Tô Vàng Nạm Ngọc

Chương 44 - Rối Bời.

trước
tiếp

Trường An đèn đuốc dần tàn, giữa đêm khuya vốn nên là lúc vắng vẻ yên lặng, lúc này lại phá lệ huyên náo. Cố Cấm vệ quân đến đến đi đi vội vàng, bận rộn lục soát tìm thích khách trong cung. Bùi Mạc bí ẩn đứng sau mái hiên thờ ơ lạnh nhạt. Khuôn mặt tinh xảo của hắn phân nửa chìm trong ánh sáng mờ ảo của tuyết đêm lành lạnh, phân nửa giấu trong bóng đêm âm u, thần sắc không phân rõ.

“… Người hạ lệnh giết con, chính là Lý Tâm Ngọc nàng ấy!”

Sẽ không!

“… Nàng muốn làm con phai mờ chí khí, quên lãng mối thù hận gia tộc, để con triệt để biến thành vật trong lòng bàn tay của nàng! Đợi có một ngày nàng chơi chán, nhất định sẽ giết con!”

Không phải!

“Công chúa hận nhất… Là người Bùi gia các ngươi! Ngày ấy ở… Nô lệ doanh, nàng là tới giết ngươi…”

Ta không tin!

Bùi Mạc nắm chặt hai tay, lực đạo lớn đến mức khớp xương hơi trắng bệch, hai mắt có chút ửng hồng. Mây đen tế nguyệt, đất trời u ám, Bùi Mạc nắm chặt Thanh Hồng kiếm trong tay, quay người nhảy lên nóc nhà đối diện, đôi ủng vải đen giẫm trên nóc nhà, hướng về phía Thanh Hoan điện đèn đuốc sáng trưng chạy đến.

Lời Liễu Phất Yên cảnh cáo, còn có câu nói trước khi chết của Thịnh An, từng tiếng từng tiếng giống như ác mộng quay vòng vòng trong đầu óc hắn. Hắn không muốn tin, nhưng lại không thể nào cãi lại, trái tum như bị dao cùn lăng trì, quấy phá hắn không được an bình. Mạch suy nghĩ hỗn loạn, bước chân trượt một điểm, thân thể từ trên mái hiên lăn vài vòng, rơi xuống sân trước Thanh Hoan điện. Từ khi sinh ra đến giờ, đây là lần đầu tiên hắn phạm phải loại sai lầm cấp thấp như vậy, tâm loạn, đến cả nhịp bước cũng loạn theo.

Trước khi chạm đất, Bùi Mạc đúng lúc điều chỉnh thân hình, không đến mức té bị thương. Hắn tự giễu cười, vừa mới chống kiếm đứng lên, liền thấy một đám cấm vệ quân bao vây đi lên, đem lưỡi đao sáng loáng gác trên cổ hắn. Tương Dương công chúa vừa bị đâm, mặc dù chưa bị thương nhưng vẫn như cũ kinh động đông cung và hoàng thượng, cha con Lý Thường Niên phẫn nộ, lệnh cho thống lĩnh cấm vệ quân Vương Kiêu suốt đêm truy xét thích khách. Vì vậy cấm quân thủ vệ Thanh Hoan điện hệt như chim sợ cành cong, đem Bùi Mạc từ trên trời rơi xuống nhận lầm thành thích khách.

“Thế nào thế nào? Mau bắt lấy cái tên tiểu tặc ăn cây táo rào cây sung kia cho bản cung!” Lý Tâm Ngọc vừa mới tiễn đi hai vị phụ hoàng huynh trưởng, liền nghe một trận ồn ào náo động ở sân trước, còn tưởng rằng là Thịnh An quay lại, xa xa vừa nhìn, chỉ cảm thấy thân hình cao ngất kia rất là quen thuộc.

“Bùi Mạc!” Lý Tâm Ngọc cả kinh, vội kéo mép váy lộp cộp chạy tới, cả giận nói: “Bắt nhầm người rồi! Mau buông hắn ra!”

