Không ai nghĩ đến, nhưng Đường Hân cũng không nói gì, cũng không làm gì, cứ thế nhìn Hạ Tử Du rời khỏi phòng làm việc.
……..
Đi tới nhà hàng cao cấp đối diện Đàm thị, Hạ Tử Du còn chưa nói tên Đàm Dịch Khiêm, nhân viên phục vụ đã dẫn cô đến khu VIP ở tầng hai.
Nhìn thấy Đàm Dịch Khiêm ngồi bên cửa sổ, Hạ Tử Du mới hiểu vì sao nhân viên phục vụ biết cô đến tìm Đàm Dịch Khiêm, bởi vì phòng ăn lớn như thế ngoại trừ anh thì không có một bóng người, hiển nhiên nơi này đã bị Đàm Dịch Khiêm bao trọn.
Hít thở sâu, lúc này cô mới bước tới chỗ Đàm Dịch Khiêm.
Bất cứ lúc nào nhìn thấy Đàm Dịch Khiêm cũng thấy anh toát lên vẻ tôn quý, anh tuấn khiến người ta không thể nào dời mắt, đúng là ‘đứa con cưng của trời’ do Thượng Đế tạo ra, khiến cho ánh mắt tất cả nhân viên nữ trong nhà hàng đều nhìn về anh.
Hạ Tử Du chậm rãi ngồi đối diện anh.
Anh chỉ vào mâm thức ăn trên bàn, khẽ nói, “Salad tôm ốc trộn rau nhé?”
Hạ Tử Du ngẩn người nhìn Đàm Dịch Khiêm, bỗng gật đầu, “Vâng.”
Cô hoàn toàn không nghĩ tới anh còn nhớ rõ sở thích của cô, hai năm trước khi cô dùng cơm cùng anh đã gọi món này.
Trong lúc dùng cơm, họ gần như không nói gì, nữ nhân viên phục vụ trong nhà hàng vẫn nhìn anh không chớp mắt, dường như mỗi động tác dùng cơm của anh đều tản ra mị lực nam tính thuộc về riêng anh.
Sau khi ăn tối xong, không khí vẫn trầm lặng, cuối cùng cô phá vỡ không khí yên lặng “Em mới vừa gặp Đường Hân.”
Gương mặt tuấn lãng của Đàm Dịch Khiêm không hề có chút thay đổi nào, vẫn bình tĩnh lạnh lùng.
Hạ Tử Du cụp mi mắt xuống, uyển chuyển nói, “Đường Hân đã nhìn thấy phòng nghỉ hơi lộn xộn” Thật ra cô muốn nói Đường Hân đã biết tối qua cô và anh không bình thường, nhưng cô cảm thấy nói như vậy không ổn lắm, như thể giữa họ thật sự có mối quan hệ không thể để ai biết.
Bỗng chốc, Đàm Dịch Khiêm đứng dậy, anh cũng không hỏi cô bất cứ điều gì liên quan đến Đường Hân, anh dắt tay cô nói, “Đi thôi.”
Hạ Tử Du giật mình ngạc nhiên, “Đi đâu?”
Đàm Dịch Khiêm khẽ nói, “Đăng ký.”
“Đăng ký?”
Hạ Tử Du nổ ong một tiếng trong đầu, hoàn toàn không hiểu hai từ ngắn gọn mà anh nói có nghĩa là gì.
Mấy phút sau, cô được anh đưa vào trong xe, cho đến khi thấy xe nhẹ nhàng lướt trên đường Hạ Tử Du mới hoàn hồn, rốt cuộc không thể giữ được bình tĩnh nói, “Vừa rồi anh muốn nói đăng ký cái gì?”
Đôi môi mỏng của Đàm Dịch Khiêm mím lại, không nói gì.
Hạ Tử Du hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, cô hỏi anh nhưng anh lại không trả lời.
Có lẽ thắc mắc nhiều cũng mệt, cộng thêm đêm qua cô trắng đêm không ngủ vì ai đó, cuối cùng cũng biết anh sẽ không trả lời, cô cũng quyết định im lặng.
Xe chạy êm ro khiến cô buồn ngủ, cuối cùng còn chưa đến nơi anh muốn đưa cô đến thì cô đã ngủ trên xe.
————
Cô không biết mình đã ngủ bao lâu, chỉ mơ mơ màng màng cảm giác được anh bế cô xuống xe.
