Tòa Thành Bị Vùi Lấp

Chương 70 - Chương 70

trước
tiếp

Ngôn Tiêu cuối cùng vẫn không cho Quan Dược tiễn cô ra sân bay, hai người tách nhau ra tại chỗ ngã đường hoang vắng đó, một người đi về hướng Đông, một người hướng Tây.

Trở lại Thượng Hải đã không còn sớm, ngoài sân bay là màn đêm đen kín. Nhiệt độ trong thành phố đã thật sự tăng cao, Ngôn Tiêu lái xe trở về nhà, cả người ướt đẫm mồ hôi.

Về đến nhà, cởi bỏ quần áo dùng để cải trang ra, cô tắm rửa sạch sẽ rồi mệt mỏi nằm trên giường.

Nhắm mắt lại, cơn buồn ngủ ập đến, lại đột nhiên mở mắt, thò tay xuống dưới gối lấy điện thoại ra. Cô định gọi điện nhưng nghĩ rằng bên kia Quan Dược có lẽ vẫn chưa mở máy, liền gửi tin nhắn báo cho anh biết mình đã đến nơi.

Giấc ngủ này kéo dài đến tận giữa trưa ngày hôm sau. Lúc thức giấc điện thoại vẫn đang cầm trong tay, Ngôn Tiêu lật người lại, híp mắt nhìn màn hình, Quan Dược chỉ trả lời đúng một chữ “Tốt”, tin nhắn gửi lúc bốn giờ sáng, rốt cuộc anh cũng chịu bật máy. Có lẽ vì đợi tin của cô nên mới mở.

Ngôn Tiêu mỉm cười rời giường, lõa thể đi vào phòng thay đồ. Lúc ở nhà cô thích ngủ khỏa thân, chỉ có khi ở Tây Bắc mới nghiêm chỉnh mặc đồ.

Quan Dược chưa bao giờ đến nhà cô sẽ không biết thói quen nhỏ này, nhưng không sao, sau này anh sẽ đến…

Buổi chiều Ngôn Tiêu đến phòng đấu giá Hoa Nham. Vừa đẩy cửa ra đã trông thấy Bùi Minh Sinh đang bưng một tách cà phê trong tay, bộ dạng thoải mái nhàn nhã ngồi trên ghế của cô chờ.

“Về rồi à sư muội?”

Ngôn Tiêu mặc một bộ váy công sở màu đen, dài không quá gối, chân đi một đôi giày cao gót hàng hiệu, đứng bên cạnh bàn.

“Có gì muốn hỏi thì hỏi đi.”

Bùi Minh Sinh gỡ mắt kính xuống, từ tốn hỏi: “Em đã xử lý xong bãi chiến trường rồi sao?”

Cái gã này đôi khi thật lắm chuyện. Ngôn Tiêu cúi đầu bảo trợ lý sắp xếp lại công việc: “Xử lý rồi, chuyện với Cố Đình Tông đã là quá khứ, trong lòng em chuyện năm đó đã hoàn toàn chấm dứt.”

Bùi Minh Sinh gật đầu: “Rất tốt, hai người vốn dĩ không hợp nhau. Có điều lúc anh ở Hong Kong anh ta cho người liên lạc với anh, nói muốn cùng Hoa Nham hợp tác buôn bán đồ cổ, em thấy chuyện này thế nào?”

Ngôn Tiêu quay phắt lại: “Đừng hợp tác cùng anh ta.” “Làm sao?”

“Anh nghe theo em là được.” Ngôn Tiêu dừng lại một lát rồi nói tiếp: “Cố Đình Tông không hòa nhã như vẻ bề ngoài của anh ta, Hoa Nham vừa thoát khỏi sự khống chế của Ngũ gia, bây giờ phát triển ổn định là tốt nhất, cần gì phải vội vàng hợp tác với người khác.”

Bùi Minh Sinh thấy cô nói cũng có lý, thực ra anh cũng không có ý định đó, nếu không phải thấy Cố Đình Tông làm ăn lớn thì căn bản anh cũng không xem xét đề nghị này.

“Còn Quan Dược, em cũng xử lý xong rồi chứ?”

