Tổng giám đốc, anh đi đi!
Chap 55: Xin anh hãy cứu con!
Thím Vương phải dỗ mãi Hàn Dĩ Xuyến mới chịu xuống ăn sáng, thím Vương bưng cháo lên cho cô rồi ngồi xuống bên cạnh, bà định đút cho cô nhưng cô lại muốn tự ăn.
Hàn Dĩ Xuyến gắng gượng ăn hết từng thìa cháo, cô phải ăn thật nhiều để cục cưng được khoẻ mạnh, cô không nói gì cả, chỉ im lặng và ăn cháo.
Thím Vương xót xa nhìn cô, thấy cô đã ăn gần hết nên đứng dậy lấy cốc sữa trong lò vi sóng ra và định bưng tới cho Hàn Dĩ Xuyến thì thấy Từ Lâm đột nhiên bước tới. Hắn lại trở về giờ này!
Thím Vương và người làm cùng lúc cúi đầu chào
– Thiếu gia!
Hai chữ ” thiếu gia” như một quả bom nổ trên đầu Hàn Dĩ Xuyến, cô vội vã đứng lên và xoay người định rời khỏi phòng ăn.
Cô không muốn gặp Từ Lâm!
Không muốn để hắn làm tổn thương cục cưng lần nữa!
Cô không muốn!
Hàn Dĩ Xuyến sợ hãi đến phát khóc, cô định bỏ chạy thì giọng nói cực kỳ lạnh lẽo của Từ Lâm đã vang lên
– Em muốn đi đâu!
Hàn Dĩ Xuyến dừng bước, xoay người lại, cô uất ức nhìn hắn
– Em không muốn bỏ con!
Từ Lâm đút một tay vô túi quần, ưu nhã bước tới trước mặt cô, nụ cười nhẹ nhàng nhưng cực kỳ lạnh khốc và tàn nhẫn, hắn lạnh nhạt hỏi
– Em nghĩ rằng một mình em có thể bảo vệ được nó?
Hàn Dĩ Xuyến vừa khóc vừa lắc đầu, cô hét lớn lên
– Từ Lâm, anh không phải con người! Sao anh có thể nhẫn tâm giết chết cả con ruột của mình?
Từ Lâm cúi đầu cười cười rồi ngẩng đầu lên ngay, hắn đưa tay lau một giọt nước mắt trên gò má Hàn Dĩ Xuyến, thờ ơ nói
– Con ruột? Theo tôi biết thì đó là nghiệt chủng của em và Phàm Diệc mà!
Một tay Hàn Dĩ Xuyến bảo vệ bụng dưới của mình, cô khóc lóc dữ dội, gào hết cả âm lượng
– Anh điên rồi! Điên rồi!
Dứt lời, cô muốn xoay người chạy lên lầu thì cổ tay lập tức bị một tay Từ Lâm túm chặt rồi kéo cơ thể cô xoay ngược lại, hắn lạnh lùng ra lệnh
– Lập tức bỏ cái thai đó cho tôi!
Hàn Dĩ Xuyến kinh hãi đến mất cả bình tĩnh, cô giãy giụa kịch liệt nhưng một tay vẫn bảo vệ cục cưng.
– Từ Lâm, anh bỏ em ra! Em không phá….
Nếu sớm biết hắn như thế này
Nếu sớm biết hắn là kẻ máu lạnh đến như vậy
Nếu sớm biết hắn không thừa nhận cục cưng
Nếu sớm biết hắn muốn giết cục cưng
Nếu sớm biết….
Chắc chắn cô sẽ không để hắn biết tin mình mang thai.
Như vậy thì cô và cục cưng đã không bị tổn thương đến như vậy.
…………
Cục cưng, mẹ xin lỗi….
…………
Người ta thường nói hổ dữ không ăn thịt con.
Cô đã tin rằng dù Từ Lâm có tàn nhẫn thế nào, dù trước đây hắn đã giết rất nhiều người thì hắn cũng sẽ không làm hại cục cưng, sẽ yêu thương nó!
Nhưng….
Cô lầm rồi!
Từ Lâm ngay cả con ruột của mình cũng có thể ra tay.
Vậy thì….
Hắn thật sự không còn nhân tính nữa!
Hắn không phải là người!
Ngay cả cầm thú cũng không bằng!
Hai người đang giằng co dữ dội thì điện thoại của Từ Lâm đột ngột đổ chuông. Hắn tạm bỏ tay Hàn Dĩ Xuyến ra và nhận điện thoại.