Đến lúc cô tỉnh lại, cô không ngờ rằng cô và anh đã tới thành phố nổi tiếng Mỹ về những sòng bài lớn và khung cảnh lãng mạn – Las Vegas.
“Sao chúng ta lại ở đây?”
Bị anh ôm xuống máy bay cô mới biết, cô ngủ một giấc suốt thời gian đi từ Los Angeles đến Las Vegas bằng máy bay riêng của anh.
Cô đã thức dậy nhưng anh vẫn không thả cô xuống, chỉ nói hờ hững, “Một lát nữa em sẽ biết.”
Đèn đường rực rỡ, bóng đêm bao phủ các sòng bài ở Las Vegas tạo nên vẻ thần bí khác thường.
Anh ôm cô bước đi trên phố, không khỏi gây kinh ngạc cho những người đi đường.
Cô không ngừng lay anh, cuống quýt nói, “Anh mau thả em xuống, mọi người đang nhìn kìa…”
Anh hoàn toàn không để ý chút nào, cứ ôm cô như thế.
Đi khoảng hơn mười phút, anh ôm cô dừng lại trước ngôi nhà màu trắng có lối kiến trúc rất trang nghiêm.
Đã từng học ở nước ngoài cho nên Hạ Tử Du hiểu những tòa nhà có màu trắng có ý nghĩa cao quý bất phàm, cô nhất thời nghi ngờ.
Cuối cùng Đàm Dịch Khiêm cũng thả cô xuống, dắt tay cô đi về phía ngôi nhà màu trắng đang phát ra ánh đèn lung linh trong đêm.
Hạ Tử Dụ chưa biết rõ chuyện gì đang xảy ra, bị anh siết tay chỉ có thể đi theo anh, mơ hồ hỏi, “Chúng ta tới đây làm gì?”
Anh vẫn không trả lời, bàn tay ấm áp của anh vẫn nắm chặt đôi tay nhỏ bé lạnh giá của cô.
Lúc này, Hạ Tử Du mới chú ý tới Đàm Dịch Khiêm không biết đã cầm một tệp giấy tờ từ lúc nào.
Hạ Tử Du kinh ngạc, dừng lại, bắt đầu đề phòng mà giãy ra, “Anh dẫn em tới đây làm gì? Mau buông em ra…”
Đàm Dịch Khiêm không cho cô cơ hội rút lui, siết chặt tay cô hơn nữa.
Hạ Tử Du cảm thấy bất an, nhíu mày, cảm giác được chuyện sắp xảy ra khôngphải là kết quả mà cô mong muốn. Cô cố gắng giằng khỏi tay anh, “Anh mau buông ra……”
Đàm Dịch Khiêm vẫn không nói một lời cho đến khi bước vào phòng khách ngôi nhà màu trắng kia.
Hạ Tử Du vẫn cứ giùng giằng, lúc này một nữ viên chính phủ người Mĩ đi tới trước mặt họ, nói bằng tiếng Anh, “Xin chào, hai vị đến để đăng ký kết hôn sao?”
Đàm Dịch Khiêm khẽ gật đầu.
Hạ Tử Du hoảng hốt, cô kinh ngạc nhìn người đàn ông tuấn tú bên cạnh, dường như không dám tin, lắp bắp, “Kết hôn?”
Nữ viên chức nhìn Đàm Dịch Khiêm đẹp trai tuấn tú, gương mặt cô ta khẽ phiếm hồng, ngẩn ngơ mấy giây mới lên tiếng, “Được, hôm nay người đến đăng ký không nhiều, đến lượt các vị nhanh thôi.”
Nghe nữ viên chức nói thế, Hạ Tử Du đột nhiên giằng mạnh khỏi anh, “Anh làm chuyện điên rồ gì vậy?”
Đối mặt với sự giãy dụa kích động của Hạ Tử Du, Đàm Dịch Khiêm buông bàn tay đang siết chặt tay cô ra, thay vào đó vòng tay ôm lấy cái eo thon gầy của cô, áp sát cô vào lòng mình, chớp đôi mắt đen gian xảo: “Em không muốn chúng ta trở thành tiêu điểm chú ý của mọi người chứ?”
