“…Mẹ, con xin lỗi, con sai rồi. Nhưng con phải chịu trách nhiệm cho lỗi lầm của mình. Nên con quyết định đi tới hôn nhân.” Cô cắn răng, nói ra toàn bộ mọi chuyện.
Tần Trân Hy biến sắc.
Bạch Lộ hơi hoảng, nhưng đã nói đến nước này rồi không thể rút lại được, đến cuối cùng cô mới nói: “Mẹ, con thật sự không ngờ người đàn ông đó lại là anh trai Lương Tịnh Tiêu…nhưng bình thường anh ấy đối xử với con rất tốt, con cũng không dám ảo tưởng điều gì, nhưng đứa bé trong bụng con đã được hơn 2 tháng, tuy nó vẫn chưa thành hình nhưng con đã có thể cảm nhận được sự hiện hữu của nó rồi, bảo con bỏ nó đi, con không làm được.”
Tần Trân Hy cầm lấy đũa, gắp một miếng trứng dơ lên trước mặt Bạch Lộ, bà nói: “Con nhìn đi, đây là trứng con nấu, trông có vẻ vô cùng hấp dẫn, nhưng khi con ăn nó mới biết nó rất mặn. Nhưng làm cũng đã làm rồi, dù không ngon cũng phải ăn sạch. Lộ Lộ, mẹ không phản đối chuyện con kết hôn, cũng không bảo con bỏ đứa bé, mẹ là y tá, biết rõ mạng người đáng quý nhường nào. Nhưng chuyện này con phải nghĩ thật kỹ, nhà họ Lương là gia đình giàu sang quyền thế nhất thành phố A, trong khi nhà họ Bạch chúng ta lại chẳng có gì cả, mẹ không phải đang hạ thấp con mà con người sống trong xã hội đều chịu ảnh hưởng của dư luận. Mẹ không muốn con phải chịu khổ.”
Cổ họng Bạch Lộ đắng nghét, lời của Tần Trân Hy đã nói trúng tim cô.
Hôn nhân không có tình yêu thì có thể kéo dài bao lâu?
Anh đứng quá cao, giữa hai người họ là tầng tầng lớp lớp ngăn cách, cô muốn đến bên anh tuyệt đối không dễ dàng.
Bởi vì cô không vượt qua nổi tầng tầng lớp lớp đó.
Mẹ nói đúng, tới lúc đó, cô sẽ rất mệt mỏi,
Cô không những phải đối mặt với Lương Tịnh Tiêu và Hướng Long Cẩm, còn phải đối mặt với những mối quan hệ phức tạp của nhà họ Lương.
Đường vào nhà giàu sâu như biển.
Cô sẽ phải bước đi trên con đường không có điểm cuối này sao?
“Từ bé con đã có suy nghĩ riêng của mình, mẹ không hề nghi ngờ bất cứ quyết định gì của con. Kể cả chuyện kết hôn lần này.” Tần Trân Hy dọn dẹp bát đũa trên bàn, giọng điệu bình tĩnh nói, “Nếu theo ý của mẹ thì mẹ không đồng ý nhưng quyền quyết định cuối cùng vẫn thuộc về con. Con làm gì mẹ cũng ủng hộ con.”
Bạch Lộ rơm rớm nước mắt nói: “Cảm ơn mẹ.”
Tần Trân Hy bật cười, “Ngày mai con tới sau núi thăm ba con đi, có lẽ, ông ấy có điều muốn nói với con đấy.” Bà nhìn vùng bụng bằng phẳng của cô, đôi mắt lạnh nhạt cũng dịu đi vài phần, “Thời gian đầu mang thai có bị nghén không?”
Bạch Lộ lắc đầu, gần đây mọi chuyện đều rất tốt.
Tần Trân Hy lại bảo cô ở nhà mấy ngày, đợi nghĩ kĩ rồi đưa ra quyết định cũng không muộn.
Bạch Lộ ở lại đây 3 ngày.
Cô tắt điện thoại để không ai liên lạc được, ngày nào cũng cùng Tần Trân Hy bận túi bụi trong bệnh viện, vì Tần Trân Hy là nhân viên lâu năm, Bạch Lộ đã lớn nên ở nơi đây từ bé nên trong bệnh viện có rất nhiều người biết cô.
