Tòa Thành Bị Vùi Lấp

Chương 43 - Chương 43: (H+)

trước
tiếp

Khi Ngôn Tiêu tỉnh dậy, cô đã ở trong lều của đội khảo cổ.

Trên người vẫn hơi yếu nhưng thần trí đã khôi phục. Cô trở mình, nhìn ra ngoài thấy trời đã sáng, cách tấm bạt của căn lều cũng có thể cảm nhận được ánh nắng mặt trời, chắc chắn cô đã ngủ một mạch cho đến ngày hôm sau.

Vén rèm đi ra ngoài, bên ngoài rất yên tĩnh, ánh mặt trời không quá chói chang, không khí trên sa mạc vô cùng oi bức.

Không nhìn thấy ai khác, cũng không thấy xe việt dã đâu, mới bước được vài bước đã chạm mặt Bồ Giai Dung.

“Cô tỉnh rồi?” Hôm nay Bồ Giai Dung mặc một chiếc áo khoác vàng nhạt, tinh thần có vẻ rất tốt, tuy nhiên giọng nói vẫn như cũ: “Quan đội nói cô bị cảm, hiện giờ có thấy đỡ hơn không?”

Ngôn Tiêu bên ngoài cười nhưng trong lòng không cười: “Ừ, tôi bị cảm.” Bồ Giai Dung thấy giọng nói của cô là lạ, không biết nói gì tiếp.

Ngôn Tiêu hỏi: “Hôm qua chúng tôi trở lại lúc nào?” “Ban đêm, chắc khoảng mười hai giờ.” Cô gật đầu rồi đi.

Mê man lâu như vậy, may mà Quan Dược nói cô bị cảm.

Buổi trưa, một trận khói bụi mịt mù, chiếc việt dã từ hướng tây đi về phía đội khảo cổ.

Ngôn Tiêu ngồi bên ngoài lều hút thuốc, thấy Thạch Trung Chu và Vương Truyện Học lần lượt xuống xe, tiếng nói chuyện dần dần đến gần.

“Thật không thể tưởng tượng được, Quan đội và Ngôn Tỷ lần này ra sa mạc lại có phát hiện lớn như vậy, quá lợi hại…”

Ngôn Tiêu nhíu mày, đứng dậy đi về hướng đó, vừa đi được vài bước liền gặp Quan Dược. “Có chuyện gì, sao anh lại dẫn bọn họ ra sa mạc?”

Quan Dược thấp giọng: “Yên tâm đi, tôi biết rõ, những chuyện không nên biết bọn họ sẽ không biết.”

Ngôn Tiêu trầm mặc, hút thuốc.

Quan Dược đột nhiên hỏi: “Em bình phục rồi sao?”

Cô nhướng mày: “Bình phục cái gì, không phải tôi chỉ bị cảm thôi sao?”

Quan Dược vừa đút tay vào túi quần, nhìn sang cô, nói: “Không lẽ muốn tôi nói cho bọn họ biết chuyện xảy ra?”

Ngôn Tiêu lạnh lùng liếc nhìn anh, không muốn nhắc lại chuyện này.

Lí trí cô biết rõ những gì anh làm hôm qua là đúng, dù sao Ngũ Gia cũng sắp lộ mặt rồi, không ai muốn xảy ra chuyện trong những lúc thế này, chỉ là cô vẫn thấy tức tối.

Cô rít một hơi thuốc, phả hơi: “Chuyện này cứ lưu lại đã.” Rồi sẽ có ngày trả lại.

Quan Dược nói: “Có phải em đã ghi cho tôi vài khoản không?”

Ngôn Tiêu cười lạnh: “Nhiều lắm, đếm không hết, còn lâu anh mới trả xong.” Quan Dược mấp máy môi, nhưng không nói gỉ, nhìn ánh mắt cô sâu thẳm.

Ngôn Tiêu đột nhiên cảm thấy lời vừa rồi không thích hợp, giống như cô và anh sẽ còn dây dưa với nhau rất lâu.

Trong lòng cảm thấy buồn cười, chuyện đó làm sao có thể chứ.

Khi quay đầu, đúng lúc trông thấy Bồ Giai Dung đang đứng cách đó mấy căn lều nhìn về phía này,

bắt gặp ánh mắt Ngôn Tiêu, cô ấy lập tức nói: “Tôi tới gọi hai người ăn cơm.” Ngôn Tiêu nhìn Quan Dược, xoay người đi vào phòng bếp.