Thực tế Đàm Dịch Khiêm và Hạ Tử Du rất xứng đôi, khiến cho cả nhân viên và những người đang đợi đăng kí đều chú ý, thấy động tác của Đàm Dịch Khiêm dành cho Hạ Tử Du họ cũng chỉ cho rằng hai người đang thân mật.
Cảm giác được mọi ánh mắt đang dồn về phía họ, Hạ Tử Du không thể không ngừng giãy giụa nhưng vẫn lên tiếng hỏi, “Anh dẫn em đến nơi này làm gì?”
Anh trả lời bình thản, “Còn phải hỏi sao?”
Hạ Tử Du cắn răng nói, “Anh điên rồi sao?”
Lúc này nữ viên chức đi tới trước mặt Đàm Dịch Khiêm lên tiếng, “Thưa ông, mời hai vị qua bên kia đăng kí”. Nữ viên chức nói xong vẫn không quên ngượng ngùng liếc nhìn Đàm Dịch Khiêm.
Đàm Dịch Khiêm ôm eo Hạ Tử Du không cho cô cơ hội kháng cự, đi thẳng về phía sảnh đăng ký kết hôn.
Ở Las vegas không cần đưa ra đầy đủ các giấy tờ chứng minh, cũng khôngcần các trình tự rườm rà, chỉ cần 55 đôla trong vòng 15 phút là có được giấy đăng ký kết hôn hợp pháp.
Chưa cần tới 15 phút, Đàm Dịch Khiêm đã có thể khiến anh và cô trở thành vợ chồng.
Toàn bộ quá trình Hạ Tử Du chỉ ngốc nghếch bất lực làm theo anh, trong lúc đi tới chỗ đăng kí cô đã có ý định sẽ kháng cự nhưng Đàm Dịch Khiêm đã cho người viên chức ở đó hai ngàn đôla nên anh ta chỉ làm theo lời của Đàm Dịch Khiêm.
Viên chức đưa giấy chứng nhận kết hôn cho Đàm Dịch Khiêm còn không quên chúc mừng, “Chúc mừng ông Đàm và cô Hạ, tôi tuyên bố lúc này là tám giờ mười ba phút tại nước Mỹ, hai vị đã chính thức trở thành vợ chồng!”
Hạ Tử Du kinh ngạc, “Vợ chồng?”
—————-
Tại một pub cao cấp tại Las Vegas.
Hạ Tử Du không ngừng giãy dụa suốt đường về, đến khi vào trong phòng Tổng thống, Đàm Dịch Khiêm cuối cùng cũng buông Hạ Tử Du ra.
“Anh bị điên à, sao anh còn chưa hỏi qua em đã ……. ‘Kết hôn’”. Hai từ này đối với Hạ Tử Du mà nói vừa thần thánh vừa tôn nghiêm, cho nên lúc này cô không thể dùng giọng tức giận nhắc tới hai chữ này.
Đàm Dịch Khiêm ném áo khoác lên giường lớn phía sau lưng, sau đó kéo lỏng cà vạt trên cổ, liếc nhìn khuôn mặt xinh đẹp vừa hoảng hốt vừa luống cuống của cô, anh hứng thú nói, “Chị Dư nói em muốn ở lại bên tôi…Bây giờ, tôi chỉ là thỏa mãn nguyện vọng của em, không phải sao?”
“Em……” Hạ Tử Du không thể nói lại.
Ánh mắt anh tinh quái thăm dò cô, khóe môi khẽ nhếch lên, “Thế nào, em đang đắn đo?”
Hạ Tử Du kinh ngạc trợn tròn mắt, rốt cuộc cũng hiểu được thế nào là, “Lấy đá đập vào chân mình…. ”
Không sai, cô muốn ở bên anh, nhưng không muốn dùng hôn nhân để trói buộc nhau….Đây khôngphải kết quả mà cô mong muốn.
“Làm sao anh có thể qua loa như thế, em …” Lời nói của cô đã không còn mạch lạc, hoàn toàn không biết phải giải quyết vấn đề này thế nào.
Anh nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cô không chớp mắt, “Có thể ở bên cạnh tôi, chỉ có thể là người thân của tôi, mà nửa giờ trước thân phận của em không phù hợp với điều kiện của tôi.”
Ý anh là cô trở thành vợ của anh thì đã thăng cấp thành người thân của anh, lúc này mới có thể ở lại bên cạnh anh.