Bạch Lộ rất thích đến khoa phụ sản trên tầng 5, nhìn thấy những thiên thần bé nhỏ mới chào đời, trái tim cô tràn ngập ấm áp. Nếu nói trước đó còn có chút do dự thì giờ khắc này cô chỉ cảm thấy ông trời đã cho cô một sức mạnh to lớn giúp cô vượt qua tất cả băn khoăn, lo lắng và những điều tưởng chừng không thể.
“Bạch Lộ, thì ra em ở đây.”
Bạch Lộ nghe thấy có người gọi mình, quay đầu liền nhìn thấy chị y tá hay đi theo mẹ mình đang vội vã chạy tới kéo cô nói: “Có người tìm em, đang đợi ở dưới tầng, em mau đi xem sao.”
Bạch Lộ nhíu mày, “Ai vậy?”
Chị y tá xua tay, “Là một người đàn ông chị không quen.”
Bạch Lộ hơi giật mình, người cô nghĩ tới đầu tiên là Lương Phi Phàm.
Trước đây anh từng nói sẽ cho cô 2 ngày để suy nghĩ chuyện này, nhưng cô đã trốn về nhà 3 ngày rồi, với tính cách của anh, tìm tới tận cửa cũng là chuyện bình thường.
Nhưng lần này, Bạch Lộ đã đoán sai rồi.
“Bạch Lộ, anh biết em sẽ ở đây mà!”
Hướng Long Cẩm vừa nhìn thấy Bạch Lộ, chưa nói gì đã kéo tay cô đi, “Anh có rất nhiều chuyện muốn nói với em”
“Buông tay!”
Bạch Lộ dùng sức giãy dụa, Hướng Long Cẩm nhìn ánh mắt tránh né của cô, cuối cùng vẫn buông tay, “Chúng ta đến chỗ nào yên tĩnh nói chuyện được không?”
“Anh Ninh, có gì cứ nói thẳng, không cần phải đi nơi nào cả, tôi thấy chỗ này rất tốt.”
Hướng Long Cẩm dường như mất kiên nhẫn, nhìn quanh bốn phía, lúc này người ra vào bệnh viện cũng không nhiều, anh nghĩ một lúc rồi nói, “Bạch Lộ, nhà họ Lương đã công bố cả rồi…em, em mang thai con của Lương Phi Phàm? Sao em lại…”
“Anh tới đây vì chuyện này?” Bạch Lộ lạnh lùng ngắt lời Hướng Long Cẩm, cô giễu cợt nhếch môi, “Anh muốn xác định xem tôi có mang thai thật hay không hay là muốn tới chất vấn tôi?”
“Anh không có tư cách chất vấn em cái gì.” Hướng Long Cẩm cụp mắt, giọng nói ẩn chứa đau đớn, “Anh biết bản thân có lỗi với em. Nhưng Bạch Lộ…Tịnh Tiêu nói em mang thai từ 2 tháng trước, ngay sau khi chúng ta chia tay, em…em và Lương Phi Phàm…”
Trong lòng Hướng Long Cẩm, Bạch Lộ hệt như một đóa bách hợp cao quý, hai người qua lại nhiều năm nhiều nhất cũng chỉ hôn môi. Nhưng hiện tại, Bạch Lộ chưa chồng mà chửa, còn ngay sau khi chia tay anh…
Đàn ông luôn coi người yêu cũ là của mình, Hướng Long Cẩm cũng vậy.
Tuy anh hiểu rõ Bạch Lộ đã không còn là của anh, hơn nữa là do chính anh vứt bỏ nhưng anh cũng nhận ra bản thân chưa từng hết yêu cô.
Đàn ông phân biệt rất rõ chuyện tình yêu và tình dục, anh yêu Bạch Lộ nên khi hay tin Bạch Lộ mang thai con của Lương Phi Phàm 2 tháng, trái tim anh như sụp đổ.
Tại sao, bọn họ qua lại bao nhiêu năm, cô chưa từng giao bản thân cho anh nhưng vừa chia tay cô lại lao vào lòng người đàn ông khác.