Cô đi vào nghe thấy Thạch Trung Chu nói: “Ngôn tỷ, vốn dĩ muốn đưa chị đi hóng gió, đáng tiếc hôm qua hai người về quá muộn, hơn nữa chị lại còn bị cảm, đành phải hủy bỏ.”

“Thế à?” Ngôn Tiêu biết rõ cậu ta khách sáo, cả đội cậu ta là người dẻo miệng nhất.

Lúc đang nói chuyện thì vài người bưng bát cơm ra bên ngoài, không hề câu nệ mà cầm đũa đứng ở cửa ăn.

Ngôn Tiêu không có khẩu vị, ăn được một ít rồi bưng bát đứng dậy, Quan Dược túm tay cô kéo lại:

“Em không ăn nữa?”

“No rồi.”

“Đừng lãng phí.” Ngón tay anh đỡ lấy cái bát trên tay cô: “Em cũng biết mỗi lần tiếp tế đồ cho đội đều rất vất vả.”

Ngôn Tiêu “Ồ” một tiếng, gạt toàn bộ đồ ăn thừa vào trong bát mình vào bát của anh: “Vậy anh ăn đi, đừng lãng phí.”

Quan Dược nhìn cô, không nói gì, cúi đầu tiếp tục ăn.

Những người khác đang nói chuyện với nhau, không chú ý tới hai người, chỉ có Bồ Giai Dung ngồi phía đối diện thấy rõ, cúi thấp đầu, yên lặng ăn cơm.

Cô cảm thấy lần này bọn họ trở về có gì đó khác trước, tối qua trông thấy Quan Dược ôm Ngôn Tiêu vào lều cũng có cảm giác thế này.

Nhìn bọn họ xem ra không hợp nhau, nhưng dường như lại có một loại thân mật vô hình, khiến người khác không thể chen vào.

Cuộc sống ở đội buồn tẻ, hiện giờ công việc khai quật cũng tạm dừng, càng trở nên nhàm chán. Ăn trưa xong, Thạch Trung Chu đề nghị chơi bài. Có sáu người nên tất cả không thể cùng chơi, cuối cùng đổi thành chơi quay chai.

Mấy người ngồi thành vòng tròn trên đất, Thạch Trung Chu cầm một chai nước không xoay vòng, chỉ vào ai thì người đó thua, thua rồi thì phải trả lời câu hỏi.

Ngôn Tiêu thấy trò này rất vô vị, đồng ý chơi một ván rồi sẽ đi, nhưng số cô không may, chỉ chơi có một ván mà cũng thua.

Thạch Trung Chu cầm cái chai làm micro phỏng vấn, nghiêm túc hỏi: “Ngôn tỷ, xin thành thật khai báo tình sử của bản thân.”

Nghe thấy câu hỏi này, Vương Truyện Học lập tức ầm ĩ lên: “Hỏi rất hay, hỏi rất hay!”

Lúc này ánh mắt của mọi người đều nhìn về phía cô, đối diện có Bồ Giai Dung, bên cạnh có Trương Đại Minh, bên này còn có Quan Dược.

Ngôn Tiêu nhàn nhạt nói: “Không có.”

“Á?” Thạch Trung Chu không tin: “Không thể nào, Ngôn tỷ chị đẹp như vậy, thế mà chưa yêu đương gì? Đàn ông con trai Thượng Hải mù hết rồi sao?”

“Ừ, không có.”

Bên cạnh Ngôn Tiêu cũng có đàn ông, nhưng đó không phải là yêu đương, kiểu quan hệ nam nữ bình thường như vậy cô chưa từng có.

Vẻ mặt của cô không giống như nói đùa, không hề ngại ngùng, cuối cùng Thạch Trung Chu cũng tin. Vốn tưởng sẽ có nhiều cái để khai thác, không ngờ chỉ có hai từ đã ngăn chặn tất cả, cậu ta có chút

ngượng ngùng.

Ngôn Tiêu đứng dậy phủi bụi: “Mọi người chơi tiếp, tôi đi nghỉ trước.”

Mọi người còn nhớ cô vừa mới bị cảm, cho rằng người cô không khỏe, cũng không giữ lại.

Sau khi Ngôn Tiêu rời đi, bầu không khí lúng túng dường như cũng biến mất.

Thạch Trung Chu nghĩ lại, vẫn thấy cô cùng cảm khái: “Đàn ông Thượng Hải thật sự là mù mắt, anh nói xem có đúng không Quan đội?”

Quan Dược không lên tiếng, nghiêng đầu châm lửa hút thuốc, hốc mắt sâu khi nhìn nghiêng càng sâu hơn.