Hạ Tử Du vẫn khó có thể tin Đàm Dịch Khiêm quyết định hộ cô dễ dàng như vậy, hơn nữa giữa cô và anh còn tồn tại rất nhiều vấn đề khó có thể giải quyết.
Hạ Tử Du nhìn anh, nói lắp bắp, “Tại sao anh có thể kết hôn với em, anh đã quên Đường Hân sao?”
Khóe miệng Đàm Dịch Khiêm cong lên, nói vui vẻ, “Tôi phải thừa nhận rằng trong chuyện quan hệ nam nữ, em có sức hút đối với tôi hơn Đường Hân.”
Rất rõ ràng, anh dùng ngữ điệu châm chọc để cho cô nhớ rằng tối hôm qua cô chủ động ‘quyến rũ’ anh…..
Cô hiểu ý của anh, anh muốn cô tự động nói ra nguyên nhân khiến cô thay đổi như thế, nhưng dù thế nào cô cũng không thể nói thật với anh…….
Thân thể cô bất động một lúc, sau đó ngẩng đầu nhìn thẳng vào đôi mắt đen sâu thẳm không nắm bắt được suy nghĩ của anh. Cô cố gắng nói bình tĩnh, “Em muốn ở bên anh, nhưng không có nghĩa là muốn phá hỏng tình cảm giữa anh và Đường Hân.” Đây là lời thật lòng từ tận đáy lòng cô, cô tiếp cận Đàm Dịch Khiêm là có mục đích riêng nhưng cũng không muốn liên lụy đến người vô tội.
Anh đột nhiên áp sát cô lên cánh cửa, giọng điệu trầm khàn, “Đã cảm thấy tội lỗi thì tối qua không nên tìm tôi….”
Cô lo sợ không yên nhìn khuôn mặt tuấn lãng của anh gần trong gang tấc, hai tay luống cuống đặt ở tay nắm cửa phía sau.
Anh nhìn thẳng vào đôi mắt trong veo của cô, hơi thở nóng rực của anh phảng phất phả lên đôi môi hồng của cô, “Em có biết tất cả đàn ông trên đời đều có một nhược điểm trí mạng, đó là không thể nào nào cự tuyệt được cô gái mình có hứng thú… Ngày đó trong buổi dạ tiệc, tôi đã thiếu chút nữa không thể kiềm chế được mà hôn em…”
Nghe thấy lời anh, cô liền nhớ lại buổi dạ tiệc hôm đó. Trong bóng tối, cô dường như cảm giác được làn môi anh khẽ lướt qua môi cô, nhưng cuối cùng anh không làm gì…..
Cuối cùng cô tưởng anh hôn nhưng anh lại không hôn, khiến cho cô khi đó còn tưởng mình hiểu sai, nhưng hôm nay cô đã hiểu được đêm đó…..
Anh nói có hứng thú với cô….có phải nghĩa là…..
“Anh ……Thực sự quan tâm đến em?” Thật sự cô không thể nhìn thấu tâm tư của anh qua đôi mắt đen sâu thẳm kia, ngay cả khi hạ quyết tâm muốn ở lại bên anh cũng chẳng qua là đang đánh cuộc những lời chị Dư nói với cô đều là sự thực.
Ngữ điệu của anh trở nên chân thành và nghiêm túc, “Tôi kết hôn cùng em cũng như đã cho em đáp án rồi.”
Cô hơi bối rối, không muốn ngả vào lồng ngực săn chắc của anh, “Không thể nào… không thể nào… Anh không thể kết hôn với em vì chút quan tâm……”
Đôi mắt đen sâu thẳm của anh ánh lên vẻ mơ hồ và si mê, “Làm sao em biết tôi có chút quan tâm?”
Cô nhìn anh vừa hốt hoảng vừa luống cuống, “Em….” Cô không biết gì cả, chẳng qua cô có lý do nhất định phải ở bên anh, nhưng mà không nghĩ anh sẽ kết hôn với cô dễ dàng như vậy, anh thậm chí còn biết cô có mục đích khác.
