Tôi Mộng Giữa Ban Ngày

Chương 18 - Chương 18

trước
tiếp

Tiểu Lâm dạy cậu học vật lý

Cuối cùng Thẩm Quyện bị phạt chép định luật Ôm một nghìn lần.

Lâm Ngữ Kinh một tuần nay làm bài tập đầy đủ, ở lớp nghiêm túc nghe giảng, với cả chưa từng làm sai bài kiểm tra nhỏ nào, đặc biệt yêu học tập, thường ngày còn an tĩnh lễ độ, nói chuyện cũng không hề lớn giọng. Lời nói của cô, Vương khủng long căn bản đã tin một nửa.

Một đứa bé ngoan như vậy, làm gì có lý do trốn học!

Không thể nào.

Chỉ có một khả năng, cô là bị người bạn cùng bàn này kéo đi.

Trái lại với Thẩm Quyện, không phải ngủ thì chính là không đi học, Vương khủng long căn bản không cần nghĩ, không chạy đâu được.

Lâm Ngữ Kinh chớp chớp mắt, cúi đầu xuống, giọng rất nhỏ, vô cùng đáng thương, thậm chí còn tình nguyện chủ động nhận sai: “Nhưng em quả thực cũng đã vi phạm kỷ luật của lớp rồi, đến muộn. Thầy Vương, em chép phạt rồi, thầy đừng nóng giận nữa nhé.”

Đúng lúc Lưu Phúc Giang đi từ văn phòng ra, liếc mắt nhìn vào cửa, nghe thấy lời này, cảm động đến sắp khóc.

Đúng là một đứa trẻ tốt! Ai nói lớp 10 không có học sinh ngoan? Có bạn học gương mẫu như vậy, Lưu Phúc Giang tin rằng, sớm muộn gì cũng có một ngày, lớp 10 sẽ không còn là lớp có bình quân đứng thứ nhất từ dưới tính lên nữa.

Vương khủng long: “Được, vậy em không cần chép nữa, Thẩm Quyện, em chép một nghìn lần.”

“…”

Thẩm Quyện ngẩng đầu lên: “?”

Cái nhìn chăm chăm lạnh lùng của bá chủ trường học vốn đã không còn có lực sát thương với cấp độ giáo viên nhân dân ưu tú như Vương khủng long đây. Vương khủng long đã dạy không biết bao nhiêu học trò, được chứng kiến vô số bá chủ trường học, cũng không ít đứa trên lớp một lời không hợp là trực tiếp mắng giáo viên. Thẩm Quyện nhiều lần đảm nhiệm chức bá chủ trường học trước mắt xem ra cũng khá trầm lặng, bài tập đều chép mỗi phần trắc nghiệm rồi đem nộp.

“Một nghìn lần, em nhìn cái gì mà nhìn?” Vương khủng long chống thước ba góc, gõ gõ lên mép bục giảng: “Em học tập bạn cùng bàn của em chút đi, người ta trên lớp làm trắc nghiệm toàn là điểm tối đa, em nhìn lại mình thử xem, trên lớp ngay cả cái bóng của em tôi cũng không thấy. Khai giảng được một tuần rồi, em nói xem tôi đã nhìn thấy em mấy lần? Công thức định luật Ôm em có biết là cái gì không? I bằng U chia R, chép! Công thức suy ra cũng phải chép cho tôi! Không biết thì hỏi bạn cùng bàn của em đấy! Tôi không tin em chép một nghìn lần mà vẫn còn quên được?”

“…”

Thẩm Quyện thật sự phục rồi.

*

Xế chiều, Lưu Phúc Giang đến tìm Lâm Ngữ Kinh, nói với cô chuyện phòng ngủ.

Ngôi trường Bát Trung này tiền nhiều như nước, phòng ngủ trường cấp ba nhà người ta là tìm cách sao cho nhồi nhét được nhiều nhất. Bát Trung không giống vậy, phòng ngủ của nam nữ có đến mấy tòa nhà. Lại nói học sinh vốn nhiều, nhưng học sinh trọ ở trường lại không nhiều, vì vậy đều là hai người ngủ một phòng, còn không vẫn còn không ít phòng.

Lâm Ngữ Kinh tới muộn, nữ sinh trong khối trọ ở trường vừa hay là số chẵn, mình cô được chia cho một phòng. Nghỉ giữa giờ có đi nhìn sơ qua, gian phòng không lớn, nhưng rất sạch sẽ, hai chiếc giường một tủ sách, có một phòng tắm nhỏ độc lập mấy mét vuông.