– Nói!
Giọng của Mẫn Quan ở đầu dây bên kia vì khiếp đảm mà run lên
– Lâm, có phải cậu đang ép Dĩ Xuyến phá thai?
Từ Lâm quét ánh mắt lạnh lùng về phía Hàn Dĩ Xuyến, thản nhiên nói
– Phải! Là cô ta gọi điện cầu xin cậu khuyên tớ?
Mẫn Quan lắc đầu thở dài
– Cô ấy không nói mà là tớ tự biết! Chuyện này không quan trọng. Lâm, nếu cậu muốn cô ấy phá thai thì đưa cô ấy đến bệnh viện của tớ, tớ sẽ đặt chỗ trước cho cô ấy, phá thai không phải chuyện đùa đâu, nếu không muốn để lại hậu quả nghiêm trọng sau này thì đừng bắt cô ấy uống thuốc!
Hình như đề nghị của Mẫn Quan đã có tác động lớn đến quyết định của Từ Lâm, hắn trầm tư một lúc rồi nói
– Được! Bây giờ tớ sẽ đưa cô ta đến đó!
Cúp máy, Từ Lâm đột nhiên thay đổi thái độ, hắn nở nụ cười nhẹ nhàng rồi giúp Hàn Dĩ Xuyến vén gọn lại tóc, thấp giọng nói
– Lên thay đồ, tôi dẫn em ra ngoài!
—————————
Tại bệnh viện Heart
Sau khi nói chuyện điện thoại với Từ Lâm xong, Mẫn Quan nhanh chóng phân phó nhiệm vụ cho bác sĩ ở khoa phụ khoa.
Tô Hạ Nhiên vẫn luôn đi phía sau.
– Anh Mẫn Quan, em đã chuẩn bị xe và vé máy bay rồi!
Mẫn Quan gật đầu một cái rồi tiếp tục nói
– Anh sẽ giữ Lâm một lúc, em và bác sĩ Trần phải đưa Dĩ Xuyến đi ra bằng cổng sau nhanh nhất!
Tô Hạ Nhiên nghiêm túc gật đầu.
Một lát nữa thôi bọn họ sẽ có một trận đấu quyết liệt với Từ Lâm, trận đấu giành lấy sự sống cho đứa trẻ chưa kịp hình thành!
Mẫn Quan do dự nhìn Tô Hạ Nhiên
– Vận mà biết em phá chuyện của Lâm chắc cậu ta sẽ đánh gãy chân em đấy!
Tô Hạ Nhiên bĩu môi nói
– Em không sợ, ai bảo anh ấy không nhanh tìm chị dâu cho em! Trong các anh cuối cùng cũng là Lâm ca cho em chị dâu trước.
Mẫn Quan không chút do dự mà cốc mạnh vào đầu cô
– Em làm ơn hiểu rõ tình hình bây giờ đi!
———————–
Ngồi ở vị trí phó lái, Hàn Dĩ Xuyến cứ đề phòng nhìn Từ Lâm, một tay cô vẫn giữ mãi trên bụng, tay còn lại nắm chặt dây an toàn, cô không dám buông lỏng cảnh giác một giây nào.
Từ Lâm vừa lái xe vừa thoáng liếc nhìn cô gái ngồi bên cạnh, hắn lạnh lùng nói
– Căng thẳng như vậy làm gì? Sợ tôi sẽ giết nó?
Hàn Dĩ Xuyến cắn môi nhìn chằm chằm hắn, cô không trả lời rồi cúi đầu xuống nhìn bụng dưới của mình, tay nhẹ nhàng vuốt ve, cô không biết là mình đã nở một nụ cười rất ngọt ngào.
Từ Lâm nhìn qua thì thấy nụ cười đó của cô, nụ cười như muối xát vào tim của hắn, chẳng lẽ mang thai con của người đàn ông khác khiến cô vui như vậy sao?
Nếu vậy thì hắn cũng không cần phải thương tiếc mà giết chết đứa bé đó!
Xe nhanh chóng đến bệnh viện Hear, dừng lại ở bãi đổ xe.
Từ Lâm mở cửa đi xuống, Hàn Dĩ Xuyến từ kinh ngạc chuyển sang đề phòng rồi sợ hãi, cô không muốn xuống xe, không muốn cùng hắn đi vào trong. Sao tự nhiên Từ Lâm lại đưa cô đến bệnh viện chứ? Không phải hắn muốn cô giết cục cưng chứ?