Dường như anh nhìn thấu nội tâm hỗn loạn của cô lúc này, khóe miệng cong lên, “Nếu em không bằng lòng với kết quả này, tôi sẽ cho em một đường cứu vãn….Em có hai lựa chọn, một là tối hôm qua chuyện phát sinh giữa hai chúng ta là sự thật, để thành toàn việc em muốn ở bên tôi, đồng thời tôi cũng đưa giấy đăng kí kết hôn cho em. Hai là tôi sẽ để chị Dư đưa em về thành phố Y, dĩ nhiên trước đó chúng ta sẽ ly hôn, ở Las Vegas việc ly hôn cũng dễ dàng như lúc kết hôn, nhưng mà sau khi về thành phố Y em không bao giờ được xuất hiện trước mặt tôi nữa.”
Lời của anh nghe nhẹ nhàng như mây gió nhưng thực ra là đang ép cô chọn lựa….
Theo ý anh, bây giờ cô rút lui thì cô hoàn toàn không có cơ hội….Cho nên nhất định cô phải lựa chọn một trong hai điều kiện của anh.
Không……
Sao cô có thể lựa chọn rút lui vào thời điểm này?
Cô biết đằng sau tai nạn xe của mẹ cô năm xưa còn có ẩn tình, cô đã quyết tâm tìm ra sự thật, lúc này ông trời cho cô một cơ hội tốt như vậy, cô không thể trốn tránh….
Nhưng cô và anh sao có thể tới mức kết hôn?
Từ lúc đầu hai người đã định sẵn không có kết quả gì, cô và anh bên nhau chỉ làm thương tổn mọi người….Huống chi, vết thương lòng trong quá khứ của cô vẫn chưa mờ, cô rất hiểu tính anh, ngoan cố, lạnh lùng, tuyệt tình, có lẽ ngay cả lúc này cuộc hôn giữa họ cũng chỉ là toan tính khác của anh.
Như vậy, cô nên làm gì đây?
Đàm Dịch Khiêm cho cô thời gian suy nghĩ. Dù trong lòng anh rất căng thẳng nhưng vẫn ung dung nhìn cô, đôi mắt sắc bén, lãnh đạm.
“Em……” Cô thật sự không biết phải lựa chọn thế nào, chỉ biết ấp úng không nói ra đáp án.
Có lẽ nhìn thấy sự bối rối của cô, anh cho cô không gian một mình để suy nghĩ, “Tôi đi tắm… Hy vọng khi trở ra em có thể cho tôi biết quyết định của em.”
Cô rũ người dựa vào cánh cửa, bóng dáng cao ngất của anh đã tiến vào phòng tắm.
Đến khi nghe được tiếng nước chảy trong phòng tắm truyền ra cô mới hoảng hốt ngồi xuống sofa giữa phòng.
Tâm tư cô vẫn rối loạn ….
Cô biết nếu như có thể thì cô không muốn lựa chọn gì cả, mọi thứ cứ thuận theo tự nhiên, có lẽ tương lai sẽ có cơ hội tốt hơn để tiếp cận Đàm Dịch Khiêm, hơn nữa cô và anh có thể bởi vì chuyện hôn nhân này mà……..
Hạ Tử Du chậm rãi cúi đầu liếc mắt nhìn chiếc nhẫn kim cương lấp lánh trên tay.
Lúc này cô cũng không thể phủ nhận cô vẫn nhớ như in những thứ mà cô đã cố giấu kín trong lòng lâu nay.
Nghĩ tới thì tim cô vẫn không khỏi đau xót.
Đàm Dịch Khiêm….
Cô và anh kết hôn đến tột cùng mục đích riêng? Hay tất cả chỉ để dò xét?
Hạ Tử Du không biết cô ngồi suy nghĩ bao lâu, vẫn nắm chặt chiếc nhẫn trong taynhư thể chiếc nhẫn này có thể tiếp thêm dũng khí khiến cô bớt lo âu thấp thỏm.
“Cạch.”
Cửa phòng tắm mở ra.
Anh chỉ quấn một chiếc khăn tắm giống tối qua.
Cô lập tức đứng dậy từ mép giường, ánh mắt lộ vẻ luống cuốngnhư thểvẫn chưa có đáp án.
Ánh mắt anh chú ý tới chiếc nhẫn trên tay cô, chiếc nhẫn vẫn lấp lánh rực rỡ đến chói mắt.
Anh bước tới trước mặt cô, rất tự nhiên đưa tay tháo chiếc nhẫn ở ngón áp út của cô, không báo trước liền ném ra ngoài cửa sổ.
