“Coi như thế nào đi nữa thì tôi cùng lắm cũng chỉ là vợ trước của anh, giống như vừa rồi ở trong phòng tiệc vậy, anh hãy tôn trọng tôi một chút, gọi tôi là ‘Bạch tiểu thư’, tôi cũng sẽ gọi anh là ‘Lương tổng’, đây không phải là chuyện chúng ta nên làm sao?”
“Hôn nhân… quan trọng như vậy sao?”
Lương Phi Phàm cau mày, cánh tay dài đưa ra khỏi người cô, anh không gần cô thêm nữa nhưng cũng không để cô rời khỏi phạm vi khống chế của mình: “Cũng chỉ là một danh phận, có phải đối với em mà nói nó rất quan trọng? Quan trọng đến mức một người còn sống sờ sờ trước mặt em là anh đây cũng không quan trọng bằng cái danh phận đó?”
Bạch Lộ cảm thấy khôi hài.
Anh bây giờ đối với cô như vậy… là có ý gì? Anh đang ám chỉ điều gì?
Hôn nhân không quan trọng thì thế nào?
Ý của anh muốn nói… thật ra thì hành động của anh rõ ràng đang ám chỉ cho mình rằng anh còn cảm giác với mình cho nên anh định bên trái ôm bên phải ấp… Còn cô, buồn cười là, từ thân phận vợ trước của anh sắp phải đổi thành người tình bí mật?
…
Trong lòng giống như có một cây đuốc đang thiêu đốt lý trí của cô. Cô không gặp anh hơn một năm qua cũng luôn thấy khó chịu không thôi, vẫn luôn giấu trong đáy lòng mình, nhưng nhiều hơn vẫn là tủi thân.
Bởi vì vẫn luôn yêu anh mà phải nhìn anh trở thành chồng một người phụ nữ khác.
Tủi thân không phải vì anh yêu người đàn bà khác mà bởi vì có những thứ so với cô quan trọng hơn, lựa chọn buông bỏ cô…
Đúng vậy, trên thế giới này không có ai có người không thể thiếu, cũng không có ai thiếu ai đó mà lại không thể sống được.
Anh như vậy, mà cô cũng thế.
“Lương Phi Phàm, anh có biết anh đang rất ích kỷ không?”
Ưu tư trong lòng cô giống như giông bão, lời ra tới khóe miệng mỗi từ cũng mang theo chút run rẩy: “Bây giờ anh nói với tôi, hôn nhân không nên quan trọng bằng anh, anh có cân nhắc tới cảm giác của tôi không? Nếu chỉ cân nhắc dù chỉ một chút xíu, một chút xíu thôi thì anh đã không nói với tôi lời như vậy.”
Cô dùng sức đẩy anh ra, xoay người muốn rời đi.
Lương Phi Phàm đưa tay giữ cô lại nhưng Bạch Lộ thấy trước liền né tránh cánh tay của anh, đôi mi nhíu lại: “Đừng chạm vào tôi nữa! Quả thật tôi rất không thoải mái, cho nên mong anh đừng chạm vào tôi nữa.”
“…”
Bạch Lộ đi ra khỏi khách sạn, dừng một chút ở cửa cô nhắn một tin nhắn cho Ôn Chiêu Nhân, chẳng qua là nói với anh ta thân thể mình không thoải mái, không quay lại được, ngày mai vẫn sẽ tới công ty.
Có điều cô đã quyết, tối về sẽ viết đơn từ chức. Gã Ôn Chiêu Nhân kia chắc chắn biết là chuyện gì xảy ra, anh ta sẽ không có lý do gì để giữ mình ở lại LATI.
Gió đêm lạnh thổi vào mặt, vốn có chút suy nghĩ bực bội cũng bị gió thổi tan, Bạch Lộ không nhịn được đưa tay ôm lấy cánh tay của mình. Nhớ tới những chuyện vừa rồi đã xảy ra cô cảm thấy mình làm rất tốt, ở thời điểm ta không thể quay lại đường cũ thì cứ xông thẳng về phía trước.
