Tổng Giám Đốc Anh Đi Đi

Chương 77 - Đừng Nên Đụng Vào Người Phụ Nữ Của Hắn

trước
tiếp

TỔNG GIÁM ĐỐC, ANH ĐI ĐI!

Chap 76: Đừng nên đụng vào người phụ nữ của hắn.

Chiếc Lamborghini dừng lại trước cổng bệnh viện.

Hàn Dĩ Xuyến không biết đã ngủ từ lúc nào, đầu cô nghiêng sang cửa sổ xe, trên người được đắp chiếc áo khoác tây trang của Từ Lâm.

Vừa dừng xe lại, Từ Lâm đã quay đầu sang nhìn cô, rồi từ từ đưa tay tới trước mặt cô, giúp cô vén gọn lại mấy sợi tóc che trước mặt nhưng lại vô tình đánh thức cô.

Hàn Dĩ Xuyến mở mắt ra và đưa tay cầm chiếc áo khoác lên, cô quay đầu lại thì nhìn thấy Từ Lâm, vội ngồi ngay ngắn lại, lúng túng nói

– Xin lỗi vì tôi ngủ quên mất!

Cô nhìn ra bên ngoài và thấy bệnh viện trước mặt, vội đưa áo khoác trả lại Từ Lâm rồi đưa tay định mở cửa xe, nhưng sực nhớ ra là cửa đã bị hắn khoá trái nên do dự quay lại nhìn hắn.

Từ Lâm im lặng rồi mở cửa cho cô, sau đó mới khàn giọng nói

– Chườm đá rồi hãy ngủ!

Hàn Dĩ Xuyến ngây ngốc nhìn hắn thì thấy ánh mắt hắn hướng xuống chân cô, cô hiểu ra rồi nhẹ gật đầu, nhỏ giọng nói

– Cảm ơn đã đưa tôi về!

Nói xong thì đưa tay đẩy cửa lần nữa, đang định bước chân xuống.

– Dĩ Xuyến, ngủ ngon…..

Tim Hàn Dĩ Xuyến đập nhanh mấy nhịp, cô im lặng rồi xoay người bước xuống, đóng cửa lại và đi thẳng vào bệnh viện.

Từ Lâm nhìn theo bóng lưng cô đến khi mất sau các tán cây mới bắt đầu khởi động xe, lái xe rời đi.

——————————-

Đài Song Khê.

Từ Lâm đang thu dọn một số văn kiện trên bàn vào cặp xách, Triết Liệt đứng bên cạnh báo cáo công việc của Đại Từ và một vài vấn đề của BAMs; lúc Từ Lâm đang mặc áo khoác vào thì cậu ta nói

– Từ tiên sinh, về bảng báo cáo xét nghiệm sáu năm trước tôi đã điều tra rõ ràng. Kết quả năm đó thật sự bị làm giả, tên bác sĩ đó đã bị người của chúng ta tóm được, hiện vẫn đang tra hỏi kẻ đứng đằng sau, nhưng ông ta nói không biết người đó là ai? Tôi đã cho tìm kiếm CCTV tại hành lang bệnh viện sáu năm trước, còn cái bên trong phòng xét nghiệm đã bị hủy rồi, có cần xem ngay không ạ?

Từ Lâm mặc áo khoác vào và lạnh lùng ra lệnh

– Mở!.

Triết Liệt gật đầu một cái rồi đem một chiếc USB tới laptop trên bàn Từ Lâm và cắm vào, bắt đầu khởi động và mở nội dung trong đó ra. Xong xuôi, cậu ta tránh qua một bên.

Từ Lâm chống hai tay lên bàn, mắt phượng nhìn chăm chú vào màn hình laptop.

CCTV quay lại toàn bộ khung cảnh của hành lang bệnh viện.