Không được!
Cô không thể đi theo hắn được!
Nhưng suy nghĩ đó của cô đã bị đánh tan khi Từ Lâm giật cánh cửa ở vị trí phó lái ra, cúi thấp người xuống và kéo tay Hàn Dĩ Xuyến, lôi cô ra khỏi xe.
Hàn Dĩ Xuyến không dám phản kháng, cô sợ Từ Lâm sẽ dùng lực mạnh hơn, làm tổn thương cục cưng ngay tại đây!
Sợ hãi, uất ức đi theo Từ Lâm vào trong bệnh viện, Hàn Dĩ Xuyến rất muốn bỏ trốn ngay bây giờ.
Rất nhanh, hai người họ đã đi tới khoa phụ khoa của bệnh viện.
Từ Lâm kéo tay Hàn Dĩ Xuyến đi vào nhưng cô lại không chịu bước nữa, cô kéo chặt ống tay áo của hắn, như một chú nai đáng thương mà cầu xin
– Lâm, em xin anh, đừng bắt em bỏ con! Chỉ cần anh cho em giữ con lại, anh muốn em làm gì cũng được, Lâm, em xin anh!, cục cưng vô tội mà…..
Từ Lâm nhíu chặt mày kiếm, nhìn cô gái nhỏ trước mặt khóc nức nở, ngực hắn bắt đầu trở nên đau nhói nhưng hận ý cũng nặng thêm, hắn dùng sức kéo cô đi vào trong.
Bác sĩ là một người phụ nữ tuổi ngoài bốn mươi, gương mặt phúc hậu và nụ cười thân thiện, bà đeo một cặp kính cận và khoác chiếc áo blouse trắng; sau khi làm siêu âm cho Hàn Dĩ Xuyến xong thì bà mời cô ngồi xuống chiếc ghế dành cho bệnh nhân, Từ Lâm thì đứng bên cạnh.
Bác sĩ điền vào giấy khám bệnh rồi hỏi
– Thai nhi đã được năm tuần rồi, hai người thật sự muốn phá?
Vừa nói bác sĩ vừa đưa một tờ giấy siêu âm cho Hàn Dĩ Xuyến, trên đó còn cả ảnh của thai nhi trong tử cung của mẹ.
Hai tay Hàn Dĩ Xuyến run run khi cầm lấy kết quả siêu âm, cô đưa tay sờ nhẹ nhàng lên hạt đậu nhỏ trong hình, nước mắt vì hạnh phúc và xúc động mà rơi xuống, sau đó cô lại đưa tay vuốt ve yêu thương tại bụng dưới của mình.
Đây là con của cô, nó chỉ mới bằng hạt đậu nhỏ mà Từ Lâm nói giết là giết! Hắn thật sự không có trái tim sao?
Làm ơn đi….
Đó là con của hắn mà!
Hàn Dĩ Xuyến cầm bức ảnh siêu âm đưa cho Từ Lâm, cô cười trong nước mắt
– Lâm, anh xem con của chúng ta….
Từ Lâm không chút do dự mà hất tay cô xuống, ánh mắt sắc lạnh nhìn cô, môi mỏng lạnh lẽo nhả ra từng chữ
– Tôi đã nói là nó không phải con của tôi! Lập tức phá ngay!
Gương mặt Hàn Dĩ Xuyến giàn giụa nước mắt, cô lắc đầu liên tục, hai tay lạnh cóng núi lấy ống tay áo của hắn, run giọng cầu xin
– Lâm, em xin anh, làm ơn đừng giết con…em phải nói thế nào thì anh mới tin, nó thật sự là con của anh….
Từ Lâm kéo cô đứng lên, mặt vẫn lạnh băng như vậy, nói với bác sĩ
– Tôi muốn phá cái thai trong bụng cô ta!
Hàn Dĩ Xuyến vừa khóc vừa lắc đầu, cô thật sự không muốn….
Làm ơn, có ai cứu con của cô…..
Bác sĩ nhìn thấy cảnh tượng này cũng đã quen rồi nhưng thấy một cô gái khóc đến tê tâm liệt phế như vậy thì đây là lần đầu tiên!
Bà lắc đầu xót xa rồi nói với họ
– Hai người ra ngoài đợi một lát!