Lúc trở về lớp thì Thẩm Quyện đang chép định luật Ôm, I= U/R, U=IR, R=U/I lấp kín cả trang giấy, nhìn thấy cô đi đến, liếc cô một cái, động tác dưới tay vẫn không ngừng lại.

Thẩm Quyện viết chữ tiếng Anh nhìn cũng rất đẹp, ngoắc ngoắc vểnh vểnh phóng khoáng lại ngang tàn. Khi làm hình xăm, bình thường có lẽ có không ít người muốn xăm câu tiếng Anh gì đó, muốn vậy thì chữ không thể nào xấu được.

Trong lòng Lâm Ngữ Kinh thật ra có hơi thẹn với cậu, cũng cảm thấy rất có lỗi. Nhưng nếu phải chép thứ đồ chơi này năm trăm lần, cô thà ở đây yên lặng xấu hổ còn hơn.

Cô ngồi xuống, hắng giọng một cái, lấy ra một cây kẹo que từ hộc bàn, cẩn thận từng li từng tí đặt trên vở Thẩm Quyện.

Hiện tại Lâm Ngữ Kinh cảm thấy vô cùng may mắn vì lúc trước, khi cô dỗ dành Từ Như Ý đã mua một bó lớn kẹo que.

Bút Thẩm Quyện ngừng một chút, đảo tròng mắt nhìn qua, viên kẹo bọc trong giấy bóng màu cam, là vị quýt.

Cậu nghiêng đầu, cô gái nhỏ đặt hai tay lên đùi, mong ngóng nhìn cậu, biểu cảm có chút nịnh nọt.

Thẩm Quyện để bút xuống, chậm rãi bóc giấy gói kẹo, nhét vào miệng, sau đó tiếp tục ghi.

Lâm Ngữ Kinh nhẹ nhàng thở ra.

Thiếu niên biếng nhác ngồi ở đằng kia, tay xoàn xoạt viết công thức, trong miệng còn ngậm que nhỏ màu trắng.

Động tác cầm bút của cậu không quá chuẩn mực, ngón cái móc vào đầu ngón tay ngón trỏ, khớp xương hơi lồi ra, lộ ra một chút trắng xanh. Mỗi khi viết xong một hàng, sẽ khẽ nhấc một ngón tay, làm động tác nhỏ nghiêng bút.

Ánh nắng buổi chiều sáng rỡ, trong phòng học có phần ầm ĩ lúc nghỉ giữa tiết, cậu thiếu niên ngậm kẹo que lười nhác viết chữ.

Lâm Ngữ Kinh chớp chớp mắt, lần đầu tiên cảm nhận được chút gì đó của tuổi trẻ trên người Thẩm Quyện.

Cô phục hồi tinh thần, hắng giọng một cái, sáp lại gần: “Bạn học Thẩm, ăn kẹo của tôi thì chứng tỏ đã tha thứ cho tôi nha, chúng ta hòa nhé?”

Thẩm Quyện nhìn cô một cái: “Thứ đồ chơi rách này, ” Cậu cắn kẹo, âm thanh có chút mơ hồ: “Tôi chép thay cậu năm trăm lần, cậu chỉ tặng mỗi cây kẹo que, đuổi ăn mày à?”

Lâm Ngữ Kinh vô cùng biết điều, nhanh nhẹn giơ tay: “Ba bữa sáng.”

Thẩm Quyện không nói gì, ngòi bút bên dưới tiếp tục ghi xoạt xoạt, cứng rắn cắn nát kẹo quýt trong miệng, rắc rắc.

Lâm Ngữ Kinh: “Năm bữa!”

Thẩm Quyện rút que kẹo trụi lủi ra, tùy ý nhấc tay ném một phát, que nhỏ màu trắng bay qua đỉnh đầu Vương Nhất Dương, “Lạch cạch” rơi vào thùng rác cạnh bục giảng: “Được thôi.”

*

Thật ra Lâm Ngữ Kinh cảm thấy chẳng có gì đáng kể, bởi vì dù có phải đưa bữa sáng bao nhiêu ngày, thì sáng sớm Thẩm Quyện cũng sẽ không đi học.

Kết quả người này không chỉ đến, mà còn đến liên tục cả một tuần.