Cấm quân không dám cãi lại, rút lui đao kiếm. Lý Tâm Ngọc nhìn thấy Bùi Mạc về, trái tim treo lên cuối cùng đã trở lại vị trí bình thường, triệt để kiên định. Bùi Mạc không nuốt lời, quả thực cầm lệnh bài công chúa về! Bên ngoài nhiều người nhòm ngó, Lý Tâm Ngọc không dám vượt quá giới hạn. Nàng cố nén vui vẻ, hắng giọng một cái, sắc mặt như thường hướng Bùi Mạc vẫy tay gọi: “Bản cung có lời muốn hỏi ngươi, vào trong nói chuyện đi.”

Nói xong, nàng dẫn đầu đi về phía tẩm điện dùng để nghỉ ngơi. Bùi Mạc nhìn bóng lưng của nàng, rất lâu sau cuối cùng mới cử động chân dài đi theo. Cấm vệ quân liếc mắt nhìn nhau, trong lòng hiểu rõ không cần nói ra lui xa mấy bước, để công chúa cùng thiếu niên đẹp đẽ kia có chỗ thanh tịnh mà nói chuyện.

Bùi Mạc vừa vào cửa, Lý Tâm Ngọc liền sai người hầu đóng cửa lại, quay người hướng về phía Bùi Mạc đánh tới, vui vẻ nói: “Ngươi cuối cùng đã về! Rõ ràng chỉ đi một hai canh giờ, đối với ta lại như qua một giáp dài dằng dặc!”

Nhìn thân ảnh xinh đẹp của nàng nhào tới, Bùi Mạc do dự một cái chớp mắt, liền hơi mở hai cánh tay. Nhưng mà, trong lòng cũng không có cái ôm thơm mềm như trong tưởng tượng. Lý Tâm Ngọc chỉ một phen kéo tay Bùi Mạc, cả kinh nói: “Sao lại lạnh như thế này? Đầu ngón tay đều đông lạnh ửng đỏ cả rồi!”

Tay Bùi Mạc cứng đờ, tầm mắt rơi vào đôi tay hai người đang nắm chặt, ánh mắt lóe lóe, đôi môi trắng nhạt mím chặt hơn chút nữa. Đốt ngón tay Bùi Mạc thon dài sạch sẽ, lạnh đến mức không có một tia nhiệt độ. Lý Tâm Ngọc bị tay hắn lây cho cái lạnh đến nhe răng trợn mắt, một bên ghét bỏ tay hắn lạnh, một bên lại nắm tay hắn chặt thêm một chút, kéo hắn ngồi trên án kỷ trải da thú, lại đem lò sưởi tay nhét vào trong tay hắn.

“Ngươi nhất định không tưởng tượng nổi bên ta mới vừa rồi đã phát sinh chuyện gì! Quả thực là cửu tử nhất sinh!”

Ta biết. Bùi Mạc dùng đôi mắt ửng hồng ngóng nhìn nàng, thầm nghĩ: “Người bị đâm.”

“Ta bị đâm! Thích khách lại là cái tên tiểu thái giám hoàng huynh đưa đến ta!”

Cho nên, ta sớm đã nói với người, không thê yên tâm về Thịnh An, để người cách hắn xa một chút.

“Không nghĩ đến hắn văn tĩnh tuấn tú tiểu lang quân, khi cầm lên chủy thủ lại có bộ dáng đáng sợ như vậy, giống như là ác quỷ trong địa ngục bò ra! Bản cung nghĩ không ra, ta đối với hắn không tốt sao? Hắn vì sao phải giết ta? Là phụng mệnh của ai ẩn nấp ở bên cạnh ta?”

Người đối với bất kì người nào đều tốt, cung tỳ trong Thanh Hoan điện đều lấy việc có thể hầu hạ người làm niềm vinh hạnh… Nhưng trong triều mạch nước ngầm dũng động, có bao nhiêu người thích công chúa, cũng sẽ có bấy nhiêu người muốn điện hạ chết.

“… Hoàn hảo là bản cung lanh trí dũng cảm, cùng thích khách kia đại chiến tám mươi hiệp, mới thoát khỏi nanh vuốt của hắn! Bằng không khi ngươi trở về, liền không thể thấy được ta nữa rồi!”

