“Diêu Hân , ngoại ô thành phố có tin về đường ống nứt toác , dẫn đến việc làm một ông già rơi xuống giếng , cô đi đến đó một chuyến xem !” Chủ nhiệm nhận được tin tức , lập tức ra chỉ thị
“Nhưng mà lát nữa tôi còn có cuộc phỏng vấn rất quan trọng , chắc không thể được !” Diêu Hân vừa nghe , lập tức cự tuyệt . Ống nước ngầm ở phía đông ngoại ô thành phố lâu năm không tu sửa , thường hay bị nứt toác . Vả lại đường núi khó đi , giao thông thường hay bị kẹt , thật sự cô chẳng muốn đi !
Chủ nhiệm đang bề bộn công việc , đành nói :”Vậy cô xem người nào đang có thời gian , nhờ họ đi phỏng vấn vậy , lấy bài giúp tôi !”
“Để cho tôi quyết định sao ?!” Diêu Hân ngẩn người ra , tròng mắt khẽ nheo lại.
“Ừ , tôi còn có việc bận , chuyện này giao cho cô !” Sau khi nói xong , chủ nhiệm cầm bản biên tập mang đến phòng thu
Khóe miệng Diêu Hân lộ ra nụ cười xảo quyệt , nhìn chủ nhiệm đi xa. . . . . .
Bây giờ là 4 giờ 32 phút , có người vừa mới kết thúc bản tin . . . . . .
Vũ Nghê hoàn thành xong bản tin khoảng 4 giờ 30 , cô mặc một bộ đồ công sở màu đậm , phụ kiện đi kèm là chiếc khăn lụa đỏ , rất có phong cách thời trang
Mới vừa ra khỏi phòng phát thanh đã nhìn thấy bóng dáng to lớn bên ngoài , khó trách trước đó cô có cảm giác khó thở , áp lực đè nặng . Cô giả vờ như không thấy , trực tiếp lướt qua hắn .
“Hình ảnh của em trong phòng phát thanh , quả thật mê người , như một nữ vương kiêu ngạo !” Lạc Ngạo Thực ung dung mở miệng
Phát ngôn lịch sự , nhưng ánh mắt lại cực kỳ hạ lưu . Lạc Ngạo Thực từ trên cổ áo của Vũ Nghê hạ mắt nhìn xuống , tấm nhìn làm cho người ta có thể cảm giác được , như một bàn tay vô hình , chặt chẽ chạm nhẹ vào người cô
Vũ Nghê khẽ run thân thể , rõ ràng có chút khó chịu . Cô không phản ứng , tiếp tục đi về phía trước.
Đột nhiên có một cánh tay chặn ngang , ngăn cản đường đi của cô . Tây trang xanh đậm vừa vặn dán chặn vào người nào đó :”Nếu như đến cả lời nói của anh , em cũng không nghe rõ , chi bằng bắt anh động thủ !”
Vũ Nghê lui về phía sau một bước , kéo ra khoảng cách hai người , nhưng vẫn có thể cảm nhận được sự ràng buộc mạnh mẽ :”Tôi nghĩ chúng ta không có gì để nói . . . . . .”
“Không có gì để nói ?! Tưởng Vũ Hàng có gì tốt ?! Em bởi vì hắn , lần nữa khơi lên cơn giận của anh ?!”
“Là anh tự ý gây sự !” Vũ Nghê mở to mắt , nhỏ giọng quát :”Chúng ta đã ly hôn , tội gì anh cứ trói buộc em . Ngay cả sự nghiệp của Tưởng Vũ Hàng , anh cũng không tha !”
“Anh đã nói rồi , là anh muốn em . Ngoài ra không còn nguyên nhân nào khác ! Nếu em không về bên cạnh anh , không rời khỏi Tưởng Vũ Hàng , anh sẽ ra tay thảm hơn ! Em tin hay không , 40% cổ phần còn lại , anh có thể khiến Tưởng Vũ Hàng vụt mất trong tay , đến cả cái giường cũng không mua nổi !” (Chả biết tên LNT này có phải chém gió hay không , TVH có 40% , nhưng nếu không bán ra , thì sao có thể mua được
Nhìn bóng lưng của cô , Diêu Hân lộ ra một nụ cười lớn ——
Từ Thành Đông về công ty hoặc ngược lại , ít nhất phải mất một tiếng rưỡi , mà nơi đó nghe nói nước ngầm chảy kịch liệt . Muốn về trước 7 giờ 30 phút , khả năng chắc chắn không kịp . Ha ha , tối hôm nay cô có thể thay thế Vũ Nghê phát sóng . . . . . .