Lúc Từ Lâm và Triết Liệt vừa đi khỏi hành lang bệnh viện thì một người đàn ông mặc một bộ quần áo đen toàn bộ, còn đội mũ màu đen che đi nửa khuôn mặt, anh ta nhìn ngó tứ phía rồi mới mở cửa vào phòng xét nghiệm.

Rầm

Một tay Từ Lâm đập mạnh xuống mặt bàn, gân xanh nổi đầy trên hai mu bàn tay và trán của hắn, mắt phượng bắn ra từng tia hung ác, môi mỏng mím chặt….

Hắn đưa tay lick nhẹ trên bàn phím laptop

Tạch

Từ Lâm tua về vài giây trước, lúc nhìn được nửa gương mặt kẻ đó rồi cho tạm dừng, gọi Triết Liệt

– Kiểm tra hắn ta là ai?

Triết Liệt nhận lệnh rồi bắt đầu liên lạc với ai đó.

Gương mặt Từ Lâm hệt như quỷ dữ, hắn nhất định phải bắt được kẻ đó và chặt làm trăm mảnh, dù đó là kẻ nào, chỉ vì kẻ đó mà cả cuộc đời hắn gần như đã bị hủy hoại, hắn phải để người phụ nữ mình yêu rời đi suốt sáu năm, và không thể nhận con, đã đến lúc kẻ điên đó phải trả giá rồi!

Triết Liệt sau khi giao phó nhiệm vụ qua điện thoại xong thì lại nghe Từ Lâm hỏi tiếp

– Chuyện Dĩ Xuyến suýt thì bị cường bạo, đã tìm được gì chưa?

Triết Liệt hít sâu một hơi rồi nói

– Đã tìm được rồi ạ! Bọn họ bao gồm sáu tên và đã bị người của chúng ta bắt giữ! Hiện đang chờ ngài giải quyết!

Hai tay Từ Lâm cuộn tròn thành nắm đấm, gương mặt đầy sát khí đi ra khỏi phòng sách, Triết Liệt cũng vội chạy theo sau.

———————————

Hàn Dĩ Xuyến vừa xem báo cáo trên màn hình máy tính vừa đối chứng lại với bảng báo cáo đã in ra giấy.

Reng reng reng

Điện thoại nội bộ đột nhiên vang lên làm cô phải tạm dừng việc lại và nhấc máy

– Giám đốc, có chuyện gì sao?

………………………

Hàn Dĩ Xuyến vừa vào phòng của giám đốc thì đã nghe giọng giám đốc điềm đạm vang lên

– Đến rồi à?

Hàn Dĩ Xuyến gật đầu rồi hỏi

– Giám đốc, chị gọi em có việc gì ạ?

Nữ giám đốc của OY chi nhánh tại Thượng Hải là một người phụ nữ độ tuổi trung niên có gương mặt khá đẹp, được trang điểm sắc sảo, tỉ mỉ.

Giám đốc đứng lên và đi tới sofa, nhìn Hàn Dĩ Xuyến và làm động tác mời

– Ngồi đi!.

Hai người cùng ngồi xuống đối diện nhau.

Giám đốc nghiêm giọng nói

– Chị có chuyện này cần thông báo với em. Tập đoàn MAT đã rút đầu tư khỏi OY, Tổng bộ OY tại New York vừa gọi đến truy hỏi sự việc, họ yêu cầu chúng ta phải tìm nhà đầu tư gấp.

Thông báo này thật sự là một tin tức kinh thiên động địa đối với Hàn Dĩ Xuyến, cô không thể tin nổi mà nói

– Rút đầu tư? Sao lại như vậy chứ? Chỉ còn một tháng nữa là thiết kế mới của OY sẽ được ra mắt, bây giờ họ rút đầu tư thì sản phẩm của chúng ta không phải trở thành hàng tồn kho sao? Hơn nữa, làm sao có thể tìm ra nhà đầu tư vào lúc này?