Có một số việc, xảy ra chính là xảy ra, đi tới ngày hôm nay đã không còn có đúng và sai.
…
Điện thoại đổ chuông, Bạch Lộ lấy ra nhìn một cái, là Tần Trân Hi gọi tới, cô vội vàng nghe: “Mẹ, dạ, con về ngay… Cơm tối? Mẹ cứ ăn trước đi, có điều con cũng chưa ăn gì. Ngày đầu tiên đi làm… cũng tạm được. Con đang ở bên ngoài không tiện nghe điện thoại, con sẽ đón xe về ngay, lát về rồi nói chuyện ạ, mẹ hâm thức ăn giúp con là được…”
Cúp điện thoại, vừa vặn một chiếc taxi đi tới. Bạch Lộ cất điện thoại đi, đưa tay vẫy chiếc taxi nhưng trong thoáng chốc một thân thể đàn ông cao lớn đứng trước mặt cô, cánh tay cô đưa ra vẫy cũng bị nắm lấy. Bạch Lộ giãy giụa, mắt trừng lên nhìn người đàn ông trước mặt, cũng là trơ mắt nhìn chiếc taxi đi ngang qua chỗ mình.
Cô tức giận: “Anh làm gì? Buông tôi ra!”
“Em muốn đi đâu? Anh đưa em đi!” Giọng anh trầm thấp, tay vẫn giữ lấy tay cô nhưng mang theo mấy phần cưỡng ép không cho kháng cự.
Bạch Lộ thật sự nổi giận: “Lương Phi Phàm! Tôi đã bảo anh đừng chạm vào tôi, rốt cuộc anh muốn thế nào? Anh buông tôi ra, tôi không muốn anh đưa đi, tự tôi có thể bắt xe…”
Có chiếc xe màu đen chậm rãi lái tới dừng ở bên cạnh hai người, tài xế thấy Lương Phi Phàm liền rất nhanh đẩy cửa xe rồi xuống xe, cung kính gật đầu với anh: “Lương tổng!” Tài xế cũng thuận tay đưa chìa khóa trong tay cho Lương Phi Phàm.
Lương Phi Phàm xua tay: “Cậu đi trước đi, tự tôi sẽ quay về khách sạn.”
Sau khi tài xế rời đi, Lương Phi Phàm nắm chặt tay Bạch Lộ, mở cửa xe, cưỡng ép cô lên xe. Bạch Lộ thấy anh như vậy liền không chịu thuận theo, tay còn lại chống vào cửa xe không chịu đi vào: “Tôi đã nói tôi không muốn! Lương phi Phàm, anh làm gì? Tôi không nên lên xe của anh…”
“Lên xe, anh sẽ không làm gì em, anh bảo đảm.” Ánh mắt anh trầm trầm nhìn cô, đẩy cô vào trong xe, lực rất vừa vặn không làm cô đau: “Anh chỉ có mấy lời muốn nói với em cho rõ ràng. Lên xe đi!”
Bạch Lộ: “…”
Cô không muốn nói gì với anh có được không? Tại sao người đàn ông này lại không chịu buông tha cho mình?
Bạch Lộ cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể bị ép lên xe. Đến khi Lương Phi Phàm vừa lên xe anh liền thuận tay khóa cửa lại nhưng bị Bạch Lộ nghe thấy, cô đưa mắt nhìn anh, ánh mắt dò xét: “Anh khóa xe? Anh muốn làm gì?”
Cô nhìn anh với dáng vẻ hết sức đề phòng khiến trong lòng Lương Phi Phàm rất không vui vẻ.
Anh giống như kẻ phạm tội giết người hay sao? Khóa cửa xe là nhất định phải làm gì cô?
Lương Phi Phàm cảm thấy chút ngột ngạt cũng như có chút cảm giác thất bại, đại khái toàn bộ thế giới này cũng chỉ có cô mới có thể khiến anh có cảm giác này, rõ ràng đã rất cẩn thận để tiếp cận cô cuối cùng vẫn thật mất mặt, còn bị dè chừng…