Hiện ra trước mặt anh chính là một cái mũ lưỡi trai màu đen.
Ngạo Thiên thò tay vào trong hộp cầm lấy cái mũ lên xem, nhìn thấy cái mũ này trong lòng anh lập tức nghĩ đến cô gái với mái tóc dài màu tím.
Nếu anh nhớ không lầm, cái mũ này là do cô gái ở Thành Phố X giận dữ ném theo chiếc xe của anh.
Nghĩ đến việc này Ngạo Thiên cầm lấy điện thoại di động đặt trên bàn gọi cho Ken.
“Reng…”
Điện thoại vừa mới reng được một tiếng, Ken lập tức bắt máy ngay.
Giống như Ken đã cầm điện thoại trên tay từ trước.
– Chủ nhân.
Giọng nói cung kính của Ken vang lên, Ngạo Thiên không kiên nhẫn lập tức lên tiếng.
– Cho người điều tra Vịnh Hi, cô gái vừa rồi nhắc đến là ai.
– Dạ chủ….Nh….
“Tút…….tút……”
Ken còn chưa nói xong đã nghe được tiếng tút tút, vang ra từ trong điện thoại…….
Ngạo Thiên đã cúp máy, Ken không biết vì sao hôm nay tâm tình của chủ nhân lại thất thường đến như vậy?
Ngạo Thiên nói xong những gì mình cần nói, anh lập tức cúp máy quăng điện thoại trở lại trên bàn, một cái bịch.
Ánh mắt thâm thúy nhìn chằm chằm vào cái mũ trên tay, nhưng ngay sau đó anh bất thình lình quăng nó trở lại cái hộp màu xanh bên cạnh.
Trong lòng không muốn suy nghi đến cô gái kỳ lạ kia nữa.
Một tuần sau ngoài cửa chính của nhà hàng trong khách sạn The Palm, một cô gái với thân hình quyến rũ, trên người mặc cái váy màu kem bó sát vào thân hình gợi cảm của mình.
Nhưng mái tóc ngắn chấm vai màu đen lại không phù hợp với gương mặt trẻ trung xinh đẹp của cô.
Cô gái đảo mắt nhìn xung quanh nhà hàng tìm cho mình một chỗ vừa kín đáo vừa vắng vẻ, sau khi tìm thấy chỗ thích hợp cô lặng lẽ ngồi xuống, ánh mắt sắc bén quan sát đôi nam nữ đang từ ngoài cửa chính ân ân ái ái bước vào.
Hai người âu yếm ngồi xuống cái bàn tròn bên cạnh cô.
Trong lúc Wind đang chăm chú quan sát hai người, đột nhiên giọng nói của một cô gái vang lên, khiến cô giật nảy mình xém một chút nữa từ trên ghế ngã xuống mặt đất.
– Thưa cô, cô cần dùng gì?
Wind khom người xuống ngón tay đặt ở bờ môi đầy đặn của mình, làm động tác im lặng.
– Shhhhhhh………….
Trước ánh mắt kinh ngạc của cô nhân phục vụ, Wind cầm lấy cái menu bản A4 che lại gương mặt của mình.
– Cho tôi một ly nước cà chua.
Nói xong, Wind vẫy vẫy tay ra hiệu cho cô nhân phục vụ đi đi.
Hôm nay cô đến đây là để theo dõi người đàn ông cùng với cô gái ngồi ở cái bàn bên cạnh.
Vợ của hắn nghi ngờ hắn có gian tình nên mới tìm đến ba cô, nhờ văn phòng thám tử của ba cô điều tra và quan trọng nhất là phải tìm ra chứng cớ ngoại tình của hắn, để dùng trước toà khi họ ly hôn.
Wind ngồi bên cạnh chăm chú nghe lén đối thoại của bọn họ, và dùng máy camera mini do cô cẩn thận ngụy trang thành một cây kim cài áo hình dạng đóa hoa hồng, được cô cài trước ngực quay lại tòan bộ sự việc diễn ra trước mắt.
Nghe những lời đường mật của gã đàn ông đó nói với cô nhân tình, trong lòng cô cảm thấy buồn nôn.
Đúng là loại cặn bã trong xã hội, có vợ và con ở nhà, còn ra ngoài anh anh em em với người phụ nữ khác.
Đúng như câu “đàn ông mà tin được, thì heo nái cũng biết leo cây!”
Vì Wind đã gặp qua nhiều trường hợp ngoại tình này, nên trong lòng cô đã không còn bất kỳ hy vọng gì vào tình yêu nữa.
Lúc mới yêu thì lời ngon tiếng ngọt, cái gì là yêu em đến Thiên trường địa cửu, anh sẽ chết nếu sống thiếu em,
Em là người phụ nữ duy nhất của đời anh.
