Tôi Một Chút Cũng Không Đáng Yêu [Giới Giải Trí]

Chương 12 - Rung Động

trước
tiếp

Lê Dữ được khen một trận, trong lòng cũng có chút lâng lâng.

Thấy anh vào giờ này xuất hiện ở chỗ này, Thư Trừng có chút nghi hoặc: “Anh không cần đi đóng phim sao?”

“Hôm nay là sinh nhật tôi, đoàn phim cho tôi nghỉ.” Lê Dữ cười nói.

Thư Trừng gật gật đầu, cô chần chờ hỏi một câu: “Muốn đi lên ngồi một chút không?”

Mắt Lê Dữ không khỏi sáng ngời, anh gật gật đầu thật mạnh, “Được, tôi đi.”

Thư Trừng cười lắc đầu, dẫn anh lên cầu thang. Đến văn phòng không quá thích hợp, rốt cuộc Lê Dữ là nhân vật của công chúng, Thư Trừng dẫn anh đến một gian phòng họp nhỏ ở cách vách.

Thư Trừng đẩy cửa ra, bên trong có chút tối, cô đến cửa sổ kéo màn che ra, thuận tiện mở cửa sổ ra, “Trước tiên anh ở nơi này ngồi, tôi đi rót ly nước cho anh.”

Lê Dữ nhìn xung quanh, rồi mới ở cạnh bàn hội nghị tùy tiện tìm một vị trí ngồi xuống.

Vừa mới ngồi xuống, anh Tần người đại diện liền gọi một cú điện thoại cho anh.

“Lê Dữ, bây giờ em ở đâu?” Anh Tần ở đầu kia của điện thoại hỏi.

Lê Dữ không đáp, ngược lại nói: “Hôm nay là sinh nhật của em, đã nói để cho em nghỉ, anh cũng không thể can thiệp.”

“Anh biết, nhưng em đừng chọc phiền toái gì ra cho anh, không cần đến chỗ đông người biết không?” Anh Tần lo lắng mà dặn dò nói.

Lê Dữ nhìn phòng họp trống rỗng, không khỏi cười một tiếng, “Tự anh nghe một chút, bên này của em có thanh âm gì hay không.”

Bên kia trầm mặc một lúc, rồi mới mở miệng nói: “Được, anh liền tin tưởng em một lần, nhớ rõ có việc gọi điện thoại cho anh.”

“Ừm ừm, anh yên tâm đi.” Lê Dữ miệng đầy đáp ứng.

Cúp điện thoại, Lê Dữ giật mình, lại vào WeChat, kết quả lịch sử trò chuyện của Trần Lị vẫn là bất động như núi, yên tĩnh đến không được.

Lê Dữ bĩu môi, thở phì phò mà đăng xuất WeChat, anh úp điện thoại di động xuống, nhắm mắt làm ngơ.

Lúc này, Thư Trừng dùng ly giấy dùng một lần bưng một ly nước ấm lại đây, cô nhẹ nhàng đóng cửa lại, đặt ly nước ở trước mặt Lê Dữ, “Đây là phòng họp, không có người, anh cũng không cần lo lắng bị người nhận ra.”

Nói xong, Thư Trừng liền ở bên tay phải Lê Dữ ngồi xuống.

Lê Dữ bưng ly giấy lên uống một ngụm, anh nói: “Tôi không lo lắng đâu, chị à, chị làm sao lại giống như người đại diện của tôi vậy, luôn là lo lắng cái này lo lắng cái kia.”

Thư Trừng bất đắc dĩ mà cười cười, “Trái tim tôi không mạnh mẽ như anh đâu, sợ bị hù chết.”

“Không có việc gì, tôi không sợ.” Lê Dữ híp híp mắt nở nụ cười.

Ánh mắt của Thư Trừng chuyển đến trên tay phải của Lê Dữ, thấy nắm tay của anh đã đỏ lên, “Tay anh như thế nào? Có đau hay không?”