Vì bữa sáng này, mỗi ngày ông chủ Thẩm gió mặc gió, mưa mặc mưa, sáng sớm đúng bảy giờ rưỡi xuất hiện ở cửa lớp, Lý Lâm như thường lệ chép bài tập được một nửa là cậu đã đi đến, bóng râm phủ xuống, Lý Lâm vừa nhấc mắt đã nhìn thấy gương mặt không một biểu cảm của bá chủ trường học.

Cứ như vậy đến ngày thứ năm, Lý Lâm cũng đã bị dọa đến sắp phát điên. Nhưng mỗi ngày nhìn thấy lão đại ngồi ở đó, nghiêng nghiêng dựa vào tường, trong miệng ngậm bịch sữa đậu nành, trên bàn còn đặt hai cái bánh bao nhân trứng sữa nóng hổi, cậu ta lại cảm thấy rất thần kỳ.

Một tuần sau ngày thứ năm đó, Vương khủng long rốt cuộc đã nhớ ra chuyện mình phạt Thẩm Quyện chép định luật Ôm một nghìn lần, nguyên nhân nảy sinh là do bạn học Thẩm ngủ trong tiết của ông.

Bình thường Thẩm Quyện ngủ vô cùng xuất thần, nằm trên mặt bàn xoay mặt về phía tường, yên lặng không một tiếng động. Tiếng giảng bài của giáo viên trên bục giảng có vang dội cỡ nào cũng không thể kéo cậu ra khỏi giấc ngủ. Thường ngày nếu không ai gọi, cậu có thể ngủ mãi tới trưa.

Giữa trưa ăn một bữa cơm, buổi chiều tựa như mộng du nghe giảng một chút, xong tan học, cuộc sống trôi qua vô cùng thoải mái.

Từ lúc khai giảng đến giờ toàn bộ giáo viên bộ môn cũng đã hình thành thói quen, im lặng không gây loạn trật tự lớp học là tạm ổn rồi, cậu có ngủ giáo viên bình thường cũng không quản, chỉ có Lưu Phúc Giang còn kiên nhẫn.

Thầy Lưu đã dạy học mười mấy năm, lần đầu làm chủ nhiệm lớp, ông kiên định mà tin rằng mình có thể tạo ra một lớp toàn học sinh Thanh Hoa Bắc Đại, không vứt bỏ bất kỳ một học trò nào. Thẩm Quyện đi ngủ, ông liền chắp tay sau lưng đứng trước bàn cậu, âm thanh thân thiết, không nhanh không chậm, thậm chí còn rất nhẹ, như sợ làm cậu giật mình: “Thẩm Quyện.”

“Bạn học Thẩm Quyện.”

“Này Thẩm Quyện.”

“Thẩm Quyện à, dậy đi nào, đừng ngủ.”

“Thẩm Quyện?”

—— Lần nào cũng phải gọi cho dậy mới dừng lại.

Trừ ông ra, cũng chỉ còn mỗi Vương khủng long.

Vương khủng long và Lưu Phúc Giang quả thực là cực âm cực dương, hai người bổ sung cho nhau. Vương khủng long tốc độ nói nhanh, tính khí hung bạo, bạn vĩnh viễn sẽ không biết tại sao một giây sau ông lại đột nhiên phát nổ.

“Đúng rồi, bài tập hôm qua bài tập của các em tôi đã xem cả rồi, ” Vương khủng long giảng bài được một nửa, bỗng nhiên cầm phấn quay đầu lại, “Vẽ sơ đồ mạch điện y như cứt ấy, tôi cũng không muốn nói nhiều nữa, kỳ thi tháng đến tới nơi rồi, lúc thi các em mà vẽ như vậy tôi trừ hết điểm cho xem. Không có thước à? Có hết chưa, có thì ngày mai cầm thước vẽ hết cho tôi, không có thước tìm tôi, tôi mua cho em. Vừa rồi giảng đến đâu rồi hả? Mắc song song, mạch điện mắc song song —— là mạch điện có ít nhất một thiết bị điện trở lên và có dòng điện độc lập chạy qua, kết cấu theo kiểu song song, liên kết độc lập với nhau —— ”

Vương khủng long chợt ngừng lại, ánh mắt rơi vào đỉnh đầu đen như mực đang dựa vào bức tường bên cạnh ở rìa hàng đầu tiên, tiện tay cầm một đoạn phấn trong rãnh bảng ném tới.

