Chưa bao giờ học tập
Trong khoảnh khắc Lâm Ngữ Kinh buộc miệng thốt ra cũng đã kịp phản ứng, vừa định thu lại, nhưng nhất thời tìm không thấy từ tròn vẹn hợp lý, cứ như vậy đờ người nửa giây, lời đã nói xong rồi.
Giống như tai nạn “Bờ mông này” từng xảy ra ở nơi làm việc.
Lúc này thảm hại hơn, là thật sự không có cách nào chỉnh tròn, vỡ tan vỡ nát, vô cùng thê thảm.
Lâm Ngữ Kinh nhìn Thẩm Quyện, há to miệng.
Có lẽ lão đại trước giờ chưa từng bị người khác nói như vậy, cũng ngơ ngẩn cả người.
Sửng sốt ba giây, ngay khi Lâm Ngữ Kinh tưởng mình sắp trở thành bạn cùng bàn “thiếu chút nữa bị cậu ta đánh đến chết” tiếp theo, đến ngày mai tiền nhiệm trước mắt sẽ bị thay thế, thì Thẩm Quyện bỗng nhiên bắt đầu cười.
Cậu đẩy sách tiếng Anh tới phía trước, thẳng người xoay qua, dựa lưng vào bức tường, bả vai run run, nhìn cô cười đến cực kì sung sướng.
Lần đầu tiên Thẩm Quyện nhìn thấy Lâm Ngữ Kinh, đã cảm thấy cô hẳn là không ngoan hiền như vậy, ít nhất là không vô hại được như vẻ bên ngoài.
Như kiểu thiết bị bảo vệ nào đó được khởi động, có thể cô ta là kiểu hoàn toàn hờ hững với thế giới bên ngoài, trên người cô còn có trạng thái chậm chạp mê mang, mũi nhọn bị ép mòn.
Sự nhận thức này, lúc gặp cô lần nữa ở cửa ra vào 7-11 đêm đó đã được chứng thực.
Chưa từng thấy mèo sữa nhỏ nào bình tĩnh vây xem thiếu niên trung học đánh đánh giết giết như vậy.
Về sau cẩn thận nghĩ tới tình cảnh khi đó, Thẩm Quyện thậm chí có một loại ảo giác, nếu lúc ấy để cô đi xuống đối mặt với Trần Tử Hạo như thế, cô có thể sẽ cùng người ta đánh nhau.
Ánh mắt thiếu nữ lúc ấy đúng là không kiên nhẫn.
Giữa trống rỗng và tùy tiện đi lẫn vào một chút nóng nảy, một chút không kiên nhẫn khó phát giác.
Vì vậy đánh giá của Thẩm Quyện đối với Lâm Ngữ Kinh lại tăng thêm một tầng.
Một thiếu nữ tinh thần sa sút, tâm tình thập phần mờ mịt, tang thương khó hiểu, hơn nữa tính khí cũng không tốt lắm.
Thẩm Quyện không phải người thích lo chuyện bao đồng, cả đời là tín đồ danh dự của giáo phái “Liên quan gì tới tôi”, không quá quan tâm việc tiểu bạn cùng bàn chán chường này cất giấu chuyện xưa gì trong đó.
Nhưng cậu không nghĩ tới, mới chỉ được vài ngày mà cô đã không đóng kịch nổi nữa.
Tiểu mèo sữa cuối cùng đã duỗi móng vuốt nho nhỏ sắc bén của mình, tựa như gãi ngứa mà thăm dò tính cào cậu một cái.
Khiến toàn bộ sự mất ngủ, choáng váng, đau đầu, nhức não mà cơn cảm mạo mang đến cho cậu biến mất hết.
Cậu cảm rất nghiêm trọng, mất vài ngày mới có lại ý thức, hôm qua uống thuốc, bây giờ vẫn còn sốt nhẹ, cổ họng đau rát, lúc nói chuyện âm thanh vừa trầm lại vừa khàn, cười rộ lên thì càng khẽ, trầm thấp như pháo bung bên tai, ầm ầm làm lỗ tai người ta run lên.
Lâm Ngữ Kinh nằm trên mặt bàn, vẻ mặt vừa quái dị vừa vô cảm nhìn cậu, không rõ đã chọc trúng chỗ nào mà làm anh trai giang hồ cười trào phúng.
…
Lý Lâm ngồi phía sau và bạn cùng bàn Diệp Tử Ngang của cậu cũng cảm thấy rất kinh hồn bạt vía.
Lâm Ngữ Kinh và Thẩm Quyện nói chuyện xin chữ ký với âm lượng bình thường, ngồi phía sau cũng có thể nghe thấy bảy tám phần, nhất là một câu “Bọn giang hồ các cậu trước khi tiến vào xã hội, đến lớp học tập bằng cách khoác lác sao” của bạn học mới, thời điểm thốt ra, đã dọa cho Lý Lâm chân mềm nhũn.