“Xử lý rồi.”

“Xử lý thế nào?” Bùi Minh Sinh thong thả ung dung uống cà phê.

Ngôn Tiêu nhìn anh ta: “Chờ anh nuốt xuống rồi nói.”

Bùi Minh Sinh không hiểu lắm, còn thật sư nghe theo lời cô nuốt xuống: “Nói đi.” “Em với anh ấy ở bên nhau.”

“…” Vẻ mặt Bùi Minh Sinh gần như hóa đá.

“Vì sao?”

“Đẹp trai, dáng đẹp.” Hai mắt Ngôn Tiêu nheo lại: “Nhiệt tình.”

Bùi Minh Sinh đứng dậy, đặt tách cà phê xuống: “Ngôn Tiêu em nghiêm túc chút đi. Những điều anh nói với em trước khi đi đều vô ích sao? Em và anh ta không phải là người cùng một thế giới.”

Ngôn Tiêu mỉm cười, không nói gì cả.

“Em thử nghĩ lại xem, anh ta có thể cho em cái gì?” Bùi Minh Sinh đứng ở góc độ của cô mà suy nghĩ.

Ngôn Tiêu thu hồi lại vẻ đùa giỡn: “Sư huynh, em cũng không phải là cô gái nhỏ không hiểu chuyện, em biết mình đang làm gì.”

Cô và Quan Dược giống như hai thỏi nam châm, để sai cực sẽ luôn bài xích lẫn nhau, nhưng chỉ cần đặt đúng vị trí sẽ liền hấp dẫn nhau chặt chẽ.

Cô muốn người đàn ông này, không cần bất cứ thứ gì khác.

Chân mày Bùi Minh Sinh nhíu chặt, tháo kính ra, cúi đầu lau kính, rồi lại đeo lên: “Ngôn Tiêu, lần đầu tiên anh thấy em không lý trí như vậy, quả thực khiến anh quá sửng sốt.”

Ngôn Tiêu nhàn nhạt nói: “Có phải là lần đầu tiên hay không em không biết, nhưng em khẳng định đây là lần cuối cùng.”

Trời tối là lúc doanh địa trong sa mạc bận rộn nhất.

Xuyên Tử dẫn các anh em sắp xếp di vật chất lên xe việt dã, cẩn thận phủ nó bằng vải bạt dày. Anh ta vừa quay đầu lại liền trông thấy Quan Dược trở về.

“Thập ca.” Xuyên Tử chào hỏi: “Hai ngày nay anh đi đâu vậy?”

Quan Dược vừa đi vừa bỏ chiếc mũ trên đầu xuống: “Có việc phải ra ngoài, những thứ kêu các cậu chuẩn bị đã làm xong chưa?”

“Xong rồi, đồ đều được chuyển lên xe.”

Quan Dược đi đến vén miếng vải bạt nhìn qua một lát rồi phủ lại: “Tôi định đi một chuyến đến nơi khác, các cậu gần đây nếu không cần thiết thì đừng ở lại đây.”

Xuyên Tử tò mò: “Thập ca, có phải anh có chuyện gì giấu chúng em không?”

Quan Dược nhìn về phía những gian phòng dựa vào những vách núi đá, doanh địa này vì được che giấu nên mới tồn tại được cho đến ngày hôm nay, có điều với sự điều tra gắt gao của cảnh sát, có lẽ chẳng bao lâu họ sẽ tiến vào trong sa mạc, một khi lục soát ra manh mối, nơi này sớm muộn gì cũng bị tìm ra.

“Không có gì, các cậu cứ làm theo lời tôi nói sẽ không xảy ra vấn đề gì cả.”

Quan Dược nói xong, quay đầu nhìn một người đàn ông vạm vỡ có nước da đen như mực: “Nhị Trụ, cậu với Xuyên Tử đưa hết anh em đến canh giữ thật chặt ốc đảo kia, tuyệt đối không được để xảy ra chuyện gì.”

Nhị Trụ cười hề hề để lộ ra hàm răng trắng, đi qua châm thuốc cho Quan Dược: “Em biết rồi Tiểu Thập Ca, sao không thể trông coi cẩn thận chứ, anh và ông chủ đều coi trọng như vậy, nơi đó khẳng định vô cùng đáng giá phải không?”

