Nửa năm sau.
Chính đang lúc giang hồ loan truyền tin tức, chấn động về sự mất tích của Bạch Mã Công Tử, một nhóm nhân vật trong võ lâm giang hồ truy tìm tung tích của chàng. Tử Yến Cung và Quỷ Vương Bảo cũng phái xuất một số cao thủ chia nhau tẩu động khắp giang hồ tìm chàng. Đương nhiên một số nhân vật khác cũng tìm chàng nhưng mục đích không giống nhau.
Họ là bằng hữu của Bạch Mã Công Tử, chàng dù sống hay chết họ cũng phải tìm cho bằng được chàng. Còn các nhân vật khác tìm chàng chỉ vì bộ Tiên cơ Kỳ Thư nên dù chàng sống chết chúng cũng quyết phải biết cho đích xác.
Cùng Gia Bang chủ Lôi Kiếm Hồng cũng sai một số cao thủ tìm kiếm chàng và mục đích của Cùng Gia Bang cũng giống như Tử Yến Cung và Quỷ Vương Bảo. Nếu quả thực Bạch Mã Công Tử đã chết, họ phải tìm cho ra hung thủ báo thù cho Bạch Mã Công Tử.
Tin chàng mất tích đã truyền đến tai Tiêu Diêu Tiên Ông, lão nhân đã ẩn tích mai danh mấy chục năm đại ngộ, nếu không có sự khuyên ngăn của Vạn Sự Thông, lão nhân e rằng đã xuống núi đi tìm chàng. Lão nhân miễn cưỡng theo lời của Vạn Sự Thông nhưng ra lệnh cho Tử Yến Cung và Quỷ Vương Bảo trong vòng sáu tháng phải tra xét cho được tin tức sống chết của Bạch Mã Công Tử.
oOo Cuối cùng, Bạch Mã Công Tử cũng xuất hiện lại giang hồ. Nhưng lần này bên cạnh chàng luôn luôn có một người cải trang theo phong cách một thư sinh giản lượt. Thư sinh ấy là ai? Không cần nói, thốt nhiên cũng biết đó là Thượng Quan Tố cô nương.
Chàng vừa tái xuất hiện, giang hồ liền xao động. Rồi đó, một nhóm cao thủ vì mê muội thèm khát bí kiếp kỳ thư bèn tụ tập theo dõi chàng. Các cao thủ Tử Yến Cung và Quỷ Vương Bảo cũng ùn ùn kéo đến.
Khi Bạch Mã Công Tử được tin ân sư chàng vì chuyện chàng mất tích mà nổi giận, chàng hết sức kinh hãi. Để tránh phiền muộn cho ân sư, chàng liền dẫn Thượng Quan Tố cô nương lên đường đến Tiêu Diêu Nhai nằm trong dãy Côn Luân Sơn bái kiến ân sư và kể cho ân sư nghe về các sự tình mà chàng đã trải qua.
Các cao thủ Tử Yến Cung và Quỷ Vương Bảo cũng đi theo chàng bảo vệ và quan sát tình hình chung quanh. Một nhóm khá đao cao thủ giang hồ lại đuổi theo sau, nhưng vì có các cao thủ Tử Yến Cung và Quỷ Vương Bảo chúng chưa dám khinh thường và vọng động.
Đối với tình hình như vậy Bạch Mã Công Tử ngoài mặt cứ như không biết nhưng thực sự chàng hiểu rất rõ ràng. Chàng vừa cỡi ngựa song song với Thượng Quan Tố, vừa suy nghĩ:
“Tình thế này chẳng lẽ chúng theo ta mãi đến Tiêu Diêu Nhai ư …?” Sau khi tâm niệm chuyển động, chàng quyết định dừng lại chờ nhóm võ lâm cao thủ ấy đến và chận chúng không cho chúng đến gần Tiêu Diêu Nhai, đồng thời thử xem võ công chàng sau khi tập luyện Tiên Cơ võ công nửa năm nay tiến bộ đến đâu.
Tâm ý chàng đã quyết liền vận dụng truyền âm dặn các cao thủ Tử Yến Cung và Quỷ Vương Bảo hãy tự thủ bàng quan, dù cho thế nào cũng không cần xuất thủ giúp chàng. Các cao thủ Tử Yến Cung và Quỷ Vương Bảo nghe lời truyền âm dặn dò của chàng lấy làm hết sức kinh dị. Họ không ngờ được lời đồn đại trong giang hồ đã từ giả thành thật, chàng nghiễm nhiên đã đoạt được Tiên Cơ Bảo Khố. Đồng thời họ cũng chợt hiểu ra nguyên nhân vì đâu chàng mất tích trong giang hồ nửa năm nay, thì ra chàng ẩn thân ở Tiên Cơ Động Phủ luyện tập kỳ học võ công tuyệt thế. Bấy giờ chàng và nàng đi qua gần một sườn núi, chàng ngồi trên lưng ngựa quét mắt quan sát địa thế trống trải rất thích hợp làm nơi động thủ ác đấu. Rồi đó, chàng cất tiếng cười lớn, đồng thời làm cho Thượng Quan Tố kéo cương dừng lại. Các cao thủ Tử Yến Cung và Quỷ Vương Bảo vội thúc ngựa đưa về hai bên.
Chỉ một chốc lát sau một bọn cao thủ võ lâm đã đi đến, tổng cộng trên dưới năm sáu chục người, Bạch Mã Công Tử đưa mắt lạnh lẽo nhìn khắp một lượt lớn tiếng nói:
– Chư vị đi theo bản công tử đã hai ngày rồi, cứ như vậy chư vị không sợ xảy ra chuyện đột biến sao?