Hàn Dĩ Xuyến bị kéo đi như sắp bị xử trạm, cô không đến cạn nước mắt…..
Cửa phòng khám vừa được mở ra thì đèn flash, micro, máy ảnh tràn ngập khắp bên ngoài, phóng viên bu lại như ruồi, nhốn nháo lên như vừa uống phải thuốc kích thích, chen chúc nhau để đặt câu hỏi
– Từ tiên sinh, mong ngài có thể dành vài phút để trả lời phỏng vấn được không ạ?
Gương mặt Từ Lâm lộ rõ tia chán ghét, hắn không biết từ đâu xuất hiện một đám phóng viên vây kín cả bệnh viện như vậy.
Hàn Dĩ Xuyến cũng bị doạ cho khiếp đảm, cô theo bản năng đưa tay che bụng mình, sợ bọn họ sẽ làm tổn thương đến cục cưng.
Hành động này của cô như châm ngòi lửa cho đám phóng viên, bọn họ liên tục đặt câu hỏi
– Từ tiên sinh, chúng tôi nhận được thông tin là ngài cùng tình nhân của mình đến đây để phá thai!
– Xin hỏi, có phải ngài đang ép cô ấy bỏ đi đứa con của mình? Và lý do là gì ạ?
– Từ tiên sinh, người ta thường nói hổ dữ không ăn thịt con, ngài đã suy nghĩ như thế nào mà lại quyết định giết con của mình?
– Từ tiên sinh, xin hãy trả lời câu hỏi của chúng tôi! Ngài có nghĩ rằng đây là một tội ác?
Từ Lâm lạnh lùng nhìn qua cô gái nhỏ đứng bên cạnh mình, nở nụ cười ” hiền hậu “,nhẹ nhàng ôm cô vào ngực và nhìn về đám phóng viên.
– Có lẽ các vị đã nhầm lẫn gì đó rồi! Cô ấy thực sự là có mang thai nhưng chúng tôi đến đây không phải là để phá thai mà là kiểm tra sức khỏe của đứa bé mà thôi. Nếu các vị đã nhọc lòng đến đây rồi thì tôi sẽ cung cấp cho các vị một tin tức quan trọng, tôi và Dĩ Xuyến sẽ tổ chức hôn lễ vào tuần tới, chúng tôi cũng sẽ sớm đến cục dân chính để đăng ký!
Một lời nói ra của Từ Lâm không chỉ khiến đám phóng viên hết sức kinh ngạc mà còn doạ Hàn Dĩ Xuyến suýt chút nữa đứng không vững, cũng may có bàn tay Từ Lâm đỡ cô lại không thì cô đã ngã xuống từ lâu rồi, đầu óc cô ong lên một tiếng.
Từ Lâm vừa nói gì cơ?
Kết hôn?
Cô và hắn sẽ kết hôn!
Hắn đang nói đùa sao?
Đám phóng viên còn ồn ào hơn ban nãy, máy ảnh chụp không ngừng, bọn họ còn muốn đặt thêm câu hỏi thì đội an ninh đã chạy tới, mở đường cho Từ Lâm và Hàn Dĩ Xuyến rời khỏi bệnh viện.
Mẫn Quan và Tô Hạ Nhiên đứng ở một góc hành lang đã sớm toát mồ hôi lạnh.
Rốt cuộc thì chuyện gì đang xảy ra thế này?
Tại sao lại có phóng viên xuất hiện ở đây? Và bọn họ lấy tin tức này từ đâu?
————————
Từ lúc trở về Đài Song Khê, Từ Lâm đã gọi Triết Liệt đến phòng sách đề bàn công việc gì đó; Hàn Dĩ Xuyến vẫn chưa nhận được lời giải thích thích hợp, quyết định sáng nay của Từ Lâm vẫn còn khiến đầu óc cô bị choáng váng, chưa thể hiểu chuyện này rốt cuộc là thế nào!
Cô thơ thẩn trở về phòng nhưng khi đi ngang qua phòng sách, không giấu được tò mò nên bước lại gần cửa, ghé sát tai vào đó để nghe lén cuộc trò chuyện bên trong.
Bên trong phòng sách, Triết Liệt đang cầm một chiếc tablet xem tin tức, đứng trước bàn làm việc của Từ Lâm mà báo cáo
– Từ tiên sinh, tin tức này đúng là một tin động trời, bây giờ số lượng người xem, tìm kiếm và quan tâm đã tăng nhanh đến chống mặt rồi!