Nhìn chiếc nhẫn bay trên không theo hình vòng cung, cô thốt lên theo bản năng, “Anh làm gì vậy?” Dứt lời cô chạy như bay đến trước cửa sổ tìm chiếc nhẫn nhưng mà nó đã bị màn đêm bên ngoài cửa sổ nuốt gọn.
Cuối cùng không tìm được chiếc nhẫn, cô ảo não tới trước mặt anh hỏi, “Tại sao anh lại ném chiếc nhẫn đi?”
Anh bước tới tủ rượu rót cho mình một ly, nhẹ nhàng nhấp một ngụm rồi nói, “Chiếc nhẫn đó là điềm xấu, sau này tôi sẽ tặng em một chiếc tốt hơn.”
Cô không bao giờ biết được anh đã tặng cô chiếc nhẫn kia với dụng ý gì…Hai năm trước, mỗi lần anh nhìn thấy chiếc nhẫn lấp lánh theo chuyển động trên tay cô, anh phải kìm nén cảm giác muốn xét nát cô từ đáy lòng. Đến ngày hôm nay, chiếc nhẫn đó đã mất ý nghĩa ban đầu mà anh mang cho cô.
Trong lúc này, cô chỉ biết đứng im tại chỗ.
Cho đến khi anh nhẹ nhàng giải thích cô mới biết thì ra vừa rồi cô chất vấn anh vì chiếc nhẫn kia….
Nói thật, cô đã từng sống ở nhà họ Hạ nhiều năm, những vật giá trị như thế đối với cô mà nói hoàn toàn không có sức hấp dẫn, duy chỉ có chiếc nhẫn này là cô muốn giữ gìn, quý trọng, ngay cả khi ra tù, thời điểm khó khăn vô cùng cô đã từng nghĩ đến việc bán nó đi để có tiền trang trải cuộc sống…..
Tại sao cô phải để ý tới chiếc nhẫn này như vậy?
Từ trước tới nay dường như đây là lần đầu cô nghiêm túc suy nghĩ vấn đề này……….
Cô chầm chậm hướng ánh mắt về phía anh.
Tay cô chợt nắm làn váy thật chặt, bởi vì lúc nàykhi nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai phi phàm của anh, cô cũng đã hiểu được nguyên nhân cô coi trọng chiếc nhẫn là gì.
Thì ra là cô vẫn luôn để ý như vậy —–
Bởi vì chiếc nhẫn này chính là kỉ vật duy nhất mà anh tặng cho cô.
Anh rót cho cô một ly rượu, đưa tới cho cô, “Đây là loại rượu nho được trang viên X tại Pháp điều chế bằng cách đặc biệt, để cho những quả nho lên men ở một mức độ nhất định sau đó dùng phương pháp riêng để chế biến chúng, khiến cho rượu nho sẽ hơi khó uống, người bình thường nếu uống ngụm thứ nhất sẽ không dám uống ngụm thứ hai …. Tôi nhớ hai năm trước cũng đã từng hỏi em có muốn uống loại rượu này không nhưng em đã không dám thử, ngay cả ngụm đầu tiên cũng không dám thử.”
Nhìn thấy anh đưa ly rượu tới, cô nhẹ nhàng đón lấy. Đúng vậy, cô vẫn luôn là cô gái nhút nhát…..
Anh giơ ly rượu lên nhẹ nhàng cụng ly với cô, “Uống một hớp, sau đó nói cho tôi biết cảm nhận.”
Cô giơ ly rượu lên ngắm thứ chất lỏng đỏ tươi đang sấp sánh bên trong, thất thần một lúc.
Anh vẫn lãnh đạm như vậy.
Cô rời mắt khỏi gương mặt anh tuấn của anh, mặc cho ly rượu rơi xuống, hai tay vòng lên cổ anh.
“Choang” Một tiếng, lại thêm một ly rượu đỏ rơi xuống, một giây sau anh đã ông ngang người cô lên……..
……………..
Trên giường, đôi nam nữ triền miên hoan ái, kịch liệt, cô nhắm mắt, không suy nghĩ gì cả, chỉ ôm chặt anh mà thuận theo……
—————–
Lúc họ trở về Los Angeles từ Las Vegas đã là buổi trưa ngày hôm sau.
Trong biệt thự rộng lớn, không ai ngờ tới chỉ biến mất một ngày hai đêm, Đàm Dịch Khiêm và Hạ Tử Du đã tay trong tay trở lại biệt thự.