Một lão nhân trong bọn võ lâm cao thủ mặc áo bào đen độ ngoài sáu mươi tuổi đột nhiên nhảy xuống ngựa, vẹt chúng nhân bước tới cười hăng hắc:
– Bạch Mã Công Tử, ngươi đã biết vậy ngươi hãy hồi đáp rõ ràng mấy câu hỏi của lão phu được chăng.
Bạch Mã Công Tử dựng hai hàng mày kiếm:
– Tôn giả là ai? Hãy báo danh hiệu trước đi đã.
Lão nhân áo đen đáp:
– Lão phu Độc Long Thủ Chu Tùng Lâm.
Bạch Mã Công Tử:
– Chu Tùng Lâm có vấn đề gì, ngươi cứ hỏi!
Chu Tùng Lâm hỏi thẳng:
– Ngươi phải hay không phải là chủ nhân của Thiên Cơ Bảo Khố?
Bạch Mã Công Tử:
– Sáu tháng trước quả là không phải!
– Nói như vậy, hiện giờ phải chứ gì?
Chàng gật đầu:
– Không sai!
Chu Tùng Lâm:
– Ngươi mất tích giang hồ nửa năm, ẩn nấp ở đâu?
Chàng lạnh lùng:
– Ta luyện tập võ công vắng mặt.
– Ở chỗ nào?
– Tiên Cơ Động Phủ.
– Tiên Cơ Động Phủ là chốn nào?
– Không thể cho ngươi biết!
– Ngươi luyện tập võ công gì?
– Tiên Cơ võ công!
Mắt Chu Tùng Lâm sáng lên:
– Thế còn Tiên Cơ Kỳ Thư hiện đang ở đâu?
Bạch Mã Công Tử cười nhạt:
– Hiện nay đang ở trong người bản công tử đây!
Chu Tùng Lâm cười hăng hắc:
– Ngươi nói thật đấy chứ?
Chàng nghiêm mặt:
– Việc gì bản công tử phải nói dối ngươi, ngoài ra còn có một thứ cực quý võ lâm cũng đang ở trong người ta đây.
– Vật gì cực quý võ lâm?
– Vạn Niên Chi Dịch.
– A!
Chung quanh tức thì buột miệng đồng kêu lên một tiếng “A” một tiếng. Chu Tùng Lâm chuyển động mục quang cười âm hiểm:
– Bạch Mã Công Tử, lão phu muốn thương lượng điều kiện với ngươi được không?
– Xin mời!
– Ngươi hãy đưa ra Tiên Cơ Kỳ Thư và Vạn Niên Chi Dịch cho lão phu và các đồng đạo võ lâm đây nhìn thử để đại khai nhãn giới được không?
Bạch Mã Công Tử cười nhạt:
– Được chứ, nhưng bản công tử có một điều kiện.
– Điều kiện gì?
– Người muốn đại khai nhãn giới tất phải tiếp được ba chưởng của bản công tử.
Chu Tùng Lâm biến sắc:
– Một mình lão phu là đại biểu hay ai khác?
Chàng cất giọng lạnh lùng:
– Ai cũng được cả.
– Ngươi biết người muốn đại khai nhãn giới trong bằng hữu võ lâm ở đây có bao nhiêu người không?
– Bao nhiêu cũng vậy mà thôi!
Chu Tùng Lâm cười hăng hắc:
– Ngươi cho rằng tất cả võ lâm cao thủ có mặt tại đây không có ai tiếp nổi ba chưởng ư?
– Bây giờ bản công tử chưa quyết đoán như thế.
Đột nhiên có một chuỗi cười khúc khắc quái dị nổi lên, ba lão già trên ngũ tuần mặc áo bào vàng phi thân rơi xuống cách Chu Tùng Lâm năm thước sóng vai nhau đối diện với Bạch Mã Công Tử, trong này có một lão nhân râu dài đưa đôi mắt như cú vọ nhìn chàng trầm giọng:
– Huynh đệ lão phu bất tài, xin tình nguyện tiếp chiêu của ngươi xem thử, nhưng huynh đệ lão phu xin có một điều kiện phụ.
Chàng hỏi trước:
– Tam vị là ai xin báo danh hiệu trước.
– Lão phu Kiều Thắng Tông, ba huynh đệ chúng ta được giang hồ gọi là Hoàng Hà Tam Quái.
Lão nhân mặt tròn đứng bên hữu nói tiếp:
– Lão phu Kiều Thắng Quang là vai lão nhị.
Lão nhân mặt khi đứng bên tả tiếp luôn:
– Lão phu Kiều Thắng Đức là vai lão tam.
Bạch Mã Công Tử nhìn thẳng Kiều Thắng Tông:
– Kìa lão đại, ngươi có điều kiện gì, nói mau!
Kiều Thắng Tông cười gian xảo:
– Nếu may mắn huynh đệ lão phu tiếp được ba chưởng, ngươi phải giao Tiên Cơ Kỳ Thư cho huynh đệ lão phu!
Câu hỏi lão hơi dừng một chút rồi trầm giọng hỏi:
– Dư Thông Thuần, ngươi dám đáp ứng điều kiện ấy không?
Bạch Mã Công Tử nhíu mày.
– Có gì mà không dám, nhưng các ngươi tiếp không nổi thì sao?
Kiều Thắng Tông hơi trầm ngâm rồi bật cười hắc hắc:
– Chúng ta sẽ theo ngươi làm nô tỳ cho ngươi mười năm, có được không?