Tòa Thành Bị Vùi Lấp

Chương 75 - Chương 75

trước
tiếp

Lý Chính Hải đi vào một căn nhà hầm, quay đầu quan sát xung quanh, lại quay lại nhìn ra phía cửa. Một cụ già còng lưng đang ngồi xổm bên cửa, trên đầu quấn một chiếc khăn lông cừu mầu trắng,

trên tay là một tẩu thuốc đang xoành xoạch hút.

“Giáo sư Lục, mấy năm nay ông vất vả không ít rồi.”

Bác Lộ gõ tay trên chiếc tẩu: “Thế nào, bây giờ cán bộ công an còn quan tâm cuộc sống người cao tuổi sao?”

Lý Chính Hải cười một tiếng, hai ngày nay anh ta đã gặp trên dưới mười ông cụ, phải dốc hết sức được ông ấy này: “Chỉ cảm khái bác thôi, năm đó nếu không phải do Ngũ gia thì sao bác lại ở nơi này, cứ coi như chúng tôi giỏi tìm đi.”

“Tìm tôi làm gì?”

“Chuyện là thế này, sau khi Ngũ gia sau khi bị bắt kiên quyết không khai ra mục đích bọn họ vào sa mạc, chúng tôi nghi ngờ bọn họ muốn trộm cổ vật. Giáo sư Hoa đã giúp đỡ chúng tôi tìm được vài manh mối, ông ấy nói rằng có lẽ bác biết nơi đó.”

Bác Lộ “À” lên một tiếng, lại không nói gì nữa mà, rít mạnh tẩu thuốc.

Lý Chính Hải không thể đoán được tính khí của ông cụ này, dù sao năm đó ông ấy bị rớt xuống từ đỉnh cao sự nghiệp, có lẽ vẫn còn mang oán trách trong người.

Đang nói chuyện với giáo sư Lục, phía bên ngoài có tiếng xe đi đến, Lý Chính Hải đi ra ra cửa, thấy Lý Sảng đang đi vào trong sân, phía sau là hai cảnh sát.

“Lý đổi trưởng, đúng lúc cần gặp anh.” Vừa nhìn thấy Lý Chính Hải, Lý Sảng liền chạy chậm về phía này.

“Tìm được tin tức của Tiểu Thập Ca à?”

Cô ta lập tức tỏ ra ngượng ngùng: “Không có…” Tra xét hai ngày trời nhưng không thu hoạch được gì. “Thế em gặp anh làm gì? Muốn ăn mắng sao?”

“Không phải đâu Lý đội trưởng, em vừa trở về đội liền gặp được hai đồng nghiệp từ Thượng Hải đến, là bọn họ cần gặp anh gấp, phía bên Thượng Hải xảy ra chuyện.” Lý Sảng thực sự sợ bị mắng liền nói một lèo không nghỉ.

Lý Chính Hải đành phải tạm thời gác chuyện này sang môt bên. Anh ta nhìn về phía hai cảnh sát kia, bắt tay với họ, mấy người cùng nhau trao đổi về mục đích của chuyến đi.

Không lâu sau Lý Chính Hải quay trở lại chỗ cửa ra vào, vẻ mặt trở nêm nghiên túc: “Giáo sư Lục, phía bên Ngũ gia xảy ra chuyện, ông xuất thân làm khảo cổ, chắc chắn không hy vọng chỗ kia bị những phần tử ngoài vòng pháp luật chiếm mất, rất mong ông có thể hợp tác cùng cảnh sát chúng tôi.”

Bác Lộ liếc nhìn anh ta, chống đầu gối từ từ đứng dậy.

“Tiểu Lưu,” Lý Chính Hải vừa đi ra vừa nói: “Trở về đội lấy ảnh chân dung phác thảo đưa cho Chu Mâu nhận dạng,làm cho giống và chính xác nhất có thể, điều tra Tiểu Thập Ca trong phạm vi cả nước, tôi sẽ trở về viết yêu cầu điều động hỗ trợ từ cấp trên.”