Rốt cuộc tác dụng lực qua lại, huống chi mu bàn tay của anh đều đỏ.

Lê Dữ không thèm quan tâm mà nhìn thoáng qua, “Vẫn ổn, không đau gì hết.”

“Phải không?”

Lê Dữ chuẩn bị tiếp tục an ủi cô, nhưng nhìn thấy ánh mắt có chút lo lắng của Thư Trừng, trong lòng anh vừa động, “Có hơi đau, nếu không chị xoa xoa giúp tôi.”

Nói xong, liền đưa tay đến trước mặt Thư Trừng.

Thư Trừng sửng sốt, nhìn mu bàn tay trắng nõn chỉ có một vùng đỏ chói mắt kia, trong lòng cô nhiều thêm vài phần áy náy, đây dù sao cũng là bởi vì cô.

Ở trong ánh mắt ngạc nhiên của Lê Dữ, bàn tay cô cầm lấy tay phải của Lê Dữ, rồi mới dùng hai ngón tay cái nhẹ nhàng xoa xoa giúp anh.

Lê Dữ tuổi tuy nhỏ, nhưng bàn tay này lại lớn hơn so với Thư Trừng không chỉ một con số.

“Có đau hay không, đau anh liền nói nha.” Thư Trừng cúi đầu, nghiêm túc giúp anh tan máu bầm.

Lê Dữ có thể cảm nhận được mềm mại trong tay Thư Trừng, trong lòng anh có sợi dây ở trong nháy mắt kia đứt lìa.

Nhìn Thư Trừng hiện lên gương mặt nhu hòa, Lê Dữ tức khắc có chút hít thở không xong, anh cảm thấy chính mình giống như bị bệnh vậy, tại sao lại có chút không cách nào hít thở.

Nghe thấy tiếng hít thở ngắn ngủi mà hỗn loạn của Lê Dữ, Thư Trừng nghi hoặc ngẩng đầu, “Anh xảy ra chuyện gì? Không thoải mái sao?”

“Có hơi.” Lê Dữ che dấu tính mở mắt ra, rồi mới dùng tay quạt quạt gió.

Thư Trừng nhìn nhìn cửa sổ, rồi mới nói: “Gian phòng này có hơi buồn, đã mở cửa sổ, qua một lúc liền sẽ tốt.”

Lê Dữ ừ một tiếng, tay anh còn bị Thư Trừng nắm, anh muốn rút ra, nhưng lại lưu luyến không nỡ.

Thư Trừng xoa nhẹ cho anh một lúc, rồi mới buông ra, “Đoàn phim hẳn là sẽ có rượu thuốc, đến lúc đó tự anh xoa một chút.”

Đáy mắt của Lê Dữ hiện lên một tia đáng tiếc, anh rút tay lại, ra vẻ bình tĩnh gật đầu, “Ừm, tôi biết rồi.”

***

Vì không cho không khí lạnh xuống, Thư Trừng quyết định tùy tiện nói một chút gì đó.

“Vừa rồi thấy anh đang nhìn di động, có phải có rất nhiều tin nhắn muốn trả lời hay không?” Thư Trừng tán gẫu với anh.

Lê Dữ hơi khép mắt, mặt mang vẻ mất mát mà nói: “Đáng tiếc có người tin nhắn vẫn luôn không chờ được.”

“Là ai?” Thư Trừng hỏi.

“Mẹ tôi, đại khái công việc bận quá, cho nên không nhớ rõ sinh nhật tôi.” Lê Dữ thở dài.

“Có lẽ ban ngày bận quá, chờ lúc buổi tối, bà ấy liền sẽ nhớ ra rồi.” Thư Trừng an ủi anh.

“Có lẽ đi, sinh nhật tôi từ nhỏ đến lớn, bà ấy liền chưa nhớ rõ qua mấy lần.” Lê Dữ bĩu môi nói.