Tổ chức Văn Bảo luôn tuyển chọn những người thô kệch, can đảm và mạnh mẽ, bọn họ đều không có bằng cấp, thậm chí còn từng có tiền án đánh nhau, Nhị Trụ là một trong số đó, tuy nhiên không phải là phạm tội gì ác độc gì.

Nơi này trả công cao, họ làm việc kiếm tiền, Quan Dược có năng lực áp chế bọn họ, bọn họ cũng rất nghe lời anh, chỉ có điều tình cảm cũng không phải quá sâu đậm. Tiêu chí của tổ chức Văn Bảo là bảo vệ di vật, nhưng đối với họ chỉ là một nơi để kiếm tiền mà thôi.

Quan Dược châm lửa từ trong tay anh ta, ngậm điếu thuốc lên miệng, buồn cười vỗ nhẹ vào gáy anh ta: “Chỉ biết đến tiền, di vật cũng không nhất thiết chỉ là tiền.”

Nhị Trụ ít khi thấy anh vui vẻ như vậy nên cười cười né đầu.

“Hãy nhớ cho kỹ, chỗ kia mà bị sứt mẻ gì thì tôi không tha cho cậu đâu.”

“Vâng Thập ca, nhớ kỹ nhớ rõ rồi.”

“Giá trị của di vật, đương nhiên không chỉ là tiền, nó là di sản văn hóa quý báu của lịch sử lưu lại cho nhân loại. Chân tướng lịch sử mà người đời sau không thể biết thường được tìm thấy trên các di vật, tài sản thừa kế này là bảo vật vô giá. Hãy thử tưởng tượng, nếu như không có các di vật văn hóa, lịch sử Trung Quốc chúng ta năm nghìn năm qua sẽ có biết bao nhiêu là lỗ hổng? Rất nhiều tội phạm và những kẻ trộm mộ chỉ quan tâm di vật đáng giá bao nhiêu liền dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào để cướp được chúng, mà lại quên đi thứ đang giá nhất phía sau di vật chính là lịch sử, cái bọn họ đang làm là phá hoại lịch sử…”

Buổi tọa đàm kết thúc, cả hội trường tiếng vỗ tay như sấm dậy.

Ngôn Tiêu từ hàng ghế sau đứng lên, nhanh chóng đi ra phía cửa, có người gọi cô: “Chờ một chút.”

Cô quay đầu lại, vị học giả lớn tuổi vừa rồi đứng trên bục nói chuyện bước nhanh về phía cô:

“Không nghĩ ở Thượng Hải có thể gặp cô, cô còn nhớ tôi chứ?”

Ngôn Tiêu gật đầu: “Nhớ chứ, giáo sư Hoa.”

Thật trùng hợp, thành phố sắp xếp một buổi giao lưu về di vật lịch sử. Theo nguyên tắc thanh lọc thị trường đồ cổ, một bộ phận những người tham gia vào ngành đồ cổ cũng nhận được lời mời, Ngôn Tiêu là một trong số đó.

Giáo sư Hoa đặc biệt đáp chuyến bay từ Bắc Kinh tới đây, chuyện bức họa nung lần trước để lại ấn tượng sâu sắc với ông, vừa nhìn thấy Ngôn Tiêu liền nhận ra.

Sự nhiệt tình của ông cụ khiến Ngôn Tiêu không thể nào từ chối, cô theo ông ra khỏi hội trường, đi vào trong một trà lâu.

“Cô làm giám định di vật à?” Lần trước gặp cô, Hoa giáo sư đã đoán ra.

Ngôn Tiêu ngồi đối diện với ông, mỉm cười: “Công việc của cháu là giám định đồ cổ, rất ít khi giám định di vật.”

Giáo sư Hoa gật đầu: “Cô họ Ngôn, trước đây ở Thượng Hải có một vị giáo sư lịch sử nổi tiếng tên Ngôn Tu Thực, cô có biết không?”

Ngôn Tiêu nói: “Đó là cha cháu.”