Lý Sảng cảm thấy tình hình có gì không ổn, vội vàng đứng nghiêm chấp hành nhiệm vụ.

Màn đêm bắt đầu phủ xuống, những cơn gió vẫn đang rong chơi trên thảo nguyên xanh, khói bếp toả trắng trên nóc những căn nhà bạt của người Mông Cổ.

Thịt dê, thịt bỏ, rượu sữa ngựa lâu đời… A Cổ dường như định mang toàn bộ đồ ăn ngon trong nhà bày ra, bận bịu túi bụi làm một bàn đầy thức ăn.

Ngôn Tiêu ngồi tựa ở bên cạnh nói: “A Cổ, cậu làm gì thế, chuẩn bị đón măm mới à?”

A Cổ cười làm lộ ra hàm răng trắng: “Chị với anh lâu lắm rồi không đến, em phải nhiệt tình tiếp đón chứ. Chị đừng khách sáo, bộ dạng hai người lúc từ sa mạc về đây trông như mấy ngày chưa được ăn cơm vậy.”

Ngôn Tiêu như cười như không: “Cậu nói đúng lắm.”

Thể lực tiêu hao hết sạch, đúng là không khác gì bộ dang chưa được ăn.

Từ chỗ sa mạc kia đến thảo nguyên nhà A Cổ là gần nhất, bọn họ đương nhiên lựa chọn chạy về hướng này.

“A Cổ!” Quan Dược đột nhiên từ ngoài gọi vào.

A Cổ xoa xoa hai tay, vội vã chạy đi: “Anh,có chuyện gì vậy?”

Quan Dược đứng bên ngoài: “Anh có mang theo vài món đồ cổ để ở chỗ cậu, chờ chúng tôi đi rồi thì cậu tìm một lý do rồi mang đi nộp, nếu bị cớm tra ra sẽ gặp phiền phức.”

Mấy món đồ anh nói chính là đống đồ cổ bị hư hại bị loại ra trong xưởng gỗ, chúng được để trong túi du lịch ở trên xe, lúc Ngôn Tiêu lái xe chạy trốn đã mang theo.

A Cổ gật đầu: “Việc anh dặn em nhất định làm tốt, anh yên tâm. Vào ăn cơm trước, đêm nay có rượu ngon.”

Quan Dược hỏi: “Sao vui vẻ vậy?”

“Em vui cho anh chứ sao!” A Cổ huých Quan Dược một cái, nhìn về phía cửa, nhỏ giọng thì thầm: “Anh, anh và chị đã chính thức rồi sao? Em để ý hai ngày hôm nay hai người ở cùng một căn phòng nhé.”

Những người dân tộc tiểu số thường rất ngay thẳng, chỉ cần nói hai từ “chính thức” là đã đủ hiểu hàm ý trong đó.

Quan Dược gật đầu: “Anh với cô ấy chính thức rồi.”

“Thật tốt quá! Chờ lúc hai anh chị kết hôn em sẽ tặng Ân Hoà cho hai người làm quà cưới!.”

Quan Dược không để ý tới ý tưởng tặng quà kỳ lạ của cậu ta, trong đầu vô thức hiện lên hình ảnh Ngôn Tiêu mặc áo cưới, nhìn về bóng dáng thon dài của cô ở cửa, trái tim anh rung lên một nhịp.

Mấy năm qua ở đất Tây Bắc này, chưa từng nghĩ đến cảnh tượng này, anh thậm chí cho rằng bản thân sẽ mãi độc thân.

Nhưng giờ đây ý nghĩ này đã nhen nhóm trong đầu liền không thể xoá đi, anh cũng không muốn gạt bỏ nó.

Đồ ăn được bày trên bàn, quả nhiên vô cùng phong phú.