Thư Trừng cười nói: “Bố tôi cũng không nhớ được sinh nhật tôi, ông ấy nói trong đầu ông ấy đều dùng để nhớ tư liệu của giáo viên và học sinh, cho nên sinh nhật tôi không tổ chức được.”

“Vậy chị tức giận sao?” Lê Dữ tò mò hỏi.

Thư Trừng gật đầu, “Vừa mới bắt đầu rất tức giận, còn cãi nhau với ông ấy, sau khi ông ấy nói lý do này, tôi cũng liền tin. Nhưng sau đó ông ấy lại nhớ rõ sinh nhật của mẹ tôi, lúc tôi chất vấn ông ấy, ông ấy nói ông ấy chia ký ức thành hai phần, có một phần liền chuyên môn lưu trữ về mẹ tôi.”

Lê Dữ mở to mắt, “Woa, thật lãng mạn nha.”

“Ông ấy còn nói để cho tôi tự mình tìm một người đàn ông nhớ kỹ sinh nhật tôi, đừng tới làm phiền ông ấy.” Thư Trừng bất đắc dĩ mà thở dài.

Lê Dữ mím môi, suy nghĩ rồi lên tiếng, “Người kia hoàn toàn không xứng với chị, chị không cần khổ sở vì hắn ta.”

Thư Trừng hơi giật mình, “Kỷ Lăng sao? Tôi chán ghét anh ta còn không kịp đâu.”

“May mắn chị đã sớm kịp thấy rõ hắn ta, không có rơi vào đi.” Lê Dữ nói.

“Đã sớm kịp?” Thư Trừng nghi ngờ mà nhìn qua, “Tại sao anh lại biết được?”

Lê Dữ vừa thấy chính mình nói lỡ miệng, lập tức ngậm miệng không nói.

Thư Trừng nhớ tới sáng nay nói với Giả Dung Dung, tức khắc bừng tỉnh đại ngộ, “Hôm nay, có phải anh ở bên ngoài nghe được hay không?”

Lê Dữ nhanh chóng giải thích, “Tôi không phải cố ý nghe lén, lúc tôi đang đi tìm chị, không cẩn thận nghe thấy.” Anh trộm nhìn thoáng qua Thư Trừng, thấy cô không nổi nóng, còn nói thêm, “Cũng bởi vì tò mò, liền đứng ở ngoài cửa, nghe nhiều thêm một lúc.”

Nói xong, Lê Dữ che lại đầu, chột dạ tựa mà cúi đầu không nói.

Thư Trừng tuy rằng kinh ngạc, nhưng là lại không có tức giận, cô cười cười: “Yên tâm đi, tôi không tức giận.”

“Thật vậy chăng?” Lê Dữ có chút không thể tin tưởng mà ngẩng đầu, “Chị thật sự không tức giận?”

Thư Trừng lắc đầu, “Chuyện này đã qua rồi, mà bây giờ Kỷ Lăng cũng sẽ không đến nữa, cũng coi như giải quyết viên mãn.”

“Tôi còn lo lắng chị tức giận, vẫn luôn không dám nói.” Lê Dữ nhấp miệng.

“Xem ra lần sau nói chuyện phải cẩn thận tai vách mạch rừng.” Thư Trừng hài hước mà cười.

Lê Dữ gãi gãi sau đầu, ngượng ngùng mà cười.

Một lát sau, di động của Lê Dữ liền vang lên, anh Tần gọi điện thoại cho anh, bảo anh trở về, buổi tối tạm thời có một hành trình phải tham gia.

“Đi đường cẩn thận.” Thư Trừng đứng lên, nhẹ giọng nói.

Lê Dữ mím môi, “Có việc gọi cho tôi.” Tuy rằng có chút không nỡ, nhưng anh vẫn là xoay người rời đi.

Thư Trừng đi đến phía trước cửa sổ, đóng cửa sổ lại, kéo màn che lại, nơi này lại khôi phục yên tĩnh.