Từ Lâm ngồi trên ghế xoay, tay bóp bóp mi tâm, lười biếng ra lệnh
– Liên hệ với nhà hàng Queen, bảo bọn họ chuẩn bị tốt lễ đường! Thông báo với Tony Ward thiết kế váy cưới cho Dĩ Xuyến, còn những mục khác thì cậu và Lisa lo đi!
Triết Liệt suýt chút nữa thì cắn phải đầu lưỡi, không phải hôm qua Từ Lâm còn nhất quyết bắt Hàn Dĩ Xuyến phá thai sao? Hôm nay đột nhiên thông báo kết hôn? Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra chứ?
Không thể im lặng nữa, cậu ta thử hỏi
– Từ tiên sinh! Thuộc hạ thật sự không hiểu tại sao ngài lại đưa ra quyết định kết hôn một cách đột ngột như vậy?
Từ Lâm lấy chiếc bật lửa ra rồi bật lên, tắt đi trong tay, hắn thản nhiên hỏi
– Danh sách ứng cử vị trí Tổng giám đốc có ba người, danh sách kế nhiệm vị trí chủ tịch có hai người, trong hai bản danh sách đó đều có tên của tôi và Từ Thiên Tần?
Triết Liệt hình như đã hiểu ra, nghiêm túc nói thử
– Từ tiên sinh, ý của ngài là nếu tin tức ngài bắt Hàn tiểu thư phá thai mà truyền ra ngoài thì vị trí Tổng giám đốc hiện giờ của ngài có thể bị lung lay? Còn đến tai lão gia thì ngài ấy sẽ rơi vào tình huống khó xử mà bắt buộc phải gạch tên ngài ra khỏi danh sách thừa kế?
Từ Lâm tắt bật lửa đi và cất vào, lạnh lùng hỏi thêm
– Cậu nghĩ các cổ đông của Đại Từ sẽ để một người ” giết chết con ruột ” của mình ngồi lên vị trí lãnh đạo?
Triết Liệt bình thản hỏi thử
– Đó là lý do ngài quyết định kết hôn với Hàn tiểu thư? Vậy thì cuộc hôn nhân này chỉ là lá chắn của ngài trước giới truyền thông cũng như đám cổ đông của Đại Từ?
Từ Lâm lấy một điếu xì gà ra, ngậm vào miệng rồi châm lửa, hắn đưa tay kẹp điếu xì gà ra rồi hờ hững nói
– Cậu nghĩ tôi yêu cô ta? Yêu hay không thì đó là chuyện của tôi!
Triết Liệt chột dạ thu lại ánh mắt ngờ vực rồi nhanh chóng cúi đầu xin lỗi nhưng cũng ngay lập tức đưa ra ý kiến riêng
– Từ tiên sinh, ngài làm vậy đối với mẹ con tiểu thư là không công bằng!
Từ Lâm đưa điếu xì gà lên miệng ngậm một hơi rồi nhả khói, điềm nhiên nói
– Không phải cô ta muốn kết hôn với tôi vậy sao?
Triết Liệt khó hiểu, hỏi
– Từ tiên sinh, ý ngài là Hàn tiểu thư nhờ Thiên Tần thiếu gia gọi đám phóng viên đó tới?
Từ Lâm không nói gì ngầm đồng ý với suy luận của Triết Liệt.
Triết Liệt thở dài suy nghĩ.
Hai anh em bọn họ trước giờ đấu đá nhau chưa đủ thương tích đầy mình hay sao mà bây giờ còn có thêm một Hàn Dĩ Xuyến bị cuốn vào nữa!
—————————-
Từ lúc ở phòng sách bước vào đây, Hàn Dĩ Xuyến đã ngồi trên giường như một người mất hồn; những gì cô vừa nghe được như là nghe được tin tức đất nước sắp xảy ra chiến tranh hoặc loài người sắp diệt vong vậy!
Cô đã sớm biết Từ Lâm không yêu cô, cô cũng đã sớm biết hắn kết hôn với cô chắc chắn không phải là vì tình yêu!
Nhưng cô thực sự không ngờ rằng hắn lấy hôn nhân của cô, lấy hạnh phúc của mẹ con cô để mở đường tiến thân cho hắn!
Sự nghiệp của hắn, tiền đồ của hắn còn quan trọng hơn cả suy nghĩ của cô!