A Cổ sắp xếp cho hai người ngồi gần nhau, giót cho bọn họ hết ly rượu sữa ngựa này đến ly khác. Tay phải đang cầm đũa của Quan Dược kề sát cánh tay Ngôn Tiêu, ánh đèn điện chiếu lên bàn tay

anh mầu đồng với đốt ngón tay dài và mạnh mẽ.

A Cổ uống nhiều, cũng nói nhiều hơn: “Anh, anh còn nhớ hồi đó lúc em gia nhập tổ chức Văn Bảo không?”

Quan Dược: “Chuyện gì?”

“Lúc đó cực khổ vô cùng, chín đàn anh của anh đều bỏ đi hết, người đang yêu đương thì không vượt qua được khoảng cách địa lý, người có gia đình thì không chịu nổi cảnh chia lìa nơi đất khách. Mới bắt đầu còn rất hào hứng, sống trong sa mạc một thời gian liền không chịu nổi, người có thể chịu đựng lâu nhất chắc không quá hai năm. Ngay cả mấy người Xuyên Tử mới đến đây hơn một năm, mà giờ dù có tăng tiền công cũng không giữ bọn họ lại được. Anh, anh là từ thủ đô đến nha, em hỏi này, sao anh vẫn chưa rời đi,anh còn nói chẳng qua chưa tìm được đối tượng, thế mà đã năm sáu năm rồi, em quả thực không hiểu anh mưu cầu cái gì chứ. Nay thì tốt rồi, hiện giờ có chị đang ngồi cạnh anh, anh mất mặt rồi phải không?” A Cổ rõ ràng đã say, hai tay vỗ mạnh vào mặt, ngây ngô cười hehe.

Quan Dược cầm chén rượu lên uống cạn, cảm xúc lẫn lộn trong cổ họng, anh cúi đầu, khuôn mặt vùi sâu vào trong bóng đêm cô quạnh.

Ngôn Tiêu yên lặng nhìn anh, cũng uống cạn chén rượu.

Từ tổ chức Văn Bảo đến đội khảo cổ, những năm nay anh đang mưu cầu cái gì.

Có thể chịu đựng được nhưng khổ cực mà người bình thường không thể chịu, hiển nhiên cũng có mục tiêu mà người bình thường không có được.

Quan Dược giữ chiếc chén trong tay cô: “Đừng uống nữa, nếu không lại say.”

Vẻ mặt Ngôn Tiêu lúc này đã ửng hồng, cô đứng dậy: “Em no rồi, về trước ngủ.”

Quan Dược muốn đưa cô về phòng, đúng lúc này điện thoại đổ chuông.

Đây là thời điểm ánh trăng sáng nhất, trong màn đêm thảo nguyên bao la tựa như được bao phủ bởi một tầng ánh sáng bạc.

Quan Dược nhìn theo bóng lưng Ngôn Tiêu đi vào trong căn lều bạt, anh dẫm trên những ngọn cỏ đi ra xa, ấn nút nhận cuộc gọi. Tín hiệu ở đây không tốt, giọng nói Xuyên Tử trong điện thoại chập chờn: “Alô, Thập ca, anh nghe rõ không?”

Dường như Quan Dược phải đi đến khu đất cao nhất mới bắt được tín hiệu, qua điện thoại còn có thể nghe được tiếng gió thổi vù vù.

“Nghe được, cậu nói đi.”

Xuyên Tử thở phào: “Hôm nay ở chỗ ốc đảo, bọn em trông thấy tên mắt chột, hắn bị bọn em chặn lại nên đã bỏ đi, nhưng trông bộ dạng của hắn thì chắc chắn còn quay lại, nên em gọi báo cho anh một tiếng.”

Quan Dược trầm giọng: “Cậu chắc chắn là mắt chột chứ?”

“Chắc chắn, đêm bắt Ngũ gia em có giao đấu với nó, em còn nhớ dõ hình dáng nó mà. Nhưng lạ lắm Thập ca, Ngũ gia đã bị lật đổ rồi, sao nó lại còn dám đến nơi này, không lẽ học theo Chu Mâu?”

