“Anh nói với em như vậy có phải em cũng sẽ không động lòng? Bạch Lộ… Anh chỉ muốn cho em biết anh cũng rất đáng thương, anh nói với em nhiều như vậy chính là mục đích này. Nếu như còn không muốn nói chuyện với anh như vậy, nếu như vẫn còn đẩy anh ra như vậy thì anh sẽ không tiếp tục cuộc hôn nhân với Diệp Lan nữa, để em không còn thấy danh không chính ngôn không thuận. Anh chỉ là muốn em biết em vẫn luôn ở trong anh, anh làm mọi chuyện không dám nói cũng là vì em. Nhưng cho dù anh từ trước đến giờ đều muốn khiến em tốt hơn thì quả thật anh đã từng phụ em, bắt đầu từ bây giờ anh muốn đền bù em gấp đôi. Cho anh một cơ hội, được không?”
“…”
Hành động khác cự của cô đến giờ phút này rốt cuộc cũng mềm nhũn, giống như có người không ngừng nắm linh hồn cô lôi kéo, lý trí của linh hồn cô nói cho cô biết cô không nên tiếp tục để bị vùi lấp nữa, nhưng tình cảm của linh hồn cũng bị những câu nói kia khiến cho cảm động.
“… Bạch Lộ, hơn một năm qua anh không bảo vệ em được tốt, sau này anh đều sẽ trông nom em, sẽ không để em rơi một giọt nước mắt, không để em tiếp tục phải thương tâm khổ sở.”
…
Hai tay Bạch Lộ rủ xuống bên người thoáng siết chặt, cô hít sâu một hơi, rốt cuộc lên tiếng: “Nói những lời này với em là anh muốn em ở bên cạnh anh, nhưng anh hãy nói cho em biết em phải dùng thân phận gì ở bên cạnh anh? Lương Phi Phàm, em không thể làm chuyện như người tình bí ẩn được.”
“Em không biết anh nghĩ thế nào, nhưng giữa chúng ta đã trải qua nhiều chuyện như vậy, anh đã nói những thứ này thì em cũng có lời muốn nói với anh.”
Cô mím chặt môi, đôi mi hơi nheo lại, xóa sạch những ưu tư hỗn loạn trong lòng, cuối cùng chỉ còn lý trí: “Lương Phi Phàm, cảm ơn anh đã nói với em những lời trong lòng em, chúng ta cũng không còn là trẻ con nữa. Em thừa nhận, em đối với anh như anh vừa nói, mang theo nhiều ưu tư, nhưng nếu anh thật sự hy vọng em có thể… cho anh cơ hội thì em hy vọng anh cũng cho em một chút thời gian để em suy nghĩ. Anh trở về thành phố A đi, đừng ở thành phố C nữa, để cho em được yên tĩnh một chút. Cho em nửa tháng, nếu như em nghĩ thông suốt sẽ đi tới thành phố A tìm anh.”
***
Tan việc về nhà, Bạch Lộ vừa vào cửa đã ngửi thấy mùi thức ăn thơm nức.
Cô đổi giầy, đi vào phòng bếp, Tần Trân Hi đang nấu canh quay qua thấy con gái liền mỉm cười: “Hôm nay về sớm vậy?”
“Dạ.”
Bạch Lộ đưa tay nhéo sống mũi, tiến tới cầm lấy tạp dề lạp bếp buộc quanh người, cũng muốn tới giúp. Tần Trân Hi đẩy cô ra: “Vào phòng khách xem TV đi. À đúng rồi, hôm nay mẹ đi mua thức ăn thuận tiền mua tờ báo, con xem chút đi, mẹ để ở phòng khách.”
Bạch Lộ nghĩ, mẹ cô nói cô xem báo nhất định là có tin tức quan trọng gì đó, cô gật đầu một cái, bụng cũng đói liền nhón tay cầm một miếng thịt cho vào mồm. Tần Trân Hi cười lớn, đập tay vào mu bàn tay cô: “Chưa rửa tay đâu, vẫn cứ như trẻ con.”
Không khí như vậy quả thật khiến hai mẹ con đều cảm thấy ấm áp.
Tần Trân Hi đối với sự thay đổi của con gái vẫn luôn rất nhanh nhạy, bà cảm thấy tâm tình Bạch Lộ hôm nay dường như không tệ, giữa hai lông mày còn ẩn giấu một chút ưu tư nhưng hiển nhiên không phải ưu tư tồi tệ như trước đây.
Bạch Lộ vào phòng khách, ngồi lên ghế sa lon, từ trên bàn uống trà cầm lên tờ báo, mở ra một cái liền thấy ngay tin tức, là tin về Diệp gia ở thành phố A.
Thật ra tựa đề rất mờ mịt: Một thiên kim tiểu thư ở thành phố A bị đồn đại đã nghiên hơn nửa năm.
Không nhắc tới tên Diệp Lan một chữ nhưng ở dưới còn có hình được làm mờ của vị thiên kim tiểu thư kia, chỉ cần người biết tới Diệp gia đaị khái cũng sẽ biết được nhân vật chính trong bài báo này chính là Diệp Lan.
Bạch Lộ khẽ giật mình, đột nhiên cô nhớ tới điều gì đó, nắm tay theo bản năng nắm chặt lại.
…
Ngày đó khi Diệp Lan tìm tới khách sạn cô cảm thấy người đàn bà hống hách đó chỉ qua một năm mà mặt mũi khí sắc đã không tươi tỉnh bằng một năm trước, khi đó cô cũng không nghĩ quá nhiều, nhưng bây giờ nhìn bài báo này cô lại cảm thấy quả thật Diệp Lan đang bị nghiện.
… Anh không có lương tâm nên nghĩ hết biện pháp đẩy Diệp Lan ra sau khi cưới cô ta, một ánh mắt cũng không cho cô ta một cái, còn mạo hiểm tính kế khiến cô ta không có đường về.
Câu nói Lương Phi Phàm nói mấy giờ trước thoáng qua trong đầu Bạch Lộ, khóe mắt cô giật giật, đôi lông mày nhíu lại.
Tức là, chuyện Diệp Lan bị nghiên có liên quan tới Lương Phi Phàm sao?
Tâm tư Bạch Lộ có chút hỗn loạn.