Sở dĩ Hàn Tử Huyên hỏi Vũ Thiên Phong như vậy bởi vì cho dù cô đã biết rõ câu trả lời những vẫn muốn hỏi. Mục đích chính là muốn cho anh thêm cơ hội, cô muốn câu trả lời của anh sẽ khiến cho cô có chút an ủi mà có thêm động lực để ở bên cạnh anh. Cô nghĩ, nếu như bây giờ Vũ Thiên Phong trả lời cô là có, có thể cô sẽ từ từ mở lòng tha thứ cho anh.
Vũ Thiên Phong ngẫm nghĩ một lát, vẻ mặt đầy cương quyết, không do dự đáp:
” Không có! ”
Hàn Tử Huyên nghe câu trả lời của anh liền có chút thất vọng, đúng là anh vẫn quyết định tiếp tục lừa dối cô.
” Em hơi mệt, muốn ngủ một lát.
Khi nào đến nhà, anh gọi em dậy ”
Hàn Tử Huyên đột nhiên cảm thấy chán nản, cô tựa đầu vào cửa sổ của xe mà ngủ.
Về đến Vũ gia, Vũ Thiên Phong định đánh thức Hàn Tử Huyên nhưng ngay khi thấy cô đang ngon giấc thì không muốn kêu cô thức dậy. Anh mở cửa xe bước ra ngoài và vòng qua chỗ Hàn Tử Huyên, mở cửa xe và bế cô vào phòng. Đến phòng, Vũ Thiên Phong nhẹ nhàng đặt Hàn Tử Huyên lên giường. Thấy những sợi tóc bám trên gương mặt xinh đẹp của Hàn Tử Huyên, anh lấy tay vén lên tai của cô. Chạm tay lên gương mặt của cô, Vũ Thiên Phong bất giác đặt lên môi cô một nụ hôn. Lát sau, Vũ Thiên Phong rời khỏi phòng ngủ, Hàn Tử Huyên mới từ từ mở đôi mắt của mình. Cô ngồi dậy, tựa lưng vào thành giường. Nét mặt u buồn nhưng vẫn đầy diễm lệ.
” Tại sao lại phải buồn chứ?
Chẳng phải mình đã biết trước được kết cuộc của chuyện tình này rồi sao? ”
Hàn Tử Huyên cố tự nhủ bản thân, cô phải quên đi chuyện này. Cố gắng làm chú tâm đến nhiệm vụ
Hóa ra, từ lúc trên xe cho đến khi trở về Vũ gia, Hàn Tử Huyên đã giả vờ ngủ. Trên xe, cô đã cố nhắm mắt những lại không tài nào ngủ được. Nếu như không giả vờ ngủ, Hàn Tử Huyên không biết phải nên nói gì với Vũ Thiên Phong.
Rời khỏi phòng, Hàn Tử Huyên đi xuống dưới nhà. Cô thấy Vũ Thiên Phong đang ngồi ở phòng khách, đứng trước mặt anh là Hoàng Trầm và Hoàng Mộc. Dường như được Vũ Thiên Phong giao nhiệm vụ, Hoàng Trầm lập tức rời Vũ gia. Thấy bóng lưng Hoàng Trầm rời khỏi, Hàn Tử Huyên liền nhanh chóng chuyển mắt nhìn sang Hoàng Mộc, có vẻ cả hai đều không có gì bất thường. Đột nhiên, Hàn Tử Huyên nhớ đến hôm ở nhà kho tại bến cảng Y, liền nghĩ:
” Hôm trước, mình ra tay nặng như vậy, không biết Hoàng Trầm và Hoàng Mộc có bị thương nặng gì hay không? ”
Hoàng Mộc ngước lên nhìn thì thấy Hàn Tử Huyên đứng có vẻ thất thần ở cầu thang. Anh quay sang nói nhỏ với Vũ Thiên Phong:
” Lão Đại, chị dâu…. ”
Vừa nghe Hoàng Mộc nói Hàn Tử Huyên, Vũ Thiên Phong nhanh chóng xoay người về sau. Cô vẫn chưa biết mình đang bị hai ánh mắt kia nhìn, cho đến khi nghe tiếng Vũ Thiên Phong gọi, Hàn Tử Huyên mới ý thức lại được.
” Tử Huyên, em làm gì đứng ở đó thất thần vậy?
Xuống đây! ”
Hàn Tử Huyên bước xuống có vẻ rất khó khăn, cô sợ nếu bước đi nhanh sẽ khiến cho vết thương bung ra nên đã cố gắng bước đi thật chậm. Đến được nơi, cô ngồi ngay bên cạnh Vũ Thiên Phong thì anh nói:
” Ngồi lên đây ”
Nói rồi, Vũ Thiên Phong chỉ lên đùi mình. Hàn Tử Huyên tỏ ra khá ngượng ngùng rồi bất giấc cũng đỏ mặt. Ấp úng nói, ánh mắt có hơi hướng lên ám chỉ có Hoàng Mộc đang ở đây:
” Nhưng mà… ”
” Lão Đại, thuộc hạ phải trở về công ty rồi.
Không làm phiền hai người ”
Hoàng Mộc thấy Hàn Tử Huyên như vậy liền hiểu ý. Anh nhanh chóng rời khỏi Vũ gia trước sự ngượng ngùng lúc nãy của Hàn Tử Huyên.
” Giờ thì không còn ai nữa ”
Vũ Thiên Phong mặt đầy nghiêm túc, anh choàng qua ôm lấy eo của Hàn Tử Huyên
” Nhưng mà… ”
Anh không muốn nghe lý do gì nữa, hai tay bế cô đặt lên đùi. Thấy vẻ mặt Hàn Tử Huyên đột nhiên có chút đau đớn, Vũ Thiên Phong liền hỏi:
” Chân em bị sao vậy? ”
” À, mấy hôm trước không cẩn thận nên bị ngã. ”
Hàn Tử Huyên nhanh chóng trả lời, không mấy ấp úng.
” Vậy để anh gọi Hình Thi qua xem chân em có bị nặng không ”
Nghe Vũ Thiên Phong nói vậy, đột nhiên Hàn Tử Huyên cảm thấy lo sợ. Nếu như Hình Thi đến, chắc chắn Vũ Thiên Phong sẽ biết chân cô bị thương là do viên đạn mà anh bắn. Nếu vậy mọi chuyện sẽ vỡ lở, nhiệm vụ chắc cũng sẽ bị thất bại. Vậy nên Hàn Tử Huyên đang ngăn Vũ Thiên Phong lại, không cho anh gọi Hình Thi đến
” À… Thiên Phong, em thấy chân em không sao đâu. Chỉ là hơi đau, vài ngày sẽ khỏi.
Không cần phiền phức phải gọi bác sĩ Hình đến ”
” Không được.
Anh gọi Hình Thi đến kiểm tra cho an tâm. ”
” Bác Bạch, gọi điện thoại cho bác sĩ Hình, kêu cô ta nhanh chóng qua đây ”
Vũ Thiên Phong nói rồi, anh quay sang kêu bác Bạch gọi điện cho Hình Thi ngay lập tức.
Chưa đầy 10 phút, xe của Hình Thi đã đến trước cổng Vũ gia, Vũ Thiên Phong cho người ra mở cửa cho cô vào.
Hình Thi vừa bước vào, đập vào mắt cô là cảnh Hàn Tử Huyên ngồi trên đùi Vũ Thiên Phong, vẻ đầy ngượng ngùng. Người bên ngoài nhìn thấy đều cảm thấy cả hai người yêu nhau thắm thiết, làm cho người người ngưỡng mộ.