Một lúc lâu sau Quan Dược mới mở miệng: “Các cậu cẩn thận một chút, người ông chủ cử đến sẽ tới bát cứ lúc nào, tôi sẽ mau chóng trở lại.”

“Vâng.”

Chu Mâu tìm đến là vì hắn ta có thù riêng với anh, mắt chột lại là kẻ nghe theo sự sai bảo của Ngũ gia. Thời gian qua không thấy hắn có động tĩnh gì, nay đột nhiên xuất hiện, chắc chắn có liên quan đến Ngũ gia.

Dù sao đó cũng là một thế lực lớn, không thể dễ dàng bị đánh bại như vậy được.

Nói xong điện thoại, Quan Dược đi về phía căn lều đang sáng đèn kia.

Ngôn Tiêu lúc này nằm ở trên giường, đột nhiên phần giường bên cạnh hơi lún xuống. Quan Dược ôm lấy cô từ phía sau, hôn lên gáy cô: “Ngôn Tiêu, những lời A Cổ nói em nghe rõ chứ?”

“Ừ.”

“Anh không hối hận.” Mùi rượu hoà với hơi thở anh, mang theo một hương vị mê người: “Năm năm, đôi khi anh cũng không biết mình trắng hay đen, vẫn biết anh không nên làm vậy, nhưng ở bên em anh chưa từng hối hận.”

Ngôn Tiêu nói khẽ: “Em cũng vậy.”

Em cũng vậy, không hối hận vì đã trêu chọc anh, dù là đen hay trắng cô đều chấp nhận. Quan Dược còn muốn nói gì nữa nhưng kìm lại, anh xoa xoa tóc cô: “Ngủ đi.”

Ánh nắng sớm xuyên qua những tấm vải bạt trắng chiếu vào trong gian lều. Ngôn Tiêu thức dậy, trông thấy khuôn mặt Quan Dược gần ngay trước mắt. Cô giơ tay lên chạm lướt qua sống mũi cao thẳng của anh, rồi chạm đến bờ môi mỏng của anh.

Dù động tác của cô rất nhẹ nhưng không ngờ anh lại cử động một cái. Đàn ông khi cảnh giác, ngay cả lúc ngủ vẻ mặt cũng mang vẻ ẩn nhẫn.

Ngôn Tiêu yên lặng xuống giường.

Lúc đang đắng răng, điện thoại trong túi đổ chuông. Cô súc miệng, lấy điện thoại ra nhìn qua, trông thấy sô gọi đến định không nhận nhưng phía đầu bên kia vẫn kiên nhẫn không bỏ cuộc, tiếng chuông điện thoại vang lên không dứt.

Ngôn Tiêu đành phải nhận máy: “A lô, Lý đội trưởng.”

Đầu bên kia Lý Chính Hải hỏi: “Ngôn Tiêu, em đang ở đâu?”

Ngôn Tiêu nhìn về phía thảo nguyên bên ngoài căn lều, nói: “Thượng Hải.”

“Bất kể giờ em đang ở đâu, hãy nghe kỹ lời anh nói.” Giọng nói Lý Chính Hải vô cùng nghiêm túc: “Tề Bằng đã trốn thoát, phía Thượng Hải cho rằng ông ta đã trở về Tây Bắc, em phải chú ý an toàn, cẩn thận ông ta sẽ tìm em trả thù, nếu gặp bất cứ chuyện gì thì lập tức báo cảnh sát.”

Ngôn Tiêu vẫn còn đang điện thoại trong tay thì đầu bên kia đã tắt máy.

Lúc đi vào trong nhà, Quan Dược đã thức dậy, đang thu dọn đồ đạc.

Ngôn Tiêu cầm bao thuốc của anh, rút một điếu ra châm lửa hút, ngồi trên giường nhìn anh.

Vẫn chưa hút hết điếu thuốc mà anh thu dọn xong tất cả.

Cô hỏi: “Anh định học theo em không chào mà biệt sao?”