“Được rồi, coi như em chưa hỏi.”

Thạch Trung Chu đang cảm thấy chán nản thì Quan Dược mở miệng: “Cậu bớt hỏi thăm chuyện riêng của cô ấy thôi.”

“Sao ạ?” Thạch Trung Chu ngay lập tức lắng nghe lời dạy bảo.

Quan Dược lắc lắc đầu: “Không có gì.”

Chẳng qua anh cảm thấy thái độ vừa rồi của Ngôn Tiêu, hình như không hề muốn nhắc đến chuyện của bản thân.

Ngôn Tiêu trở về lều cũng không đi nằm nghỉ, liên tục hút hai điếu thuốc, nhưng lại không suy nghĩ gì, đứng dựa vào cạnh bàn, thấy di động báo có tin nhắn.

Cô mở máy xem, tín hiệu không tốt, tin nhắn đã được gửi từ nửa tiếng trước, khi trông thấy tên người gửi tin, cô lập tức dập điếu thuốc.

Quan Dược vẫn ngồi ở đó, đến tận giờ Thạch Trung Chu vẫn không thể khiến anh thua ván nào, cậu ta không cam lòng, nhất quyết không cho anh rời đi.

Cái chai đang xoay vòng, điện thoại Quan Dược ở trong túi rung lên.

Lấy ra, thấy Ngôn Tiêu gửi tới một tin với dòng chữ: Có tin tức của Ngũ Gia.

Anh lập tức đứng lên.

“Quan đội không chơi nữa sao?” Bồ Giai Dung nhìn anh.

Quan Dược gật đầu: “Tôi còn có việc, mọi người cũng chuẩn bị một chút, trong đội bất cứ lúc nào cũng có thể có thay đổi.”

“Được rồi.”

Quan Dược đi thẳng đến lều của Ngôn Tiêu, vì không thể gõ cửa nên anh giơ tay kéo hai cái khóa ở cửa, rèm cửa được vén lên một nửa.

Anh cúi đầu đi vào, mùi thuốc lá tràn ngập chưa tan.

Quan Dược định mở cửa ra cho thông khí, nghe thấy Ngôn Tiêu nói: “Kéo lên.”

Anh đành phải kéo lên, quay đầu thấy cô đang tựa bên cạnh bàn, đứng đối diện anh, trong ánh sáng mờ ảo trông cô càng mảnh mai.

“Có tin tức gì không?” Anh đi đến bên cạnh.

Ngôn Tiêu đưa di động ra: “Tự xem đi.”

Quan Dược nhận lấy, là tin do Hứa Nhữ gửi, chỉ đơn giản vài câu hỏi thăm ân cần, nói Dượng cậu ta rất cảm kích việc bọn họ đưa cậu ta đến, muốn trước mặt hai người nói lời cảm ơn.

Câu cuối là: “Em nghe dượng em nói có một nơi gọi là tòa thành bị vùi lấp mà hai người biết rõ, ông định đưa người đi tham quan, hỏi anh chị có thể dẫn đường không?”

Ngôn Tiêu nói: “Xem ra việc hôm qua thăm dò đã khiến Ngũ gia cuối cùng cũng chịu xuất hiện rồi.”

“Tòa thành bị vùi lấp?” Quan Dược đọc lại năm chữ này: “Tề Bằng là người thô kệch, có thể đặt được tên này chắc hẳn là do Ngũ gia.”

“Rất phù hợp, ngôi mộ được xây lên để chôn lấp, con người khi còn sống tích lũy đá vì thành, sau khi chết chôn cất trong thành, huống hồ chỗ đó chính là một tòa thành, thật không ngờ kẻ thù này của tôi còn là một kẻ rất có văn hóa nha.” Ngôn Tiêu châm biếm cười một tiếng, lại muốn hút thêm một điếu.

Quan Dược trả điện thoại lại cho cô, suy nghĩ một lát rồi nói: “Làm giống lần trước, gặp bọn họ thì em đừng đi, tôi đi một mình.”

Ngôn Tiêu mở to mắt: “Nhưng lần này rõ ràng là mời tôi, một mình anh đi thì tính cái gì?” “Ngũ Gia sẽ đến.”

“Thì sao?” Ngôn Tiêu híp mắt: “Anh coi tôi là người thế nào, anh cho rằng tôi sẽ nổi điên trước mặt Ngũ Gia?”

Quan Dược mím môi, sau cùng nói: “Sẽ gặp nguy hiểm.”