Người giúp việc nhìn thấy cảnh này, đều kinh ngạc tột cùng.
“Ba, mẹ.”
Chơi trong vườn đến mức đầm đìa mồ hôi, Liễu Nhiên thấy Đàm Dịch Khiêm và Hạ Tử Du xuất hiện thì lập tức chạy nhanh về phía họ.
Liễu Nhiên vòng tay ôm chân ba mẹ, khuôn mặt non nớt rạng rỡ nụ cười.
Hạ Tử Du ôm Liễu Nhiên, cô không ngờ con gái có thể thuận miệng gọi Đàm Dịch Khiêm là “Ba” như thế. Cô nhớ đã phải dạy con bé gọi “Mẹ” suốt một tháng mà chỉ dạy gọi Đàm Dịch Khiêm là “Ba” có một lần ………
Con bé được Hạ Tử Du ôm trong ngực lại đưa hai tay đáng yêu ra hướng tới Đàm Dịch Khiêm gọi “Ba, bảo bảo……”
Hiển nhiên con bé nhớ thấy Đàm Dịch Khiêm còn chưa gọi nó là, “Bảo Bảo.”
Đàm Dịch Khiêm giật mình, luống cuống chân tay.
Hạ Tử Du đang định lên tiếng giúp Đàm Dịch Khiêm, “À……”
Nhưng Đàm Dịch Khiêm đã ngay lập tức đón lấy con bé từ trong ngực cô.
Hạ Tử Du kinh ngạc.
Con bé hôn chụt một cái lên má Đàm Dịch Khiêm, sau đó chớp chớp đôi lông mi dài, ngây thơ nói, “Ba, mẹ nói sau này ba sẽ bảo vệ con và mẹ phải không?”
Đàm Dịch Khiên còn chưa quen thân mật với con bé như vậy, nhưng khóe miệng lại cong lên chứng tỏ đang rất vui vẻ đón nhận.
Đàm Dịch Khiêm thản nhiên đáp, “Dĩ nhiên.”
Liễu Nhiên vui vẻ ôm cổ Đàm Dịch Khiêm cười khanh khách…….
Bên trong vườn hoa tràn ngập tiếng cười của Bảo Bảo, Hạ Tử Du nhìn cảnh này mà trong lòng không khỏi thỏa mãn.
Nhưng cảnh vui vẻ thân ái này còn chưa kéo dài được bao lâu, đột nhiên Đường Hân xuất hiện tại cổng biệt thự, cô khẽ gọi, “Dịch Khiêm.”
Hạ Tử Du liếc mắt nhìn Đường Hân.
Đường Hân chậm rãi bước tới trước mặt Đàm Dịch Khiêm, nhìn thấy anh đang ôm con gái trong lòng thì có phần không vừa ý.
Hạ Tử Du biết ý đón lấy Liễu Nhiên từ trong tay Đàm Dịch Khiêm sau đó khẽ nói, “Em hơi mệt, muốn lên lầu nghỉ một lát.”
Đàm Dịch Khiêm gật đầu, “Ừ.”
Hạ Tử Du ôm con bé lướt qua Đường Hân nhường cho hai người một chỗ riêng tư nói chuyện.
Trong vườn hoa, người giúp việc ngửi được mùi thuốc súng rất nặng liền đi theo Hạ Tử Du vào trong nhà.
Không đợi vườn hoa kịp yên tĩnh lại, Đường Hân đã đưa tay ôm lấy Đàm Dịch Khiêm, nghẹn ngào gọi, “Dịch Khiêm….”
Đàm Dịch Khiêm kéo hai tay Đường Hân đang vòng quanh eo ra, nói lạnh lùng, “Cô trở lại thật đúng lúc, đi tới thư phòng, tôi có chuyện muốn nói với cô.”
Đường Hân không thể tiếp nhận sự lạnh lùng xa cách của Đàm Dịch Khiêm, cô lại ôm lấy Đàm Dịch Khiêm lần nữa, vùi đầu vào ngực anh mà nức nở, “Em rất nhớ anh, nửa năm qua em không lúc nào không nhớ tới anh……..”
Đàm Dịch Khiêm lại đẩy cô ra lần nữa, lúc này mới nhìn đến đôi mắt ướt đẫm của Đường Hân.
Đường Hân có chút bối rối nhìn anh, nức nở hỏi, “Dịch Khiêm, sao anh lại đẩy em ra?”