Giám đốc nhìn bộ dạng lo lắng đến sắp phát khóc của nữ thiết kế, bà vừa cười vừa tỏ ra nghiêm trọng nói

– Hai ngày nữa là em phải trở về New York rồi đúng không?

Hàn Dĩ Xuyến khó hiểu nhưng vẫn gật đầu.

Giám đốc tiếp tục nói

– Vậy thì không ổn rồi! OY đã có nhà đầu tư mới nhưng họ yêu cầu nhà thiết kế chính, là em đấy, phải cùng họ trao đổi vài vấn đề và ký hợp đồng đầu tư; nhưng phải tuần sau thì Tổng giám đốc của họ mới đến đây!

Hàn Dĩ Xuyến vừa mừng vừa lo hỏi

– Không còn cách nào khác sao ạ? Họ không thể đến hôm nay sao?

Giám đốc tiếc nuối lắc đầu

– Tổng giám đốc bên họ đã đích thân đưa ra thời gian bàn bạc, chúng ta đang cần họ, không phải họ cần chúng ta. Dĩ Xuyến, em suy nghĩ kỹ đi!

Hàn Dĩ Xuyến bưng cốc trà trên tay, cắn cắn môi rồi hỏi

– Đó là tập đoàn nào vậy?

Giám đốc mừng thầm trong lòng, nhanh chóng nói

– Là Đại Từ!

Choang

Tách trà trên tay Hàn Dĩ Xuyến rơi xuống, cô đứng hình một lúc. Giám đốc vội kêu

– Dĩ Xuyến, em sao vậy?

Hàn Dĩ Xuyến giật mình hoàn hồn, cô lúng túng đứng lên và xin phép vào nhà vệ sinh.

Từ Lâm lại đến tìm cô! Rốt cuộc hắn muốn gì nữa đây?

————————————–

Trong một căn phòng kho cũ nát, đồ đạc chất chứa lung tung, mùi máu tanh hoà trộn cùng mùi bụi đất khiến ai cũng cảm giác khó thở cùng kinh hãi.

Trên mặt đất có sáu gã đàn ông to lớn đang bị trói lại như lợn, trên người bê bết máu, bọn họ rên la không ngừng.

– Bọn mày là ai? Dám bắt trói ông mày, ông mày sẽ cho bọn mày biết tay..

Bịch

Vài tên thuộc hạ đứng xung quanh nghe xong liền cho gã đó một đá vào bụng khiến gã đau đến gầm gừ

– Con mẹ nó, mày dám đá tao sao?

Bịch

Một đá từ tên thuộc hạ khác làm cho gã to béo đó đau đớn ngậm miệng lại.

– Từ tiên sinh!

Đám thuộc hạ đang đứng bao vây xung quanh căn nhà kho lập tức đứng nghiêm lại và cùng lúc cúi đầu hô lớn..

Từ ngoài cánh cửa gỗ đã dính đầy bụi được mở ra, Từ Lâm hậm hực bước vào, ném áo khoác cho Triết Liệt rồi nhanh chóng tháo carvat ra, ném thẳng xuống đất, tiếp theo là cởi bỏ vài cúc áo trước cổ, cổ tay rồi xắn lên, giọng hắn lạnh lẽo đến đáng sợ

– Tất cả đều ở trong?

Một tên thuộc hạ hiểu ý vội cung kính đáp

– Vâng thưa Từ tiên sinh!

Từ Lâm bước nhanh vào trong, Triết Liệt cũng vội theo sau, những tên thuộc hạ khác thì cung kính cúi chào.

Vừa nhìn thấy sáu gã đàn ông đang nằm lê lết trên mặt đất, Từ Lâm không thể kìm nén được cơn giận trong lòng nữa, ánh mắt hắn đỏ ngầu đến đáng sợ, gương mặt như ác quỷ bị nhốt ngàn năm.