Giáo sư Hoa vỗ mạnh vào đầu gối: “Hèn chi, tôi còn ngạc nhiên sao cô còn trẻ như vậy mà đã làm được nghề này.” Khuôn mặt ông hiện lên vẻ tiếc nuối: “Gần đây tôi giúp cảnh sát nghiên cứu một miếng Hoàng Ngọc, nếu biết sớm đã mang theo để trao đổi cùng cô.”

Ngôn Tiêu giật mình: “Hoàng Ngọc gì?”

“Miếng Hoàng Ngọc này rất hiếm gặp, trên mặt có khắc hoa văn hình sói, kết luận sơ bộ là có liên quan đến Hiểm Doãn.” Giáo sư Hoa khi nhắc đến đề tài khảo cổ là bắt đầu nói không ngừng: “Cô biết về Hiểm Doãn chứ? Chính là một bộ tộc dân tộc thiểu số rất thần bí, lịch sử ghi chép lại rằng bọn họ sinh sống trong một khu vực thuộc Tây Bắc, chắc chắn không sai.”

Đến giờ Ngôn Tiêu đã hiểu tại sao Lý Chính Hải có thể mau chóng tìm được manh mối miếng ngọc có liên quan đến sói, hóa ra là mời ông ấy.

“Nếu vị sư huynh kia của tôi vẫn còn ở đây thì tốt quá.” Hoa giáo sư thở dài: “Ngũ gia bị lật đổ, không biết liệu còn tìm được ông ấy không, nghe nói trước kia ông ấy có tìm đến một nơi có liên quan đến sói.”

Ông ấy muốn tìm bác Lộ.

Ngôn Tiêu không biết liệu tòa thành dưới đất kia có thể che giấu khỏi cảnh sát được bao lâu. Cô

xoay xoay chiếc điện thoại trong tay, có chút bất an.

“À đúng rồi,” Đang thao thao nói chuyện, giáo sư Hoa chợt nhớ tới chuyện khác: “Cái cậu lần trước cùng cô mang bức họa nung đến cho tôi đâu, cậu ta nói đã từng làm trong tổ chức Văn Bảo, cậu ta không còn bên cô nữa sao?”

Ngôn Tiêu choàng tỉnh: “Vẫn còn, nhưng hiện giờ anh ấy không ở đây.”

Hoa giáo sư cười: “Cậu ta là bạn trai của cô?”

Ngôn Tiêu gật đầu: “Phải, là bạn trai của cháu.”

“Tốt quá, tiểu tử kia nhìn rất được.”

“Vâng, cháu cũng thấy anh ấy rất tốt.”

Đêm đến, Quan Dược đổ thêm xăng cho chiếc việt dã, chuẩn bị lên đường.

Xuyên Tử đứng bên cạnh soi đèn pin cho anh: “Thập ca, suýt nữa em quên không báo cho anh, không thấy mấy người trong đội khảo cổ đâu, cũng không trông thấy cô Ngôn. Em chỉ đi ra chỗ kia trông coi một đêm, lúc trở về chẳng còn thấy ai, thật không biết đã xảy ra chuyện gì.”

Quan Dược vươn người đứng lên, đưa thùng rỗng cho anh ta: “Bọn họ đi hết rồi, chuyện này tôi biết.”

“Vậy thì tốt.” Xuyên Tử tránh đường cho anh đi.

Quan Dược ngồi trên ghế lái, đột nhiên gác tay lên cánh cửa, thò đầu ra gọi: “Xuyên Tử.”

“Vâng, sao thế Thập ca?”

“Gọi là chị dâu.”

Xuyên Tử sững sờ: “Hả?”

“Tôi đang nói về Ngôn Tiêu, sau này đừng gọi là cô Ngôn, gọi chị dâu.” “… Nhưng không phải anh nói hai người không phải quan hệ đó sao?” “Bây giờ hai chúng tôi có quan hệ đó.”

Xuyên Tử chưa hiểu ra thì đã thấy Quan Dược lái xe đi.

Vẻ mặt anh khiến người ta cảm nhận được nó rạng rỡ bừng sức sống hơn bất cứ lúc nào.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.