Sở dĩ việc hắn lỡ tay cùng với chuyện người lanh trí dũng cảm không có liên quan, mà là trong cái chớp mắt lúc đang ra tay hắn nhớ lại người đã tốt như thế nào, nhất thời chần chừ không ra tay, ngược lại chôn vùi tính mạng của mình…

Lý Tâm Ngọc đang nói đến hăng say, rốt cuộc hậu tri hậu giác cảm thấy được Bùi Mạc có điều dị thường. Từ khi trở lại Thanh Hoan điện đến bây giờ, hắn chẳng ừ chẳng hử, chỉ lẳng lặng nhìn mình, thần sắc phức tạp. Lý Tâm Ngọc thanh âm dần dần nhỏ xuống, rất lâu sau, nàng ngước lên tìm kiếm ánh mắt Bùi Mạc, hỏi: “Tiểu Bùi Mạc, ngươi sao vậy?”

Dừng một chút, nàng lại có chút tự kỷ nói: “Có phải hay không đang lo lắng cho ta? Ngươi không cần phải lo lắng, Bạch Linh tới vừa kịp lúc, Thịnh An vẫn chưa làm ta bị thương…”

Ánh mắt của nàng trong suốt, trong mắt mang theo ý cười, không có một tia u ám. Bùi Mạc há miệng, lại không biết nên hỏi ra lời như thế nào.

“Có phải hay không… Liễu Phất Yên đã xảy ra chuyện?” Lý Tâm Ngọc tươi cười dần dần nhạt đi, lo lắng nghĩ: Chẳng lẽ là hắn đến chậm, Liễu Phất Yên đã hương tiêu ngọc vẫn? Mặc dù nàng cũng không biết Liễu Phất Yên cùng Bùi Mạc là quan hệ như thế nào, nhưng thấy Bùi Mạc khó chịu như vậy, nàng cũng có chút không thoải mái. Nghĩ đến chỗ này, nàng quỳ ngồi bên cạnh hắn, nghiêng đầu nhìn hắn nói: “Bùi Mạc, bản cung có thể giúp gì cho ngươi?”

Thân thiết trong đôi mắt nàng không giống như là làm bộ. Bùi Mạc chỉ cảm thấy cổ họng bị buộc chặt, đôi mắt đỏ sậm tràn lên một trận lại một trận chua chát: đôi mắt hết sức chân thành như vậy, dung nhan xinh đẹp như vậy, cô nương này làm hắn yêu đến tận xương… Thật sự là người từng hạ lệnh muốn giết chính mình sao?

“Bùi Mạc?”

Thấy hắn thật lâu không nói gì, thân thể Lý Tâm Ngọc ở trước mắt hắn lung lay phát hoảng. Bùi Mạc rốt cuộc hoàn hồn, thu về ánh mắt dò xét, rũ mắt xuống đem gút mắc giấu vào đáy mắt, nhẹ giọng nói: “Không có việc gì, nàng rất tốt.”

Thanh âm hắn có chút ám câm, như là cực lực kiềm chế cái gì. Lý Tâm Ngọc đem hai tay giấu ở trong tay áo, chậm rãi ngồi thẳng người, nghiêm túc ngóng nhìn Bùi Mạc, cũng như hắn trăm ngàn thứ ngóng nhìn nàng.

Nàng nói: “Bùi Mạc, ngươi có tâm sự.”

Lông mi Bùi Mạc run rẩy, ngón tay thon dài nắm chặt lò sưởi tay.

“Từ lúc cứu hỏa ở Dục Giới Tiên Đô về, ngươi vẫn có chút không thích hợp. Có thể hay không nói cho ta biết, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”

Hai kiếp dây dưa, Lý Tâm Ngọc thật sự là hiểu rất rõ hắn. Bùi Mạc luôn luôn trầm ổn nội liễm, nếu không phải là chuyện lớn long trời lở đất, hắn tuyệt đối sẽ không biểu lộ ở trên mặt… Một loại cảm giác bất an nảy lên trong tim nàng.

“Ta nghe nói một số chuyện, là về công chúa người …” Một lát sau, Bùi Mạc rốt cuộc cũng mở miệng, âm thanh có chút không rõ ràng. Con ngươi của hắn phiếm hồng, bộc lộ ra một chút yếu đuối… Lý Tâm Ngọc đã từng thấy hắn tuyệt vọng như vậy ở kiếp trước, như là người sắp rơi vào vực sâu, khát vọng người khác bỏ xuống một cong rơm cứu mạng. Bùi Mạc rốt cuộc đã nghe được cái gì? Về ta sao? Hơn phân nửa là lời không tốt thôi.