Nước mắt đã ướt đẫm cả gương mặt trắng bệch mà Hàn Dĩ Xuyến vẫn không biết gì, cô ngồi im như một pho tượng, đến khi cửa phòng được mở ra rồi đóng lại thì cô mới dần dần lấy lại ý thức, ngước mắt nhìn người đàn ông đã bước vào phòng, vừa cởi áo khoác và carvat ném lên giường vừa hỏi
– Sợ con em sinh ra không có ba đến vậy sao?
Hàn Dĩ Xuyến vẫn chưa hết hoang mang, cô khàn giọng hỏi
-Tại sao anh lại lựa chọn kết hôn với em? Trong tình huống đó anh vẫn có thể đưa ra lời giải thích khác!
Từ Lâm hừ lạnh, ngón tay thon dài đang cởi từng cúc áo sơmi, bước về phía Hàn Dĩ Xuyến rồi túm lấy cổ tay cô, lạnh lùng nói
– Đó không phải là âm mưu của em sao? Lợi dụng giới truyền thông để ép tôi kết hôn với em!
Hàn Dĩ Xuyến muốn rụt tay về nhưng lại không thể chống lại sức lực của Từ Lâm, cô bất mãn nói
– Em không đủ cao siêu như vậy!
Từ Lâm ném mạnh tay cô xuống, lập tức cởi bỏ chiếc áo sơmi trên người rồi bóp mạnh cằm của cô, hung hăng nhả ra từng chữ
– Không phải Từ Thiên Tần có khả năng đó sao?
Hàn Dĩ Xuyến nhịn đau nhìn hắn, bực bội hỏi
– Vậy thì liên quan gì đến em? Em và anh ta chẳng có quan hệ gì cả!
Gương mặt Từ Lâm lạnh lẽo đến đáng sợ, hắn đẩy Hàn Dĩ Xuyến nằm xuống giường rồi trực tiếp nằm đè lên người cô.
Hàn Dĩ Xuyến sợ hãi nhìn hắn, tay theo bản năng đặt xuống bụng che chắn.
Từ Lâm nhếch môi cười nhạt, tay bóp chặt cằm cô, hung hăng hôn xuống môi anh đào rồi đến cổ, xương quai xanh, vai, ngực… để lại những dấu vết vô cùng mờ ám.
Tay còn lại cũng đang bận rộn xé rách chiếc áo voan trên người cô, rồi cởi bỏ chiếc quần jeans của cô, kéo tuột cả đồ lót rồi nhẹ nhàng mơn trớn, ngao du trên từng tấc da thịt trắng nõn.
Hàn Dĩ Xuyến run rẩy kịch liệt, cô không dám giãy giụa quá mạnh vì sợ sẽ làm tổn thương cục cưng, nhưng nếu cứ để Từ Lâm tiếp tục như vậy thì tình trạng của cục cưng cũng không tốt mấy!
– Lâm, em xin anh, đừng làm hại con….
Từ Lâm vẫn mặc kệ những lời cô nói, những gì cô làm, vẫn cuồng dã hôn khắp cơ thể cô, bàn tay không an phận chạy loạn khắp nơi.
– Hàn Dĩ Xuyến, cô thật sự giúp tôi mở mang tầm mắt đấy! Đúng là con rắn độc!
Đầu óc dần trở nên mông lung, Hàn Dĩ Xuyến vừa muốn bảo vệ cục cưng vừa muốn phản bác lại những gì Từ Lâm vừa nói
– Lâm, em không có……
Ngoài những câu thế này thì cô chẳng biết phải nói gì cả, cô cũng không biết đám phóng viên đó làm sao mà có thể xuất hiện ở đó, cô không biết gì cả!
Từ Lâm cởi bỏ chiếc quần dài cùng với quần lót của mình, thô bạo kéo dạng hai chân Hàn Dĩ Xuyến ra, đẩy nhanh con cự long nóng rực và cứng nhắc đi vào nơi non mềm đã sớm ẩm ướt của cô, ra sức luật động, đi ra rồi đâm vào một cách điên cuồng.
Hàn Dĩ Xuyến không chỉ gạt hắn lên giường với người đàn ông khác, mang thai con của gã đó mà còn dùng đứa con không phải là của hắn để ép hắn kết hôn, nuôi con cho kẻ khác!
Tâm cơ của cô thật khiến hắn phục sát đất!