Đoạn phấn đập trúng tay áo đồng phục của thiếu niên, khe khẽ “bịch” một tiếng, năm giây sau, Thẩm Quyện vẫn không nhúc nhích.

Trong phòng là một mảnh yên tĩnh, tầm mắt mọi người đều nhìn theo sang.

Vương khủng long bẻ cây phấn trong tay, tạch tạch, vỡ thành bốn năm đoạn, nheo một mắt lại, vung vung cánh tay tạo thành tư thế Đại Bàng Giương Cánh. Dáng người ông thấp bé, nhìn như còn chưa đến một mét bảy, nhào tới phất một cái trông rất giống một con gà mái già giương cánh. Gà mái gà vung cánh tay, bốn khúc phấn “Bịch bịch bịch bịch” phóng ngay đến chỗ Thẩm Quyện.

Không uổng công ông khoa trương làm động tác chuẩn bị, ném vẫn rất chuẩn, Thẩm Quyện bị đập đủ chỗ, rốt cuộc cũng chậm chạp ngẩng đầu lên: “Hả?”

“Hả? Hả cái gì mà hả?” Vương khủng long trừng mắt đứng bên cạnh bục giảng, “Thẩm Quyện, tôi phát hiện em rất có cá tính cách nha, bạn cùng bàn ở cạnh hát ru em ngủ hay sao mà em giống như đang ở trên giường nhà mình vậy? Chép định luật Ôm một nghìn lần còn chưa nhớ à? Em nói cho tôi nghe chút coi, I bằng cái gì?!”

Lâm Ngữ Kinh lén lút rút mấy trang chép phạt một nghìn lần của cậu ra khỏi đống tài liệu học tập, lặng lẽ đặt trên bàn cậu.

Nhưng anh trai giang hồ đã quá tự tin rồi, cậu thậm chí không thèm nhìn lấy một cái, nhíu mày, híp mắt, khóe mắt đỏ hồng, rõ ràng là dáng vẻ còn chưa tỉnh táo. Đến mức Lâm Ngữ Kinh cảm thấy cậu căn bản không nghe được Vương khủng long đến cùng đang hỏi cái gì.

Thẩm Quyện chậm rì rì thẳng người lên, tê liệt dựa ngửa vào thành ghế, thanh âm khàn khàn trầm thấp, mang theo vẻ buồn ngủ nồng đậm: “3.1415926?”

Vương khủng long: “…”

Cả lớp: “…”

Lâm Ngữ Kinh: “…”

Lâm Ngữ Kinh để bút xuống, tự đáy lòng muốn tặng cho bạn cùng bàn ưu tú của cô một tràng pháo tay dồn giã.

Ngài còn biết cả số pi đấy!!!

Còn mong đợi thêm gì nữa*!!!!!

Bạn cùng bàn của tôi vĩ đại biết bao nhiêu!

(*) Nguyên văn của câu này là 还要什么自行车啊!!!!! (Còn muốn cái xe đạp nào nữa) có nguồn gốc từ câu nói trong tiểu phẩm kinh điển của Triệu Bản Sơn. Ngụ ý là “Còn có ý muốn không an phận nào nữa”, “Còn ham muốn điều gì nữa”.

Kết quả của việc bay cao là Thẩm Quyện lại bị phạt chép định luật Ôm một nghìn lần, trước lúc tan học Vương khủng long còn nghiêm túc nhắc nhở bọn họ, thi tháng đến nơi rồi, với tình trạng học tập lúc này của bọn họ, vào thi 30″ cũng không viết được gì.

Lúc nói đến đây, ông còn đặc biệt nhìn thoáng qua Thẩm Quyện, biểu cảm rất sầu não.

Thẩm Quyện chẳng hề hay biết điều này, biếng nhác cong lưng sột soạt chép định luật Ôm.

Lâm Ngữ Kinh cũng sầu não, chuông tan học vang lên, cô ghé lại gần, thật lòng thật dạ bày tỏ sự tò mò: “Cậu chép định luật Ôm một nghìn lần mà còn không nhớ kỹ?”

Thẩm Quyện ngáp một cái: “Tôi không nghe rõ thầy ấy hỏi cái gì.”

Lâm Ngữ Kinh trong lòng tự nhủ, người anh em cậu cũng chém quá rồi, cậu không nghe rõ mà vẫn có thể nói được số pi? Vật lý có số đặc biệt 3.1415926 này sao.