Nhìn đôi mắt ướt át của Đường Hân, Đàm Dịch Khiêm bĩnh tĩnh nói, “Hai mươi giờ trước, tôi và Hạ Tử Du đã đăng ký kết hôn ở Las Vegas.”
Đường Hân tái mặt.
Đàm Dịch Khiêm khẽ đỡ bả vai của Đường Hân, nói chậm rãi, “Chúng ta không có khả năng!”
Đường Hân không dám tin, lắc đầu quầy quậy, “Không thể nào…Dịch Khiêm anh không phải như vậy, anh còn giận em phải không?….Em sẽ thay đổi, em không bao giờ tái phạm sai lầm nữa, Dịch Khiêm…….”
Đàm Dịch Khiêm lên tiếng đầy khó khăn, “Tiểu Hân….Khi em cần tôi, tôi vẫn sẽ ở bên em.”
Đường Hân lại đưa tay ôm chặt Đàm Dịch Khiêm, “Em không muốn, không muốn anh nói với em những lời như thế… Anh nhất định đang đùa em, anh sẽ không muốn em……..”
…………
Lúc này Hạ Tử Du đứng bên cửa sổ tầng hai nhìn rõ cảnh tượng này.
Cô không ngờ rằng Đàm Dịch Khiêm sẽ cự tuyệt Đường Hân kiên quyết như vậy, cuối cùng Đường Hân chỉ còn một mình xụi lơ ngồi dưới đất.
Lát sau thấy chị Dư đi tới vườn hoa, chắc là do Đàm Dịch Khiêm giao phó, chị Dư đỡ Đường Hân đang thương tâm đứng dậy.
Đường Hân bước đi được vài bước nhưng dường như không chịu nổi đả kích liền ngất xỉu, may mà chị Dư đỡ được khỏi té ngã.
Bảo Bảo chơi một mình vui vẻ ở sàn nhà, Hạ Tử Du liền kéo rèm cửa lại.
Ngồi ở mép giường nghĩ đến hình ảnh Đường Hân cầu khẩn Đàm Dịch Khiêm đáng thương như vậy, cô cũng hơi đau lòng.
Cô biết Đường Hân thật lòng với Đàm Dịch Khiêm, bởi vì một phụ nữ đau lòng rơi nước mắt vì một người đàn ông tuyệt đối không thể nào giả tạo.
………….
Tầng một của biệt thự, chị Dư đưa Đường Hân tới một phòng nghỉ ngơi, sau đó vào thư phòng của Đàm Dịch Khiêm.
Chị Dư toát mồ hôi lạnh trên trán, nhìn thấy Đàm Dịch Khiêm ngồi sau bàn làm việc không khỏi lo lắng, “Tổng giám đốc…….”
Chị Dư còn chưa nói hết câu Đàm Dịch Khiên đã nói giọng bình tĩnh, “Có phải hợp đồng giữa Trung Viễn và Saudi có vấn đề?”
Chị Dư giật mình, “À…Tổng giám đốc, anh đã biết?”
Cũng khó trách sao chị Dư kinh ngạc. Bởi vì sáng nay chị Dư mới nhận được tin này nhưng chị lại không liên lạc được với Đàm Dịch Khiêm để báo cáo.
Đàm Dịch Khiêm suy nghĩ trong chốc lát, sau đó nói, “Chị không cần theo vụ này nữa, để tôi tự xử lý.”
Chị Dư gật đầu “Vâng”, kế hoạch thất bại, nhìn phản ứng của Đàm Dịch Khiêm thì có lẽ nằm trong dự tính của anh, lúc này chị Dư mới thở phào nhẹ nhõm.
Bỗng dưng, chị Dư nghĩ tới liền hỏi Dịch Khiêm, “Tổng giám đốc, nếu kế hoạch thất bại, Hạ tiểu thư……..” Chị muốn hỏi xem có phải vẫn giữ kế hoạch đưa Hạ Tử Du trở về thành phố Y, dù sao đây cũng là dự tính trước kia, khi kế hoạch thành công.
Chị Dư còn định nói đến việc Đường Hân ngất xỉu vừa rồi, nhưng mà còn chưa kịp nói ra Đàm Dịch Khiêm đã ngắt lời, “Không cần, sau này cô ấy sẽ là nữ chủ nhân ở đây.”