“Cả một đường này còn gặp ít nguy hiểm chắc?” Ngôn Tiêu bóp cằm anh: “Đừng quên lúc trước trong rừng là ai cứu anh.”

Quan Dược càng mím chặt môi hơn.

Ngôn Tiêu đứng trước mặt anh, nhét điện thoại vào khe ngực: “Anh chưa đọc được tin nhắn phía sau, có nhắc đến thời gian địa điểm cuộc hẹn, không đưa tôi đi cùng, anh định đi thế nào?”

Quan Dược tóm lấy tay cô kéo vào trong lòng, duỗi tay cầm di động.

Khi bàn tay anh thò vào cổ áo cô, trong miệng Ngôn Tiêu phát ra một tiếng rên rỉ mê người: “Đừng

~”

Quan Dược dừng lại, thấp giọng: “Đang ở trong đội.”

Ngôn Tiêu cười khẽ: “Đúng vậy, là ở trong đội, vậy anh đi đi~”

Quan Dược nhớ tới câu nói giằng co nhau hôm trước “Trở về rồi chơi cho đã.”, cô quả thực quá biết chọn thời cơ.

Anh không đi, cơ thể đột nhiên đè lên.

Ngôn Tiêu bị anh ôm ngồi lên trên bàn, anh ép sát cô, một tay tháo thắt lưng, kéo khóa quần xuống.

Động tác này đầy ngụ ý.

Ngôn Tiêu thấy anh bùng phát, trong lòng nhảy dựng, cúi đầu nói một câu: “Man Show.”

闷骚= Man Show = Đại ý là chỉ người bên ngoài thì một kiểu, bên trong một kiểu, cách nghĩ và cách làm không thống nhất.

Trong phút chốc quần áo cô bị giật mạnh ra, điện thoại bị lấy đi, nhưng không ai quan tâm đến nó.

Quan Dược cúi dầu xuống, hôn lên bụng cô.

Môi và lưỡi của anh mơn man nơi chiếc kim thép bắn qua, Ngôn Tiêu giật nảy mình, cong thắt lưng lên, cảm nhận được môi anh nhẹ nhàng mút ở nơi đó.

Cám giác này rất kỳ lạ, hành động này của anh như có ý muốn lấy lòng, hoàn toàn khác với lần đầu tiên.

Quan Dược cởi quần cô xuống, vùi đầu xuống thấp hơn, cho đến khi ở giữa hai chân cô.

Cả người Ngôn Tiêu căng lên như một sợi dây cung, ngón tay đan vào mái tóc ngắn của anh, mở miệng không phát ra âm thanh.

Nửa tiếng sau, Quan Dược lật Ngôn Tiêu nằm sấp lên mặt bàn, tấn công cô từ phía sau.

Có lẽ màn dạo đầu quá đầy đủ, khoái cảm của Ngôn Tiêu so với lần đầu càng mãnh liệt hơn rất nhiều, miệng há to thở dốc.

Quan Dược kéo mặt cô về phía mình, cắn môi cô.

Cô không muốn mở miệng, anh nhất định phải cạy ra, cuốn lấy lưỡi của cô.

Bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng nói chuyện của Bồ Giai Dung: “Rốt cuộc hai người thấy gì trong sa mạc vậy?”

Thạch Trung Chu trả lời: “Cũng không có gì, lần tới cô tự mình đi sẽ biết…”

Ngôn Tiêu cắn chặt môi, cố gắng chịu đựng không phát ra bất kỳ âm thanh nào, tất cả xúc cảm đều tập trung ở bộ phận đó trên cơ thể, vặn xoắn chặt chẽ.

Cơ thể Quan Dược căng lên một cách đáng sợ, giống như là cố ý ép cô xuống, đâm vào càng mãnh liệt hơn.

Ngôn Tiêu bề ngoài thì tỏ ra nhẫn nại nhưng bên trong lại vô cùng mẫn cảm, móng bay bám chặt

vào mép bàn.

Quan Dược vừa va chạm vừa cắn vành tai cô, nặng nề thở gấp: “Bây giờ sợ bị phát hiện?”

Ngôn Tiêu mở miệng “ô a” một tiếng, ngay lập tức bị môi anh chặn lại, cô hung hăn cắn trả.

Lúc dừng lại, cả hai bên đều mệt rã rời.

Ngôn Tiêu gần như lả đi, phía sau lưng cô là giường, nhưng người đàn ông này lại chỉ muốn làm ở đây.

Quan Dược ôm cô, châm một điếu thuốc, mãi lâu sau mới mở miệng nói: “Được, cùng nhau đi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.