“Được thôi, ” cô khô khốc nói, “Vậy cậu coi như cũng ghê đấy, còn có một tuần nữa là thi tháng rồi.”

Thẩm Quyện cũng không ngừng bút, biểu cảm bình tĩnh, giơ tay nhấc chân đều tỏa ra một loại tự tin bình thản thờ ơ: “Vật lý của tôi vẫn ổn.”

Lâm Ngữ Kinh: “…”

Lúc trước tiếng Anh cậu cũng nói vậy.

Lâm Ngữ Kinh còn thiếu cậu ân tình một tờ giấy xác nhận, suy nghĩ một chút, cô gõ mép bàn, đột nhiên nói: “Cậu cho tôi số điện thoại được không, thêm số QQ gì đó cũng được?”

Thẩm Quyện dừng bút, ngẩng đầu nhìn cô một cái, không nói gì, trực tiếp lấy điện thoại di động ra, đưa cho cô.

Điện thoại di động của cậu không khóa, mật khẩu đều không dùng, mở ra là thấy ngay màn hình nền sạch sẽ, Lâm Ngữ Kinh thêm cậu làm bạn tốt, trả lại di động cho cậu, Thẩm Quyện cũng không nhìn.

Tiết học buổi chiều cũng đã xong cả rồi, chỉ còn một tiết tự học, Lâm Ngữ Kinh dùng tiết tự học làm hết bài tập toán và lý, làm xong bài cuối cùng, vừa vặn tan học.

Tiếng chuông tan học cuối cùng của thứ sáu vô cùng lay động lòng người, đợi cô sửa soạn xong bài tập người trong phòng cũng đã đi gần hết. Thẩm Quyện dứt khoát bỏ tiết tự học, người đã sớm rời đi.

Lâm Ngữ Kinh liếc nhanh qua sách vật lý đang mở đặt trên mặt bàn của cậu, cầm lấy tiện tay mở ra, sạch trơn, ngoại trừ tờ đầu tiên có chữ ký ra những tờ khác một chữ cũng không có.

Thứ ân tình này, làm sớm siêu sinh sớm, càng để lâu càng phiền toái.

*

Thẩm Quyện bỏ tiết tự học quay về studio, nài lưng làm tiếp bức hình đặt trước của vị khách cuối cùng, từng người một đã hẹn thời gian đến nhận; làm xong toàn bộ đã là hơn bảy giờ tối, cơm tối cũng lười ăn, lại bắt đầu ngủ tiếp.

Trong khoảng thời gian này trung bình mỗi ngày cậu chỉ ngủ khoảng hơn ba tiếng, studio xăm hình này của Lạc Thanh Hà đã mở rất nhiều năm, làm việc thật ra cũng xem là có chút tiếng tăm; hiện tại nơi này đã thuộc về Thẩm Quyện, cả đời tâm huyết của Lạc Thanh Hà, cậu không thể để nó sụp đổ.

Trước kia nó là tín ngưỡng của Lạc Thanh Hà, bây giờ biến thành trách nhiệm của Thẩm Quyện.

Khoan khoái dễ chịu mà ngủ bù xong, lần nữa mở mắt ra thì màn đêm đã buông xuống, điện thoại trên bàn trà “Ong ong” chấn động hai cái, sau đó lại trở về yên tĩnh.

Thẩm Quyện trì hoãn trong chốc lát, đưa tay sờ di động cầm đến đây, mắt ngâm trong bóng tối hồi lâu đột nhiên nhìn màn hình điện thoại di động nên có chút hoa, cậu nheo mắt lại, thích ứng với ánh sáng xong mới nhìn rõ chữ trên màn hình.

Một tin nhắn vào một phút trước, gửi tới lúc rạng sáng hai giờ rưỡi.

Thẩm Quyện mới nhìn lần đầu, thiếu chút nữa tưởng là có người gửi quảng cáo đồi trụy cho cậu ——

Hai ngày nghỉ cuối tuần

Nửa đêm một mình, cô đơn lạnh lẽo khó mà nhịn

Cần nhiều kích tình thì hãy để

Tiểu Lâm dạy cậu học vật lý

Phía sau đính kèm hai tệp tài liệu, một file word, một file định dạng PPT (Power Point).

[ Đính kèm ] [ Đính kèm ]

—— đến từ, một Tiểu Lâm ấm áp không muốn tiết lộ danh tính thân tặng.

Thẩm Quyện: “…”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.