***

Thời điểm tan tầm về nhà, Thư Trừng đi đến cổng trường, không có nhìn thấy xe và Kỷ Lăng, tảng đá lớn trong lòng cô rốt cuộc buông xuống.

Vì chúc mừng bỏ được kẹo mạch nha này, trên đường trở về Thư Trừng đặc biệt mua rất nhiều đồ ăn, quyết định buổi tối làm một bữa khao chính mình.

Lúc Thư Trừng nấu ăn nhận được điện thoại của Phùng Lan Anh, giọng nói của cô nhẹ nhàng hỏi: “Mẹ, mẹ ăn cơm chưa?”

Phùng Lan Anh nghe ra manh mối, “Hôm nay đã xảy ra chuyện tốt gì? Tâm tình của con không tồi nha!”

“Không có gì, mẹ gọi điện thoại lại đây có chuyện gì?” Thư Trừng cười hỏi.

“Còn nhớ rõ dì Đào trong đoàn văn nghệ không?” Phùng Lan Anh hỏi.

“Dạ nhớ , xảy ra chuyện gì?”

“Bà ấy có đứa cháu trai đang ở thành phố Thanh Viễn, năm nay 28 tuổi, nghe nói là bác sĩ, lớn lên không tồi, hơn nữa cũng đang độc thân. Dì Đào nói cho hai đứa gặp mặt, mẹ sợ con không muốn cho nên gọi điện thoại lại đây hỏi một chút.” Phùng Lan Anh châm chước mở miệng.

Thư Trừng cười cười, “Ý kiến của ba mẹ thì sao?”

“Con cũng 25 tuổi rồi, cũng không nhỏ nữa, con không tìm bạn trai, ba mẹ khẳng định gấp. Đương nhiên, ba mẹ hy vọng con có thể đi gặp, đến nỗi hai đứa có nguyện ý tiếp tục kết giao tiếp hay không, chính là chuyện của hai đứa.” Phùng Lan Anh nói, bà kỳ thật cũng không có ý muốn ép buộc Thư Trừng, coi như gặp mặt kết giao một người bạn cũng là tốt.

“Được chứ, thời gian địa điểm.” Thư Trừng trực tiếp đồng ý.

Hôm nay ném được kẹo mạch nha, cô cảm thấy chính mình cũng có thể suy xét phương diện này.

“Con đáp ứng rồi!” Giọng nói của Phùng Lan Anh lộ ra vui vẻ, “Được được, bây giờ mẹ liền liên hệ với dì Đào, hỏi bà ấy lúc nào hẹn gặp.”

Thư Trừng cười rồi cúp điện thoại.

Nấu xong cơm tối, Thư Trừng đặt điện thoại di động ở một bên chuyên tâm ăn.

Màn hình di động sáng lên, thì ra là Lê Dữ đã chụp một bức ảnh gửi qua, là bữa tối của anh, vô cùng đơn giản.

Thư Trừng giống như đang khoe ra mà chụp đồ ăn tự mình làm, có mặn có chay, đẹp mắt và ngon, thoạt nhìn khiến cho người ta muốn cắn ngón trỏ.

Thư Trừng: Cơm tối của tôi. ╴

Lê Dữ: Chị tự mình làm?

Thư Trừng: Ừ.

Lê Dữ: Lúc nào tôi cũng có thể nếm thử đồ ăn chị làm đây?

Thư Trừng: Có lẽ sẽ có cơ hội.

Lê Dữ: Tôi coi như chị đã đáp ứng tôi. (▔デ▔)

Buổi tối, Lê Dữ đã đăng lên Weibo cảm ơn mọi người chúc anh sinh nhật vui vẻ, cuối cùng nói một câu: Năm nay thu được quà sinh nhật đặc biệt tốt, rất cảm ơn.

Weibo này còn gửi đến WeChat của bạn bè trong giới, Thư Trừng nhấn like cho anh.

Mà Phùng Lan Anh cũng vào lúc này đem thời gian địa chỉ cùng với số điện thoại của cháu trai dì Đào nhắn qua đây.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.