Mà những tên đang nằm dưới sàn vừa nhìn thấy Từ Lâm thì gương mặt liền biến sắc, lắp bắp từng chữ

– Mày là ai…? Mày…. mày định làm gì…?

Từ Lâm từ từ ngồi xuống, một bên đầu gối chạm gần đến mặt đất, một tay đặt trên đầu gối được nâng cao theo chiều thuận, tay kia túm lấy cổ áo của gã đang gào thét, kéo gã lên cao; ánh mắt Từ Lâm vô cùng đáng sợ, nụ cười rợn người, lạnh giọng hỏi

– Sáu năm trước, tại một con hẻm cũ ở phường Đông Hoa, bọn mày vẫn còn nhớ cô gái đã bị bọn mày chặn đường chứ?

Mấy gã xung quanh đưa mắt nhìn nhau, sợ đến sắp đái ra quần, bọn họ đều biết người đàn ông này, cũng biết hắn có thế lực lớn thế nào và đặc biệt là tàn bạo đến mức nào, bọn họ không ngờ chỉ đụng vào một người phụ nữ mà lại đụng đến hổ dữ, phải bỏ mạng như vậy.

– Từ tiên sinh,.. xin ngài hãy tha cho chúng tôi…!

Tên to béo kia thì không phục và vẫn tiếp tục ngoan cố

– Sao nào? Con bé đó là gì của mày sao? Nhìn nó rất ngon đấy, mày cũng thật có mắt nhìn!

Phịch

Từ Lâm tức giận ném mạnh gã xuống rồi phẫn nộ quát

– Mẹ nó! Người phụ nữ của Từ Lâm này mà mày cũng dám đụng vào!

Gã to béo bị ném sõng soài trên sàn lúc này mới kinh hãi lắp bắp nhìn Từ Lâm.

– Từ… Từ Lâm…? Anh là Từ Lâm, ông chủ của sòng bạc BMAs?

Sòng bạc BAMs là một hệ thống sòng bạc lớn của tổ chức BAMs tại Las Vegas, những sòng bạc ở đây đều có quy mô rất lớn và các quy luật rõ ràng, những ai bước chân vào các sòng bạc này, một là trở thành tỷ phú trong một đêm, hai là không thể vác nổi mạng mà về.

Từ Lâm tao nhã đứng lên, sát khí trên người vẫn còn bừng bừng, hắn nhấc chân lên.

Bịch

Một cước đá gã to béo đó lăn đi mấy vòng, hắn cười lạnh rồi đưa tay ra. Một tên thuộc hạ nhanh tay đặt vào tay hắn một cây gậy sắt, hai tên thuộc hạ khác thì lôi gã to béo đó tới trước mặt Từ Lâm.

Bình bịch

Từng gậy đánh vào người gã đó khiến gã kêu la như lợn bị chọc tiết, Từ Lâm vừa đánh vừa chửi

– Mẹ nó, tao sẽ cho mày biết kết cục của việc dám đụng vào người phụ nữ của tao!

Gã đó bị đánh đến xương cốt sắp nứt ra, máu tươi chảy ào ào như thác nước, miệng kêu la không ngừng

– Từ tiên sinh… tha mạng…. bọn em sẽ lập tức quỳ gối xin lỗi chị dâu… xin anh tha mạng…..

Từ Lâm chẳng thèm để ý đến những lời gã nói, hắn giơ tay ra hiệu cho hai tên thuộc hạ lui ra, để gã đó ngã phịch xuống rồi tiếp tục vung gậy đánh, máu của gã đó đã tưới đầy lên hết áo sơmi của Từ Lâm, lên cánh tay và cổ hắn, có vài giọt dính trên gương mặt sắc lạnh, từng gậy từng gậy cứ vung xuống đến khi gã đó không còn kêu la được nữa, thở phì phò rồi dần tắt thở.