“Bạch Lộ, anh không tin em là loại phụ nữ này, 2 tháng trước, em và Lương Phi Phàm không hề có bất cứ quan hệ gì…” Anh ngập ngừng rồi bất ngẩng đầu, mắt ánh lên tia sáng kì lạ, anh túm lấy tay Bạch Lộ mặc kệ sự phản kháng của Bạch Lộ, “Có phải em ở bên Lương Phi Phàm để báo thù anh không? Bạch Lộ, anh chưa từng quên em một giây một phút nào cả, em đừng chà đạp bản thân như vậy, Lương Phi Phàm sẽ không thật lòng với em đâu, em bỏ đứa bé đi, anh cũng không cưới Lương Tịnh Tiêu nữa, chúng ta…”
“Buông tay cô ấy ra!”
Đúng lúc này, một thanh âm trầm thấp vang lên, cùng với đó là tiếng bước chân vững vàng đang tiến gần.
Hướng Long Cẩm và Bạch Lộ đều quay sang nhìn, xa xa đã thấy Lương Phi Phàm mặc áo khoác đen, kết hợp với quần bó cùng màu và đôi giày da. Quen nhìn Lương Phi Phàm ăn mặc chỉn chu, hôm nay anh đổi qua phong cách thoải mái lại càng khiến người ta cảm thấy vui mắt.
Nhưng gương mặt đẹp trai của anh lại trái ngược hoàn toàn, ở khoảng cách xa Bạch Lộ đã thấy anh nhíu mày, lạnh lùng quét mắt về phía bên này, sự bình tĩnh, kín đáo thường ngày sớm đã bị sát khí thay thế. Hướng Long Cẩm cũng không ngờ lại gặp Lương Phi Phàm ở đây.
Chỉ trong tích tắc hoảng hốt, người phụ nữ trước mắt anh đã bị người ta kéo đi.
Lương Phi Phàm vươn tay ôm eo Bạch Lộ, kéo cô vào lòng, ánh mắt lạnh như được bao phủ bởi một lớp băng, từng câu từng chữ cất lên đều không hề nể mặt.
“Tôi mong bản thân chưa từng nghe thấy cái gì. Hướng Long Cẩm, cậu coi bản thân là ai? Hay là cậu coi nhà họ Lương tôi là gia đình gì? Tuần sau cậu và Tịnh Tiêu tổ chức đám cưới rồi, cậu xem đi, giờ cậu đang làm gì vậy?”
Hướng Long Cẩm hơi chột dạ.
Nhưng anh là một người đàn ông, trước mặt người phụ nữ mình yêu, bị “tình địch” dùng giọng nói khinh miệt chất vấn khiến tự tôn đàn ông của anh bị khiêu khích, anh không thể bỏ qua chuyện này được.
“Có cưới hay không là chuyện của tôi và Tịnh Tiêu! Việc hiện tại tôi đang làm là chuyện riêng giữa tôi và Bạch Lộ.” Hướng Long Cẩm hít sâu sau đó ngẩng đầu nhìn Lương Phi Phàm, khóe mắt liếc về phía bàn tay đang đặt ở eo Bạch Lộ, ánh lửa ghen tị trong mắt bùng lên mãnh liệt, “Lương tổng, cho dù anh có lợi hại hơn nữa thì cũng không nên vô cớ nhúng tay vào chuyện của người khác chứ nhỉ, tôi và Bạch Lộ…”
“Bạch Lộ là cái tên cậu có thể gọi sao?” Lương Phi Phàm lười phải nghe Hướng Long Cẩm nói, anh nhếch môi theo thói quen, lạnh lùng nói từng chữ: “Trước khi nói chuyện quyền lợi với tôi, phiền cậu làm rõ chuyện này đã.”
Anh đưa tay chỉ vào người phụ nữ trong lòng, “ Cô ấy là chị dâu của cậu, bây giờ cậu có thể gọi cô ấy là Bạch tiểu thư, cũng có thể gọi cô ấy là chị dâu, nhưng không thể gọi tên cô ấy!”
Hướng Long Cẩm và Bạch Lộ ở bên nhau đã lâu, hai người từng nghĩ tới chuyện kết hôn, cho dù anh từng phản bội Bạch Lộ cũng không thể sửa miệng gọi cô một tiếng chị dâu được.
Sắc mặt anh rất khó coi, nắm chặt tay, cất giọng cứng ngắc hỏi Bạch Lộ, “…Em thực sự muốn gả cho anh ta?”
Bạch Lộ ngây người không trả lời. Xem thêm…