“Ngươi mặc dù không nói, ta cũng có thể đoán được, khẳng định lại có người nói xấu ta.”

Lý Tâm Ngọc hiện ra thần sắc sáng tỏ, khóe miệng một lần nữa tràn ra nét mặt tươi cười, thản nhiên nói: “Đơn giản là cái gì ỷ đẹp dương oai, được sủng mà kiêu, tham của háo sắc, tiêu xài mồ hôi nước mắt nhân dân các loại.”

Bùi Mạc nhìn nàng, nhịn không được vuốt ve mặt của nàng, hỏi: “Bọn họ nói người như vậy, người vì sao còn cười được?”

“Có người khen ta, ta sẽ không nhiều thêm một phân tiền tài, có người mắng ta, ta cũng sẽ không rụng bớt một khối máu thịt. Bản cung lại không ăn gạo ngô nhà bọn họ, cũng không dựa vào bọn họ nuôi dưỡng, quan tâm bọn họ nói làm cái gì.” Lý Tâm Ngọc cười nói: “Một đời chớp mắt đã qua trăm năm, có lẽ cũng không sống tới được trăm năm, nếu như phải quan tâm những gì mà a miêu a cẩu nói để đón ý nói hùa, vậy thì sống được nhiều sẽ càng thêm mệt a! Bọn họ thích nói ta như thế nào thì nói thôi, chỉ cần không phải mắng ngươi là được.”

Bùi Mạc thần sắc hơi động, chỉ vuốt ve khóe miệng của nàng. Trong khoảnh khắc, hắn trầm giọng nói: “Còn nhớ lần đầu tiên đi Dục Giới Tiên Đô về, đêm hôm đó, công chúa mơ thấy ác mộng, ngủ không được, nửa đêm gọi ta đến tẩm điện…”

Lý Tâm Ngọc nháy nháy mắt, hình như không rõ hắn vì sao đột nhiên nhắc tới chuyện này.

“Khi đó, công chúa đột nhiên nói xin lỗi ta.”

Bùi Mạc cổ giật giật, trong đôi mắt ướt hồng mờ mịt kéo theo đau thương không tan, nhẹ giọng nói: “Người nói người xin lỗi ta, nói người lúc đó chỉ là quá sợ, cũng không phải là cố ý muốn tổn thương ta.”

Nghe nói, Lý Tâm Ngọc ngẩn người, tươi cười đọng lại ở bên miệng.

“Ta vẫn không rõ lời nói kia của công chúa là có ý gì, hiện tại, lại ẩn ẩn có chút đã hiểu.”

“Bùi Mạc, là ai nói với ngươi cái gì? Liễu Phất Yên?”

“Công chúa sợ?” Bùi Mạc nhìn nàng, khóe miệng nhấc lên một nụ cười cay đắng, run giọng nói: “Hóa ra, người sợ ta.”

Nàng sợ Bùi gia đến như vậy, sợ đến nỗi hàng đêm từ trong mộng giật mình tỉnh giấc, sợ đến mức tìm đến nô lệ doanh giết chính mình… Nhưng là vì sao lại muốn tạm thời nuốt lời, đem chính mình cứu trở về bên cạnh nàng? Nếu thật sự như tam nương tử đã nói, chỉ là vì muốn bừa bãi đùa bỡn chính mình, vậy tại sao ngày đó ban đêm nàng từ trong mộng giật mình tỉnh giấc, lại hướng đến chính mình xin lỗi?

Nàng xán lạn như ánh nắng gay gắt, mỗi nụ cười đều mang theo hoàn toàn tự nhiên cùng quý khí, vậy mà lại ăn nói khép nép hướng về phía một tên đầy tớ xin lỗi, trong một chớp mắt, Bùi Mạc chỉ cảm giác lồng ngực mình dày đặc nỗi đau, muôn vàn chấp niệm đều theo câu “Xin lỗi” cẩn thận từng li từng tí kia mà tan biến hết đi. Nghĩ lại, Bùi Mạc trong lòng dời sông lấp biển, lời chất vấn vọt tới bên miệng, lại bị hắn mấy lần nuốt xuống. Hắn sợ chân tướng một khi nói ra khỏi miệng, đến một tia niệm tưởng cuối cùng cũng không có.