Quan Dược quay lại nhìn cô: “Không, anh đang chuẩn bị nói với em.” Quan Dược gật đầu “Được, anh nói đi em nghe.” “Anh đi đến chỗ tòa thành.”

Ngôn Tiêu nhìn xuống rồi lại ngước lên: “Lại là làm việc cho Cố Đình Tông sao?” “Ừ.”

Ngôn Tiêu nhả khói thuốc: “Anh biết chuyện Tề Bằng trốn thoát?”

Mắt Quan Dược chuyển động: “Không biết.” Nhưng đoán được.

Ngôn Tiêu xoay mặt, nhớ tới bộ dạng gào thét của Tề Bằng đêm đó, nhớ lại lần thẩm vấn của cảnh sát, cô không nhìn anh, bình tĩnh nói: “Anh còn nhớ lời mình nói tối qua không?”

Quan Dược nghiêm túc nhìn cô: “Nhớ.”

“Quan Dược, hiện giờ anh đã thành cái gai trong mắt của cả hai giới Hắc – Bạch” “Anh biết.”

Ngôn Tiêu quay đầu, trong ánh mắt lạnh nhạt ánh lên sương mù: “Vậy anh đi đi, hãy làm cho xong chuyện anh muốn làm.”

Nếu đã biết rõ mà vẫn muốn đi, vậy hãy đi đi.

Cô không hỏi anh đến nơi đó để làm gì, cô hiểu anh nên tin anh.

Quan Dược cắn đôi môi khô: “Em trở về là tốt nhất, nếu quả thực Tề Bằng trốn trở lại đây, thì nơi này hiện giờ không an toàn.”

“Được, em sẽ trở về. Em về để cho anh yên tâm,anh cũng phải để em yên tâm được không?”

Ngôn Tiêu đứng dậy thu thập hành lý, sau lưng truyền đến vài bước chân vội vã, cô giật mình quay đầu lại, một khuôn mặt ngay gần kề.

Sự tỉnh táo vừa rồi liền sụp đổ, Quan Dược ôm cô rất chặt, hai đôi môi không thể đợi được nữa mà cuốn lấy nhau.

Hơi thở dồn dập, xen lẫn tiếng rên, chưa từng nghĩ rằng nụ hôn cũng có thể sâu đến vậy, sâu đến tận xương tuỷ, chỉ hận không thể lưu lại dấu ấn trên người đối phương.

Đôi môi Ngôn Tiêu bị anh chà xát đỏ rực, cô ôm lấy anh, cọ trên chóp mũi anh: “Anh biết không, hiện giờ em chỉ hận không thể trói anh mang về Thượng Hải.”

Quan Dược nhìn vào đôi mắt cô, đáy mắt sâu xuống tựa như có thể rời sông lấp biển.

A Cổ đang đứng ở Ovoo (*) ngâm nga một ca khúc, đột nhiên trông thấy Ngôn Tiêu xách hành lý xếp lên xe.

(Ovoos là những cọc đá được tạo thành bởi những viên đá xếp chồng lên nhau, thường được đặt trên đỉnh núi hoặc đồi cao, trên mặt được treo rất nhiều lá cờ cầu nguyện, bay phấp phới trong gió.)

“Chị, chị định đi sao?”

“Ừ, có việc gấp.” Ngôn Tiêu đi đến chỗ cậu ta nói: “Chị cũng muốn bái thần Trường Sinh.”

A Cổ ngạc nhiên không hiểu từ khi nào cô bắt đầu tin cái này, quay đầu trông thấy Quan Dược đang đứng ở bên dưới.

Ngôn Tiêu cầm một viên đá xếp chồng lên, quay đầu lại nhìn, những lá cờ cầu nguyện tung bay trong gió, lay động vạt áo, cô nhìn xuống phía dưới, nơi đó Quan Dược vẫn đang rõi mắt nhìn cô.

Bọn họ không cần dùng ngôn ngữ để nói với nhau, mong muốn của cô, anh hiểu được.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.