Tổng Giám Đốc Anh Thật Là Hư

Chương 40 - Trố Mắt Đứng Nhìn

trước
tiếp

 

Mới vừa cùng đối tác Âu châu đi vào khách sạn Hans . Nhìn về hướng bàn ăn của lão già đang cùng cô gái quen thuộc cởi mở trò chuyện . Nụ cười trên mặt Lạc Ngạo Thực trong nháy mắt đóng băng lại , bao phủ một lớp sương giá lạnh

“Trợ lý Lưu , cậu đưa khách lên lầu trước !” Lạc Ngạo Thực thì thầm . Hai tròng mắt cũng không rời khỏi cái bàn kia ——

“Bác Từ , bác xem thử món này , đều là cách chế biến mới cả , mùi vị cũng rất đặc biệt đó !” Vũ Nghê nhăn mày , dùng sức rút tay mình về , hoảng hốt lo sợ . Từ đổng là bạn hữu lâu năm của cha , thế nào lại đối với cô như vậy ?!

Bị Vũ Nghê cự tuyệt , Từ đổng cảm thấy không thoải mái , khuôn mặt chuyển sang tối sầm :”Cháu gái , con cho là ta đã già rồi , thứ gì cũng chưa có ăn qua sao ?! Hay con nghĩ rằng Từ thị sắp đóng cửa , thì ta không có tiền để ăn ?!”

“Không , không , con không có ý đó . Bác Từ , bác đừng hiểu lầm ——” Vì cần sự giúp đỡ , Vũ Nghê vẫn cố gắng tươi cười.

“Không có thì tốt rồi . Cháu gái , ta nghĩ hay là con cứ nói trắng ra đi . Năm ngàn vạn ta có thể cho con mượn , nhưng là —— ha ha ——”  Từ đổng phát ra một cái cười , đưa tay lên nắm cánh tay của Vũ Nghê . “Ở với ta một buổi tối !”

“Không , bác Từ , bác đừng nói thế . Con là người đã có chồng , bác không nên nói vậy !” Vũ Nghê từ trên ghế vọt đứng lên

Bởi vì đang ở nơi công cộng , Từ đổng cũng không dám công khai hành động của mình . Nói qua một lời châm biếm khó nghe :”Cháu gái , gì mà là người đã có chồng ! Sợ rằng Lạc Ngạo Thực căn bản không coi con là vợ của nó . Mới vừa kết hôn liền xì căng đan liên tục . Nếu nó thật sự yêu con , thì đâu để con đi vay mượn khắp nơi ?! Bác nói này , con dựa vào nó không bằng hãy đi theo bác . Ở với bác một đêm thôi , năm ngàn vạn lập tức sẽ được chuyển khoản đến công ty vĩnh tân ngay”

“Ha ha , thì ra công nghệ bây giờ , buôn bán kiểu này thật phát đạt ! Từ đổng , ông thật có can đảm đánh lạc hướng vợ tôi !” Lạc Ngạo Thực thanh âm lạnh như băng , không nhanh cũng không chậm vang lên . Nói xong , di chuyển tới cạnh bàn

Vũ Nghê nghe tiếng ngẩng đầu , trong nháy mắt sắc mặt trắng bệch . “Ngạo Thực !”

Từ đổng run rẩy đứng lên , sắc mặt khó coi , không phải vì lúng túng , mà là bị dọa đến xanh mặt “Cháu Lạc”

“Cháu ?! tôi không nhớ có người bác này !” Lạc Ngạo Thực nheo mắt lại , khóe miệng u ám cười , cũng không có nổi giận , nhưng đủ để hai người phía trước sợ hãi

Mới vừa rồi Từ đổng còn khí thế hơn người , lập tức trở lại nguyên hình , giống như con chó cụp đuôi , cúi gập người , run rẩy đem tội danh đổ lên người Vũ Nghê . “Lạc tổng , con hãy nghe ta nói , chuyện này chẳng liên quan tới ta . Là do vợ con , vợ con gọi điện hẹn ta ăn cơm , ta sợ không đến , thì khác nào làm con mất mặt  ——”

Lời của hắn còn chưa kể xong , đột nhiên đã nghe tiếng hét chói tai

“Khốn kiếp , vợ tôi hẹn ông ăn cơm ?!” Lạc Ngạo Thực bắt lấy cà vạt của hắn , đem thân thể mập mạp , ném sang một bên

Phanh ——

Âm thanh nặng nề vang lên , chỉ nghe thấy một tiếng rầm , toàn bộ món ăn đều rơi xuống đất . Một ít nước canh còn sót lại dọc theo trán của Từ đổng chảy xuống

Đang thời gian dùng cơm , các thực khác trong đại sảnh không khỏi ngạc nhiên . Tất cả đều dừng lại động tác , chết lặng nhìn về phía đó . Từ đổng chật vật đứng lên , dũng khí nhìn Lạc Ngạo Thực cũng không có , cúi đầu liền chạy trốn ——

Không thèm để ý đến mọi người xung quanh . Hắn mím môi , dắt người phụ nữ đang đứng bất động một bên , hướng cửa đi tới ——


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.