Sau khi nhận thức được bàn phía trước có thể nghe thấy bàn sau nói chuyện, Lý Lâm cùng Diệp Tử Ngang đã triệt hết tất cả những câu giao tiếp không cần thiết, lợi dụng thần kỹ ba giây trao đổi ánh mắt đã luyện được từ ngay hôm qua, hai người liếc nhau, không hẹn mà cùng bưng lấy cái bàn lén lén lút lút chậm chạp kéo ra sau một chút, mãi đến khi cạnh bàn mà áp sát vào ngực đến không thở nổi mới coi như xong.
Lý Lâm im lặng chờ đợi một trận tinh phong huyết vũ*, song, cậu nghĩ với một cô gái như bạn học mới, giáo phách thể nào cũng sẽ có chút thủ hạ lưu tình thôi.
(*) Có nghĩa là gió tanh mưa máu.
Kết quả bọn họ chỉ nghe thấy, giáo phách bắt đầu cười.
Vị đại ca giang hồ giết người không chớp mắt này lúc nghe thấy bạn cùng bàn mắng hắn, chẳng những không tức giận, mà sau khi sửng sốt một hồi lại bật cười đến cực kì sung sướng.
Lý Lâm và Diệp Tử Ngang lần nữa liếc nhau, thấy được trong mắt đối phương một cảm xúc giống mình.
Chẳng nhẽ phát điên rồi.
…
Thẩm Quyện cứ như vậy nhìn cô cười một hồi lâu, ngay khi Lâm Ngữ Kinh cảm thấy một giây sau mình có thể sẽ nhịn không được, trực tiếp đem sách tiếng Anh trong tay đập lên đầu cậu thì cậu chợt ngừng lại, liếm liếm môi, trong giọng nói còn mang theo sự vui vẻ nồng đậm: “Muốn khoác lác cũng cần phải học đấy.”
Lâm Ngữ Kinh: “…”
Không thể nào, người này sao có thể nói chuyện được với cái ngữ khí thiếu đòn như vậy?
“Bạn học Thẩm, tôi cho rằng là bạn cùng bàn với nhau thì nên tương thân tương ái, ” Lâm Ngữ Kinh mở to mắt bắt đầu bịa đặt, “Tôi là muốn cùng cậu hỗ trợ lẫn nhau, hai chúng ta cùng nhau học tập, cùng nhau tiến bộ.”
“Được được, tương thân tương ái, ” Thẩm Quyện cúi đầu cười một cái, cắn chữ lặp lại một lần, “Cậu muốn cùng tôi tương thân tương ái thế nào.”
Cậu lúc này đang nghiêng người tựa vào tường, bộ dạng lười nhác trông như một thiếu gia cà lơ phất phơ, vài phần học sinh tốt vừa mới giả dối đắp nặn ra ngoài lúc nãy, giờ đều đã không còn nữa.
Lúc bản thân Lâm Ngữ Kinh nói thật sự không cảm thấy gì, kết quả bị cậu nhắc lại lần nữa như thế liền cảm thấy chỗ nào cũng không bình thường.
Cô bỏ qua này một chút mất tự nhiên và cứng ngắc này, cũng không có ý định quanh co vòng vò lãng phí thời gian, dứt khoát nói thẳng điều kiện với cậu ta: “Tôi muốn cậu giúp tôi viết lên giấy xác nhận, ký tên là được, về sau lúc cậu học tập chỗ nào không hiểu tôi đều có thể giảng cho cậu.”
“Điều kiện này của cậu không được hấp dẫn cho lắm, ” Thẩm Quyện chậm rì rì nói, “Bọn giang hồ chúng tôi chỉ toàn khoác lác, chưa bao giờ học tập.”
Lâm Ngữ Kinh: “…”
Được được, coi như cậu lợi hại.
*
Đề tài này không thể tiếp tục thêm nữa, tự học buổi sớm qua một nửa, tất cả đại biểu môn vừa được phong hôm qua đã bắt đầu thu bài tập hè, Lâm Ngữ Kinh không cần nộp, nhìn ngó Thẩm Quyện lôi từ cái cặp xách xẹp lép nom có vẻ vô dụng ra một chồng bài tập.
Lâm Ngữ Kinh nhìn lướt qua, không biết cậu lấy được bài từ chỗ nào, quả đúng là giống y chang bọn Lý Lâm, trên bài tập cơ bản chỉ làm đề trắc nghiệm, đề lớn toàn bỏ trống, đôi chỗ vẽ thêm hai đường phụ tuyến, quá trình giải đề cũng không ghi.
Chỉ điền ABCD thì chắc chắn là nhanh rồi.
Lâm Ngữ Kinh thấy Thẩm Quyện hết sức tự nhiên, đem những tờ bài tập hè cơ bản chỉ điền ABCD rồi bỏ trống phân nửa đưa cho đại biểu, không hiểu là cái gì làm cho cậu ta tự tin như vậy.
Là vì cậu ta vốn ôn nhu thế sao?
Đại biểu môn đoán chừng cũng muốn khuyên cậu một tiếng, cậu viết như vậy thì chi bằng không nộp, dù sao cậu ngừng học quay về vốn cũng không cần nộp.