Nỗi hận đối với cô càng lúc càng sâu, cô lợi dụng cả sự nghiệp của hắn để bảo vệ chứng nhân tình yêu của mình với người đàn ông khác. Luôn miệng nói yêu hắn nhưng cô lại sử dụng thủ đoạn xấu xa như vậy!
Hai mắt Từ Lâm đỏ ngầu, nghĩ đến những gì Hàn Dĩ Xuyến đã âm thầm thực hiện, nghĩ đến việc cô phản bội hắn, những cú ra vào dưới hạ thân càng nhanh và sâu hơn!
Hàn Dĩ Xuyến cắn chặt môi chịu đựng từng đợt đau đớn, nước mắt từ khoé mắt cô trào ra liên tục, nhanh chóng thấm ướt cả vào gra giường; tay cô vẫn đang bảo vệ cục cưng. Hy vọng một màn này nhanh chóng chấm dứt, hy vọng cục cưng sẽ không xảy ra chuyện gì………
———————–
Lúc Hàn Dĩ Xuyến tỉnh dậy thì toàn thân ê ẩm, hạ thân đau nhức, bụng dưới của cô cũng đau thắt lại, kéo chăn ra khỏi người thì nhìn thấy một vết máu dính bên dưới hạ thân cùng với đùi của mình; hoảng loạn, sợ hãi, cô đưa tay ôm chặt bụng rồi cắn chặt môi chịu đau, khó khăn bước xuống giường.
Từ Lâm đang thắt cravat trước gương, nhìn thấy cô vội vã xuống giường như vậy thì không khỏi cười lạnh, hắn cầm áo khoác và đi qua trước mặt Hàn Dĩ Xuyến, bất ngờ có một bàn tay nhỏ bé và lạnh cóng níu lấy áo hắn, giọng nói yếu ớt vô lực truyền đến
– Lâm, em đau lắm… làm ơn hãy đưa em đến bệnh viện….
Từ Lâm liếc nhìn cô gái nhỏ đang quấn chăn trên người, trên trán cô rịn đầy mồ hôi, bàn tay đang níu lấy áo hắn trở nên lạnh ngắt, tay kia đang ôm chặt lấy bụng, hai chân cô run rẩy sắp ngã xuống, cô nhỏ giọng cầu xin
– Lâm… xin anh hãy cứu con…!
Từ Lâm cười nhàn nhạt, kéo tay cô ra rồi lạnh lùng xoay người đi.
Hàn Dĩ Xuyến mất đi chỗ bám trụ liền ngã xuống sàn, một tay ôm chặt lấy bụng, tay kia nhanh chóng vươn ra kéo lấy ống quần của Từ Lâm, cô vừa khóc vừa cầu xin, trông rất đáng thương
– Lâm… em xin anh… cứu con… xin anh hãy cứu con… nó đang rất đau…
Từ Lâm chẳng buồn xoay người lại nhìn cô, hắn dứt khoát bước ra khỏi phòng ngủ.
Bàn tay Hàn Dĩ Xuyến vươn ra phía trước đã hoàn toàn rơi xuống sàn nhưng vẫn cố nhích về trước, tay còn đang bảo vệ bụng, càng lúc càng đau, cục cưng của cô đang rất đau…
Cục cưng, đừng sợ! Mẹ ở đây…
Nước mắt tuyệt vọng rơi xuống…
Cô thực sự đã yêu lầm người sao?
Người đàn ông mà cô đã ngây dại mà yêu hết mình ngay cả tính mạng của cô, hắn cũng xem thường!
Vì yêu hắn mà đứa con chưa kịp hình thành của cô sẽ phải chết?
Cạch
– Dĩ Xuyến!
Cô đã định buông xuôi nhưng một tia hy vọng đã xuất hiện trước mặt cô!
Thím Vương bưng thức ăn sáng vào cho Hàn Dĩ Xuyến, sợ hãi khi nhìn thấy cô đang nằm dài trên sàn, tay còn đang che bụng, trên trán đầy mồ hôi. Bà vội đặt thức ăn lên bàn rồi chạy tới đỡ cô lên.
– Dĩ Xuyến, cháu không sao chứ?
Hàn Dĩ Xuyến như người chết đuối vớ được cây cọc, cô níu lấy tay thím Vương, thều thào trong đau đớn
– Cục cưng… xin hãy cứu cục cưng…..
Dứt lời, cô liền ngất lịm đi, trên khoé mắt còn đọng lại một giọt nước mắt vừa với trào ra.