Lý Tâm Ngọc nhìn hắn, ngơ ngẩn đáp: “Bùi Mạc, ngươi rốt cuộc đang muốn nói cái gì?”

“Điện hạ hận ta sao?” Bùi Mạc cằm căng thẳng, run nhè nhẹ, hỏi như vậy, như là đang đợi một cân nhắc quyết định. Lý Tâm Ngọc nhìn vào mắt của hắn, trong lòng chậm rãi bốc lên một cỗ tức giận. Nàng cũng không biết mình rốt cuộc tức cái gì, là tức giận vì tâm ý của mình bị chất vấn, hay là tức vì Bùi Mạc tự coi nhẹ mình?

Mất một lúc phục hồi lại tinh thần, nàng nhào tới cắn vào đôi môi Bùi Mạc. Nàng như là con thú nhỏ nhe nanh múa vuốt, hung hăng cắn cánh môi Bùi Mạc, đem tiếng kêu của hắn nuốt vào trong bụng. Thẳng đến khi nụ hôn có mùi vị của gỉ sắt, nàng mới buông hắn ra, trừng mắt nhìn Bùi Mạc, con ngươi ở dưới đèn đuốc rạng rỡ huy hoàng, hung ác nói: “Mặc kệ quá khứ thế nào, ta bây giờ là hận ngươi hay là thích ngươi, ngươi chẳng lẽ không cảm giác được sao? Hử? Tiểu Bùi Mạc của ta!”

Mấy chữ cuối cùng, nàng cơ hồ là cắn nát, theo kẽ răng từng chữ từng chữ chen ra ngoài. Bùi Mạc bị nàng đẩy thân hình hơi ngửa ra sau, đôi môi rách da chảy máu hơi mở ra, trên mặt còn có kinh ngạc chưa từng tan đi. Nếu như hắn nhớ không lầm, đây là lần đầu tiên Lý Tâm Ngọc chủ động hôn hắn, dù là nụ hôn này… Có chút hung tàn.

Bùi Mạc duy trì tư thế ngửa ra sau, khuỷu tay chống trên lớp da thú ở sau người, trong mắt hàn băng tan đi, đốt thành ngọn lửa cực nóng. Lý Tâm Ngọc vẫn là căm giận , thấp giọng nói: “Nếu để cho bản cung biết, là kẻ nào ở giữa gây chia rẽ, ta nhất định phải đưa hắn… Ngô ngô!”

Còn chưa có nói xong, Bùi Mạc một phen đem nàng ôm vào trong lồng ngực, giam cầm đôi môi của nàng. Nụ hôn này nhiệt liệt triền miên, vứt bỏ khoảng cách, Bùi Mạc âm thanh ám câm, ở nàng bên tai nàng mê hoặc gọi: “Ta ai cũng không tin, chỉ tin người. Ta muốn người nói cho ta biết, điện hạ, người sẽ giết ta sao?”

Trong mắt Lý Tâm Ngọc phiếm ra ba phần thủy sắc, môi đỏ diễm lệ, chỉ nhẹ giọng cười nói: “Bản cung đời này không quan tâm đến nhiều người, ngươi là một trong số đó.”

Mặc kệ quá khứ thế nào, hiện tại ta đối với ngươi thích còn không kịp, sao có thể sinh hận ý? Đáy mắt Bùi Mạc có nhiều tình cảm hiện lên, thần sắc phức tạp, rất lâu sau mới lại yên ổn. Hắn phủ phục, làm nụ hôn càng sâu. Lý Tâm Ngọc bị hôn đến thất điên bát đảo, đần độn nghĩ đến một việc, liền đẩy Bùi Mạc ra, mơ hồ nói: “Ngươi còn chưa có nói cho ta, Liễu Phất Yên rốt cuộc là gì của ngươi đâu… Ngô ngô ngô!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.