Nhưng chỉ vài tháng ngắn ngủi đâu sẽ trở về đấy, bộ mặt giả tạo sẽ trở về nguyên hình.
Nghĩ đến những điều này, gương mặt Wind chợt hiện lên biểu cảm đáng khinh.
Nếu biết trước yêu sẽ chịu nhiều tổn thương, vậy cô thà không yêu thì hơn, tránh hành hạ con tim bé bỏng của mình.
Còn mãi mê trong niềm suy nghĩ của riêng mình, từ đâu một ly nước cà chua xuất hiện trước mặt cô.
Anh chàng phục vụ nở một nụ cười niềm nở nói.
– Thưa cô, nước cà chua của cô.
Nhìn thấy bộ mặt tươi cười nịnh nọt của anh chàng phục vụ, Wind chán ghét vô cùng.
Đàn ông điều như nhau, thấy gái đẹp liền tỏ ra ân cần.
– Được rồi, không còn chuyện của anh nữa, mau đi đi.
Wind lạnh lùng nói, rồi tiếp tục dõi mắt theo đôi nam nữ bên cạnh.
Anh chàng phục vụ hơi ngỡ ngàng với thái độ thờ ơ này của cô, anh ta là Trạch Tân giám đốc của nơi này.
Một người luôn tự hào về vẻ bề ngoài điển trai của mình, nhưng thật không ngờ cô gái trước mặt nhìn cũng không thèm liếc mắt nhìn đến anh.
Hôm nay vì khách sạn gặp sự cố nên anh mới đích thân phục vụ khách hàng, nhưng vừa gặp cô gái này trong lòng Trạch Tân liền trỗi lên sự hứng thú.
Wind với vẻ mặt hết sức kinh tởm ánh mắt sắc bén quan sát hai người, bàn tay vô thức đưa ly nước cà chua đến đôi môi hồng phấn hớp từng ngụm một.
Người đàn ông thật sỗ sàng, bàn tay dơ bẩn không ngừng vuốt ve bắp đùi trắng nõn nà của cô gái dưới mặt bàn.
– Anh……khi nào anh mới chịu ly hôn với vợ?
Người ta không chịu đâu, người ta chỉ muốn ngày ngày đêm đêm được ở bên cạnh anh mà thôi.
Giọng nói nhõng nhẽo của cô gái, khiến Wind xém một chút nữa là phun một ngụm nước cà chua trong miệng ra ngoài.
Ánh mắt khó tin nhìn vào hai người lúc này ở nơi công cộng lại làm ra hành động đồi bại.
Bàn tay mềm mại của cô gái sờ vào bắp đùi của gã đàn ông, từ từ di chuyển lên trên.
Người đàn ông yêu thương ôm chặt thân thể mềm mại của cô gái, lúc này đang quấn lấy hắn như co bạch tuộc vào lòng, cất giọng nuông chiều.
– Em cưng, anh sẽ ly hôn sớm thôi.
Em nhẫn nại thêm một chút, anh đang âm thầm bán tất cả tài sản thuộc về tên anh, để sau này khi ly hôn không cần phải chia cho bà ta.
Gã đàn ông nói ra những lời này một cách thản nhiên, như việc so đo với vợ và con là điều hiển nhiên vậy đó.
Đúng là một gã đàn ông tồi.
Trong lúc này đột nhiên bàn tay cứng ngắc của người phụ nữ vỗ mạnh lên vai Wind, lớn giọng nói.
– Này cô, không phải cô là cô thám tử tư lần trước giúp tôi, theo dõi ông chồng khốn nạn của tôi sao?
Wind kinh ngạc ngước mắt lên nhìn bà ta, gặp phải khách hàng cũ cô hốt hoảng xoay mặt sang chỗ khác nhẹ giọng nói.
– Cô nhìn lầm người rồi, tôi không quen cô.
Người phụ nữ không chịu thôi, bà dám khẳng định rằng mình không nhìn nhầm, cô gái này chính là người giúp bà thắng vụ kiện ly hôn.
– Cô đã quên tôi rồi sao?
Tôi là Bàn phu nhân.
Dừng một chút người phụ nữ dường như suy nghĩ thông suốt, bà nhìn dáo dác rồi nhìn sang Wind lúc này đang tìm cách để lẫn tránh bà.
– Cô đang làm nhiệm vụ?
Nghe bà ta nói vậy Wind tức đến không nói nên lời, cô trợn mắt nghiếng răng keng két, chỉ mong sao mình có thể tát bà ta mấy bạt tai cho tỉnh táo.
Nếu đã biết vậy sao còn không mau rời đi.