Âu Dương Kỳ như được đại xá, vội cúi thân:
– Đa tạ Công chúa, sau này không dám bước tới một bước!
Hắn chuyển động thân hình vội vàng quay về đường cũ. Hốt nhiên, Phi Hồng Công Chúa nạt to:
– Đứng lại!
Âu Dương Kỳ đã đi quá mười trượng nghe lời như sét đánh ngang tai riu ríu dừng chân run rẩy, Phi Hồng Công Chúa dằn từng tiếng bước tới, Âu Dương Kỳ vì lo sợ:
– Công chúa… chẳng lẽ Công chúa đổi ý sao?
Phi Hồng Công Chúa hừ lạnh một tiếng:
– Các ngươi khiêng người nào vậy?
Âu Dương Kỳ ấp úng:
– Là… là … người bệnh…
Đôi mắt Công chúa đảo lộn quát:
– Bỏ y xuống đất!
Tuy Âu Dương Kỳ không muốn chút nào nhưng hắn không dám cãi lời. Phi Hồng Công Chúa bước đến cạnh thân Thuần Vu Thông nhìn chàng chăm chú một lúc, bất giác hai má hơi ửng đỏ không nói một lời. Âu Dương Kỳ thấy Phi Hồng Công Chúa cứ ngẩn người nhìn chàng, hắn không nhịn được liền nói luôn:
– Công chúa, chúng tôi… có thể đi được không?
Phi Hồng Công Chúa nhẹ mỉm cười:
– Có thể, các ngươi đi đi…
Nàng trầm giọng tiếp:
– Miễn là phải để người này lại đây!
– A!
Âu Dương Kỳ cả kinh:
– Cái ấy… cái ấy…
Ấp úng một lúc lâu hắn không nói tiếp được tiếng nào. Phi Hồng Công Chúa gằn giọng:
– Sao! Ngươi không chịu?
Âu Dương Kỳ vội đáp:
– Không phải không chịu, nhưng y bị bệnh rất nặng, chúng tôi đang đem y đi chữa trị.
Phi Hồng Công Chúa gắt:
– Bản Công chúa lập lại, bỏ y xuống!
Thanh âm sắc mặt đều trầm trọng khiến người phát sợ. Hai tên bịt mặt khiêng Thuần Vu Thông không đợi lệnh Âu Dương Kỳ đã nhẹ nhàng đặt Thuần Vu Thông xuống đất không dám trái lời. Phi Hồng Công Chúa mỉm cười:
– Sao? Người này đối với ngươi quan trọng lắm sao?
Âu Dương Kỳ cười khổ:
– Không! Không, nhưng để y lại đây chẳng tốt gì, hãy cho chúng tôi mang y đi!
Phi Hồng Công Chúa giận dữ:
– Các ngươi còn nói một câu nữa, bản Công chúa không khách sáo nữa đâu nhé!
Âu Dương Kỳ cười gượng một tiếng:
– Đâu dám, chúng tôi xin cáo từ.
Phi Hồng Công Chúa quát to:
– Cút mau!
– Khoan đã…
Hai tiếng ấy buột ra từ miệng Thuần Vu Thông. Phi Hồng Công Chúa và bọn Âu Dương Kỳ đều giật mình Phi Hồng Công Chúa tiếp lời:
– Xem ra vết thương chẳng lấy gì làm nặng, ngươi gọi bọn chúng là gì …?
Nàng vẫy hai thị tỳ:
– Hãy đỡ y lên!
Hai thị nữ vâng lời bước đến đỡ Thuần Vu Thông ngồi dậy, chàng dựa lưng vào lòng một nữ thị tỳ thở hổn hển:
– Tại hạ cần hỏi trước cô nương một câu vì sao cô lại cứu tại hạ?
Phi Hồng Công Chúa hơi đỏ mặt thở không đáp. Thuần Vu Thông lạnh lùng:
– Có lẽ cũng chỉ vì Tiên Cơ Kỳ Thư?
Phi Hồng Công Chúa giật mình đáp:
– Cái gì là Tiên Cơ Kỳ Thư? Ta lần đầu nghe được cái tên ấy đấy!
Thuần Vu Thông nghe ngữ khí của nàng không có vẻ gì giả tạo, chàng hoang mang:
– Thế sao, cô nương cứu tại hạ là hoàn toàn do ý tốt ư?
Phi Hồng Công Chúa nhún vai:
– Xem ra đảm khí ngươi không nhỏ, chẳng lẽ lại do ta có ác ý?
Chàng đáp:
– Đã được ân cô nương tương cứu, tại hạ có thể cầu xin một việc chăng?
Phi Hồng Công Chúa cười diễm lệ:
– Ngươi cứ nói…
– Bọn người này đều là kẻ ác, hãy giết hết chúng đi!
Phi Hồng Công Chúa mỉm cười gật đầu:
– Quá dễ, chỉ cần ngươi thích giết chúng, bất kể chúng có là kẻ ác hay không, ta giết liền!
Âu Dương Kỳ nghe rõ rang mấy lời ấy, hắn cất tiếng van xin:
– Công chúa tha mạng, xin Công chúa tha mạng…
Phi Hồng Công Chúa vẫn cười:
– Ngươi đã muốn giết chúng ta, ta sẽ tự động thủ!
Sự thực vì hai nữ tỳ đang bận đỡ Thuần Vu Thông nên không thể xuất thủ.
