Nhìn thấy bữa sáng đã chuẩn bị xong , nhưng Lạc Ngạo Thực không có động đến . Vũ Nghê có chút lo lắng.
“Cậu chủ cứ như vậy thì hại sức khỏe mất !” . Bà Vương lắc đầu một cái.
“Bà Vương ——” Hai tay Vũ Nghê khoanh trước ngực , vẻ mặt hơi ngại mà hỏi :”Bà Vương , tôi mang cơm trưa đến cho Ngạo Thực được không ?! anh ta làm việc luôn quên ăn cơm !”
Bình thường hắn ờ cùng với bà Vương , trong lúc nói chuyện không khó nhìn ra , quan hệ giữa bọn họ như là người thân , cho nên Vũ Nghê vẫn muốn hỏi ý kiến của bà
“Đương nhiên được !” . Bà Vương gật đầu cười , rất ủng hộ ý kiến của Vũ Nghê
“Vậy hắn ~~ có tức giận hay không ?!”
Bà Vương cười cười rồi nói :”Nếu như tôi nói cậu ấy sẽ tức giận , thì cô chủ có phải không đi ?!”
“Không , tôi muốn đi , rất muốn đi !” Không phải vì muốn lấy lòng hắn để mượn tiền , chẳng qua là đêm tân hôn hắn không có làm tổn thương cô . Cho nên , cô muốn thử thay đổi quan hệ giữa hai người.
“Vậy thì cứ thử , biết đâu kết quả lại khác ?!” Nụ cười của bà Vương lần nữa gia tăng.
“Được , vậy để tôi vào nhà bếp chuẩn bị !” Vũ Nghê cười nói , liền hướng nhà bếp đi tới.
“Cô chủ , cô có biết cậu chủ thích món ăn nào không ?” Vũ Nghê lắc đầu , sau đó trợn to hai mắt hỏi :”Hắn cũng kén ăn sao ?!”
“Cậu chủ chỉ gắp thức ăn trong dĩa có món mình thích” Bà Vương ngượng ngùng bổ sung mấy câu :”Tựa như tính tình cậu ấy , đối với người không có cảm giác , chắc chắn sẽ không có phản ứng . Cậu chủ là người rất ít nổi giận , lần trước nổi giận hẳn là năm lớp 3 ở tiểu học !” (Ám chỉ là hắn đang nổi giận với Vũ Nghê đó mà
Lạc Ngạo Thực mím môi mỏng , không thèm để ý đến lời nhạo báng của bạn tốt . Đúng là hôm nay hắn mất tầm kiểm soát . Đáng chết , từ lúc sáng sớm đến bây giờ ——