Lúc này Từ Lâm mới ngừng lại và ném chiếc gậy sang một bên, hắn nhận lấy khăn từ Triết Liệt và lau sạch máu trên tay, cổ và mặt; quay sang nhìn những tên còn lại đã sợ đến tái mặt, nở nụ cười tàn ác

– Khi bọn mày đụng vào cô ấy thì phải nghĩ đến hậu quả chứ?

Đám người đó sợ hãi lắc đầu

– Từ tiên sinh, bọn em xin lỗi, bọn em không biết đó là chị dâu…

Từ Lâm bóp bóp mi tâm và nhắm mắt lại vài giây, chỉ cần nhìn thấy đám súc vật này thì hắn sẽ nghĩ đến hình ảnh sợ hãi, tuyệt vọng của Hàn Dĩ Xuyến ở một nơi tối tăm lạnh lẽo mà kêu gào,….

Đám súc vật này dù có phải đem giết hết cũng không đủ để bù đắp lại những gì mà cô phải chịu đựng!

Ném chiếc khăn xuống đất, Từ Lâm xoay người bước đi, nói với đám thuộc hạ

– Rút!

Tất cả cùng đi theo sau Từ Lâm, ra khỏi căn nhà kho.

Những tên nằm dưới sàn vui mừng khôn xiết vì còn giữ được mạng.

………………….

Bên ngoài nhà kho, tất cả thuộc hạ sau khi đổ hết dầu hỏa khắp căn nhà kho thì quay lại đứng thành một hàng rất nghiêm, Triết Liệt thì đứng phía sau Từ Lâm.

Từ Lâm nhìn toàn bộ căn nhà kho, cười lạnh khốc rồi lấy từ trong túi ra một chiếc bật lửa, bật lên rồi ném vào trong căn nhà kho.

Tất cả thuộc hạ cùng Từ Lâm và Triết Liệt đều rời đi, những chiếc xe bên ngoài dần nổ máy.

Bên trong nhà kho, tiếng kêu gào thảm thiết vang vọng ra nhưng chẳng ai nghe được vì đây là một bãi đất hoang, ngọn lửa càng lúc càng cháy lên cao, đỏ rực một vùng đất trời.

——————————

Trong giờ nghỉ trưa, Hàn Dĩ Xuyến và Ninh Diệp cùng ngồi uống cafe.

Nãy giờ Hàn Dĩ Xuyến cứ ngồi thất thần làm Ninh Diệp hơi tò mò cùng lo lắng

– Dĩ Xuyến, em sao vậy?

Vừa nói bà vừa hươ hươ tay trước mặt cô.

Hàn Dĩ Xuyến giật mình định thần lại và ngớ ngẩn hỏi

– Có chuyện gì sao chị?

Ninh Diệp thở dài lắc đầu

– Câu đó chị phải để chị hỏi em đấy! Em làm gì mà cứ như người mất hồn vậy?

Hàn Dĩ Xuyến khoáy khoáy cốc cafe, chán nản cùng run sợ nói

– Chị Ninh, anh ta thật sự đến tìm em rồi! Từ Lâm, anh ta không định buông tha cho em!

——————————-

Sau khi tham dự cuộc họp hội đồng quản trị xong, Từ Lâm trở về phòng làm việc, hắn vừa ngồi xuống thì Triết Liệt đã mở cửa đi vào, cúi chào rồi báo cáo

– Từ tiên sinh, đã có kết quả giám định khuôn mặt rồi ạ!

Lúc sáng nhận được nhiệm vụ, cậu ta đã liên hệ với người quản lý trong sòng bạc tại Las Vegas và gửi hình ảnh cần giám định qua, kết quả đã được tìm ra sau ba tiếng.

Từ Lâm đã thay một bộ tây trang khác, khôi phục lại hình ảnh một vị Tổng tài thân thế trong sạch, hoàn toàn khác với dáng vẻ khát máu vài tiếng trước. Hắn nhận lấy bảng kết quả rồi mở ngay ra xem.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.