Bọn Âu Dương Kỳ chỉ muốn thoát thân, mỗi tên tự triển khai tuyệt đỉnh khinh công thân pháp phi thân tứ tán bỏ chạy, xem ra muốn giết chết chúng cùng một lúc không phải là việc dễ dàng. Tháo cung tên trên vai xuống chỉ nghe vụt, vụt nhiều tiếng liên tiếp, bảy tám mũi tên bắn vụt ra. Không thẹn là tay thần xạ, bọn Âu Dương Kỳ vừa phi vọt thân theo nhiều hướng khác nhau lập tức đều rơi xuống lả tả không tên nào không trúng tên.
Cuối cùng Phi Hồng Công Chúa bật thân vụt tới, trên tay thanh bảo kiếm tuốt ra từ lúc nào, quả nhiên thân pháp nàng như một ráng cầu vồng, nàng huy động bảo kiếm chém rụng đầu toàn bộ các bộ hạ Âu Dương Kỳ vốn đã sẵn bị trọng thương vì tên, nằm trên mặt đất. Rồi như một đóa mây đỏ, nàng uyển chuyển phi thân về bên cạnh Thuần Vu Thông, cười tươi tỉnh thản nhiên.
– Đa tạ Công chúa!
– Xem ra ngươi không giống bị bệnh mà giống bị trúng độc – Vâng! Chính là do bọn người này dụng độc hại tại hạ.
– Được rồi! Ta có thể giúp ngươi phục nguyên khí tức thì.
Nàng quay sang hai nữ tỳ xuống lệnh:
– Mau đem vị công tử về động.
Nhị tỳ “vâng” đồng loạt, tức khắc khiêng Thuần Vu Thông lên vai phi hành về hướng trước mặt. Thuần Vu Thông ngầm lưu ý đường đi, chỉ biết phi hành chẳng bao lâu cảnh vật đột ngột sáng sủa hẳn ra, chung quanh toàn là cây xanh hoa biếc rộ đầy dưới một sơn cốc.
Tận cùng sơn cốc có một sơn động nửa như đó thiên nhiên tạo thành nửa như do tay con người đục nên, bố trí cực kỳ mỹ diệu, ngoài động khắc bốn chữ “Phi Hoa Động Phủ”. Nhị tỳ khiêng chàng đặt xuống mặt giường êm như nhung.
Vừa nhìn liền biết ngay đây là giường ngủ của Phi Hồng Công Chúa, Phi Hồng Công Chúa không hề nghĩ ngợi ra lệnh ngay!
– Mau đi lấy củ Vạn Niên Sâm đến đây!
Nhị tỳ nữ giật mình không có ai di động. Thu ba của Phi Hồng Công Chúa chuyển động, nàng gắt:
– Sao đó? Các ngươi không nghe ta nói gì ư?
Hai tỳ nữ đồng thanh đáp:
– Chúng em nghe rất rõ lệnh Công chúa, nhưng …
Phi Hồng Công Chúa trầm giọng:
– Nhưng sao nữa?
Nhị tỳ thưa:
– Vạn Niên Sâm ấy chỉ có một củ và là vật cực trân quý, sao lại…
Phi Hồng Công Chúa hừ nhỏ:
– Sâm ấy là của ta hay là của các ngươi?
Nhị tỳ vội đáp:
– Cố nhiên là của Công chúa chứ ạ!
– Đó là của ta, chẳng lẽ ta không thể tự do sử dụng?
Nhị tỳ lắc đầu:
– Bọn tỳ nữ chỉ vì Công chúa, củ Sâm Vạn Niên quý giá ấy Công chúa nên để dành uống, sao lại đưa cho một người mới gặp gỡ uống?
Hình như Phi Hồng Công Chúa không nghe lời khuyên ấy, nàng hỏi lại:
– Các ngươi có biết y trọng yếu thế nào đối với ta không?
Nhị tỳ kinh ngạc người không ai trả lời. Phi Hồng Công Chúa u oán lệnh tiếp:
– Mau mau đi mang sâm đến đây…
Nhị tỳ nhẹ vâng một tiếng, quả nhiên song song bước ra. Không lâu nhị tỳ đã quay trở lại, một người hai tay nâng một cái hộp gấm, còn một người cầm một chén nước nóng. Phi Hồng Công Chúa đưa tay nhận hộp gấm, mở liền nắp ra cẩn thận nhón lấy củ nhân sâm vạn năm đựng trong ấy bỏ vào chén nước nóng. Chỉ nghe mấy tiếng sôi ục, ục liên tiếp trong chén nước, củ sâm đã tan trong chén.
Phi Hồng Công Chúa thân cầm chén thuốc ghé vào sát môi Thuần Vu Thông cười giục:
– Công tử, hãy uống thuốc đi!
Chàng không còn cách nào từ chối, chỉ biết vâng lời uống từng ngụm. Nước nhân sâm vừa vào trong bụng chàng thấy huyệt Đan Điền ấm liền rồi tỏa ra kỳ kinh bát mạch, trong khoảnh khắc toàn thân xuất hạn. Khi chàng thử vận hành nội lực liền phát giác chất độc đã tiêu tan hết. Chàng mừng rỡ phiêu thân xuống giường vái dài sát đất:
– Đa tạ ân cứu mạng của cô nương!
Phi Hồng Công Chúa nheo mắt cười:
– Tên ta là Bạch Phi Hồng, ngươi cứ gọi tên ta trực tiếp…
Ánh thu ba chuyển động,nàng hỏi lại:
– Còn ngươi? Tên ngươi là gì?
Chàng buột miệng:
– Tại hạ Thuần Vu Thông.
– A …?
Phi Hồng Công Chúa kêu lên kinh hoàng ú ớ:
– Ngươi… ngươi là… Thuần Vu Thông.
Bỗng nhiên thân nàng mềm nhũn ngã luôn xuống đất.