mắt nhìn cô rất lâu.
Yên Yên nằm ngủ trong phòng của cô, nghe tiếng nói chuyện bên ngoài liền tỉnh giấc, ra ngoài xem có việc gì. Khi thấy đã khuya nhưng Tử Huyên và Hạo Nhiên chưa ngủ, vẫn đứng đó nói chuyện. Yên Yên khuyên cả hai trở về phòng ngủ và quay về phòng của mình.
Sáng hôm sau, tại Vũ gia, cánh cổng to lớn đang từ từ đóng lại sau khi cho chiếc Lamborghini Murcielago Lp640 chạy ra. Vũ Thiên Phong đang tập trung lái xe để đến công ty thì nhận được cuộc điện thoại. Thấy Mặc Ngôn gọi đến, Vũ Thiên Phong nhanh chóng kết nối với chiếc tai nghe bluetooth màu đen của mình rồi đặt vào bên tai phải, nghiêm giọng trả lời:
” Tôi nghe đây! ”
” Thiên Phong, số vũ khí ở bên Italya giao đến đã sắp đến nơi rồi ”
Mặc Ngôn đang ở Mặc gia, nhận được tin vũ khí sắp đến nơi liền gọi điện báo cho Vũ Thiên Phong biết.
” Mục tiêu lần này chính là dụ dỗ kẻ địch đến lấy món hàng. Tuyệt đối đừng để thất bại ”
Vũ Thiên Phong vừa nói, ánh mắt anh lại đầy sự nguy hiểm, lần này anh nhất định sẽ tìm được kẻ đứng sau luôn đối đầu với bang Phong Thần.
Anh vừa nói xong thì ngừng cuộc gọi, tiếp tục chú ý lái xe.
Đến công ty, Vũ Thiên Phong vào đến phòng làm việc, ngồi trên ghế, tay liên tục gõ xuống bàn. Anh lấy điện thoại trong túi ra và gọi điện cho một người:
” Cảnh sát Lý, tôi là Vũ Thiên Phong ”
Đầu dây bên kia vừa biết là Vũ Thiên Phong gọi đến liền nhẹ giọng đáp:
” Vũ tổng, không biết tìm tôi có việc gì? ”
” Tôi muốn ngài giúp tôi tìm một việc, tìm giúp tôi…. ”
Cảnh sát Lý kia sau khi nghe yêu cầu của Vũ Thiên Phong liền chấp nhận.
” Việc này không thành vấn đề.
Lát nữa tôi sẽ cho người đưa nó đến Vũ thị ”
” Cảm ơn ông! ”
Anh nói chuyện xong, đặt điện thoại ngay kế bên. Suy nghĩ việc gì đó khá lâu sau đó lấy điện thoại bàn bên cạnh gọi điện cho nhân viên bảo họ gọi Hoàng Trầm và Hoàng Mộc đến gặp anh. Lát sau, cả hai người đã có mặt trong phòng làm việc của anh. Thấy chỉ có một mình anh ở đây, cả hai người cúi chào Vũ Thiên Phong, đồng thanh hô:
” Lão Đại! ”
” Hoàng Trầm, Hoàng Mộc tôi kêu hai cậu đến đây là muốn hai người giúp tôi một việc ”
Cả hai người nghe Vũ Thiên Phong nói rồi nhìn nhau đầy khó hiểu
” Lão Đại có gì sai bảo cứ nói ”
Nghe Hoàng Trầm nói vậy, trong lòng Vũ Thiên Phong có chút an tâm, nói tiếp
” Tôi muốn cậu tìm con gái ruột của người này ”
Vũ Thiên Phong cầm trên tay tờ lý lịch được đặt trong bộ hồ sơ đưa cho Hoàng Mộc.
” Dạ ”
Hoàng Mộc nhận được nhiệm vụ thì nhanh chóng đi thực hiện nhiệm vụ.
Trong phòng làm việc chỉ còn Vũ Thiên Phong và Hoàng Trầm, anh vẫn nghiêm người đứng trước mặt Vũ Thiên Phong. Giống như một người chiến sĩ đang chờ vị chỉ huy đầy uy quyền giao nhiệm vụ.
” Tôi vừa liên lạc với Cục Cảnh Sát, lát nữa người ở đó sẽ đến và đưa một số hồ sơ, cậu hãy điều tra về việc này… ”
Vũ Thiên Phong nói đến đây, anh lấy ngón tay ngoắc Hoàng Trầm lại gần và nói nhỏ vào tai. Hoàng Trầm nghe những gì anh nói thì liên tục gật đầu. Lát sau, cô tiếp tân đứng bên ngoài gõ cửa xin vào. Được Vũ Thiên Phong cho phép, cô tiếp tân đem theo bộ hồ sơ và nói với anh:
” Tổng giám độc, lúc nãy có một người đàn ông tự nhận mình là người của Cục Cảnh Sát, nhờ tôi đem hồ sơ này lên cho Tổng giám đốc ”
Vũ Thiên Phong đưa mắt nhìn Hoàng Trầm, hiểu ý của anh, Hoàng Trầm đi đến cầm lấy bộ hồ sơ, cô tiếp tân cũng nhanh chóng rời khỏi phòng. Trước khi Hoàng Trầm đi làm nhiệm vụ, Vũ Thiên Phong đã nói với anh:
” Điều tra việc này đối với tôi rất quan trọng.
Cậu biết mình nên làm gì rồi chứ! ”
” Thuộc hạ đã biết! ”
Hoàng Trầm vừa rời khỏi, Vũ Thiên Phong lại tỏ vẻ vô cùng mệt mỏi. Vì việc điều tra lần này mà cả đêm qua anh đã không ngủ. Với việc bình thường có Hàn Tử Huyên bên cạnh, được ôm cô trong lòng khiến giấc ngủ của anh vô cùng hạnh phúc. Vậy mà chỉ xa cô một đêm, anh đã không ngủ được.
Cùng lúc đó, Hạo Nhiên mặc trên người một bộ quần áo đen, lén la lén lút chạy vào một con hẻm rất xa nhà của Hàn Tử Huyên. Do lúc nãy anh nhận đưc tin nhắn của chủ nhân nên bây giờ nhanh chóng đến gặp. Con hẻm này nằm ở một nơi vắng vẻ, càng vào sâu bên trong lại hẹp hơn. Nhận ra bóng lưng quen thuộc, Hạo Nhiên cúi đầu đầy kính trọng, gọi:
” Chủ nhân! ”
” Việc tôi bảo, cậu làm đến đâu rồi? ”
Người đàn ông vẫn không hề dịch chuyển cơ thể, đứng xoay lưng nói chuyện với Hạo Nhiên
” Hai người bọn họ vẫn chưa hề hành động nào đáng ngờ cả ”
” Hạo Nhiên, để Hàn Tử Huyên và Yên Yên ra ngoài thực hiện nhiệm vụ nhất định cả hai người sẽ bị ảnh hưởng từ hai tên nam nhân bên cạnh. ”
Nghe chủ nhân gằng giọng nói từng câu từng chữ, Hạo Nhiên cảm nhận được những lời ông ta nói cũng có phần nhắc nhở mình.
” Chủ nhân yên tâm, thuộc hạ sẽ để ý đến nhất cử nhất động của hai người họ.
Nếu như phát hiện cả hai có ý định phản bội lại tổ chức, thuộc hạ nhất định sẽ không nương tay ”
Hạo Nhiên dùng ngữ điệu vô cùng tuyệt tình để chứng minh bản thân anh không bao giờ phản bội lại tổ chức.