Nhưng lão đại trong truyền thuyết ghê đến mức làm người ta nghe tin đã sợ mất mật, đại biểu môn dùng tốc độ ánh sáng tiếp nhận bài tập của Thẩm Quyện, lại dùng tốc độ ánh sáng lùi về, dừng ở chỗ này thêm nửa giây cũng không dám, huống chi là nói nhiều một câu.
Đợi hoạt động thu bài tập lề mà lề mề chấm dứt, tự học sớm cũng vừa hết giờ, giáo viên tiếng Anh ôm giáo án đi vào phòng học.
Giáo viên tiếng Anh là một cô giáo rất xinh đẹp, trông cũng trẻ trung, tràn đầy sức sống chào hỏi bọn họ: “Good morning everyone!”
Không ai đáp lại cô, đại bộ phận lớp 10 cao nhị bày rõ tác phong học sinh kém không ai quản nổi của mình, chép xong bài tập hè là khối đá lớn trong lòng đã rơi xuống, mỗi người tự tìm kiếm tư thế thoải mái nhất gục xuống ngủ, có một số ngả đầu lên mép bàn lấy điện thoại di động ra lướt, bắt đầu một học kỳ mới, một ngày chiến đấu mới.
Chỉ có vài bạn học nhiệt tình hiếu học hồi âm, Giáo viên tiếng Anh nom cũng không bị ảnh hưởng gì, vô cùng vui vẻ cùng mấy bạn học kia trao đổi, trao đổi trong chốc lát rồi bảo mọi người lấy sách giở đến bài đầu tiên, bắt đầu vào học.
Lâm Ngữ Kinh đảo mắt vụng trộm liếc qua, Thẩm Quyện bên cạnh không lật mở bài đầu của sách tiếng Anh mà lật đến phía sau, đến cỡ 2/3 quyển sách, đang rủ mắt xuống vân vê bút, xột xoạt viết lên trang giấy, thoạt nhìn còn rất nghiêm túc.
Giây tiếp theo, một tiếng xé giấy thanh thúy vang lên, Thẩm Quyện đem trang giấy cậu vừa viết xong xé ra, đẩy tới trước mặt Lâm Ngữ Kinh.
“…”
Cô kéo qua liếc một cái: 【 Ký tên gì 】
Lâm Ngữ Kinh cảm thấy chữ mình đã đủ lớn đủ bay bổng, nhưng chữ của Thẩm Quyện này còn hơn thế, như sắp bay lên sánh vai cùng mặt trời ấy, thế mà vẫn tuyệt đẹp, nét bút sắc bén, khung chữ cũng đẹp mắt.
Vì thế cô cũng cầm lấy bút, ghi lên phía trên: 【 Bọn giang hồ các cậu trong giờ học đều không nói chuyện, dựa vào truyền giấy? 】
Thẩm Quyện thật ra là vì cảm mạo, cổ họng không thoải mái, không thích nói chuyện.
Có điều nếu bạn cùng bàn đã nói như vậy.
Cậu tiện tay đẩy tờ giấy qua mép bàn, ngoảnh đầu nói: “Cậu muốn ký cái gì.”
Suy cho cùng vẫn còn đang trong giờ, Lâm Ngữ Kinh là hình tượng học sinh tốt, nhìn thoáng qua giáo viên tiếng Anh trên giảng đài, nghiêng người chồm sát vào cậu.
Thẩm Quyện lại ngửi thấy cái loại đó, hương hoa hồng hòa với vị bánh táo và sữa bò ngọt lịm.
Cậu rủ mắt xuống, ánh mắt vừa vặn rơi vào vành tai mỏng manh của cô gái, trông thấy chỗ đó có một cái xương sụn không rõ ràng, lỗ tai nhỏ xíu. Ánh mắt dời xuống, dừng trên dái tai trắng nõn hai cái.
Thẩm Quyện mặt không chuyển sắc dời tầm mắt.
Lâm Ngữ Kinh không để ý tới, cô nằm trên mặt bàn sáp người qua, nhỏ giọng nói với cậu: “Giấy xác nhận nội trú ở trường, tôi muốn sống ở trường, thầy Lưu nói nhất định phải có phụ huynh ký tên đồng ý xác nhận, nhưng mà ba tôi không đồng ý, không ký tên cho tôi, tôi lại không thể tự ký tên của ông được.”
Thẩm Quyện nghe rõ.
Bạn cùng bàn muốn sống ở trường, ba cô không đồng ý, cho nên cô muốn làm giả giấy xác nhận, tìm cậu.
“Vì vậy?” Thẩm Quyện như cười như không nhìn cô, thanh âm mang theo một chút giọng mũi, khàn giọng, “Cậu bảo tôi làm cha cậu một lần?”
Lâm Ngữ Kinh: “…”
Hết chương 9.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Trong lòng Thẩm Quyện rất đắc ý: Tiểu nha đầu rất táo bạo nha, còn chơi tình thú với tôi.
Quyện gia, phiền ngài tỉnh táo một chút được không?