Cả 2 đang ngồi nói vui vẻ thì bất ngờ hồi chuông reo đã kết thúc giờ ra chơi
Tất cả mọi người đều xuống sân tập trung cả để dự lễ nhập học của trường Sophornie
Mọi người ai cũng đều đã chuẩn bị hết. Lễ nhập học này cũng là năm học mới khi bước vào cấp 3 của các sinh viên khi bước vào ngôi trường này và cũng là năm cuối của các sinh viên đại học năm thứ 4
Ai ai cũng đều ngồi vào ghế. Cô hôm nay cảm thấy thời tiết rất đẹp a. Bất ngờ có 1 giọng nói từ đằng sau chanh chua phát lên
– xem kìa con nhỏ quê mùa mà dám đòi ngồi ở hàng ghế đầu này á
– không có cửa đâu, mơ tưởng
– nè nè các cô lại muốn kiếm chuyện?
– chướng mắt nên nói thôi. Tụi này đâu nói cô
– phải đó
– đó là bạn tôi. 2 người mau cút khỏi mắt tôi đi, đúng thật là chướng cả mắt mà. Mễ Mễ ngồi xuống đi
Cô gật đầu sau đó ngồi xuống cũng Hạ Băng. Diệp An và Đan Vi vô cùng tức tối sau đó cũng bỏ đi chỗ khác mà ngồi
Sau khi tập hợp đủ học sinh và thầy cô, thầy hiệu trưởng cũng là ông Lục Vũ Bình đứng trên sân khấu cầm mic nói
– chào tất cả toàn thể sinh viên của trường Sophornie thầy là Lục Vũ Bình, hiệu trưởng của trường
Tất cả ai ai cũng đều vỗ tay
– hôm nay là năm học mới của các em khi bước vào ngôi trường Sophornie học và cũng là những năm cuối của các em sinh viên đại học năm thứ 4
1 màn pháo tay thứ 2 lại được vang lên trong ngôi trường. Ông ta cười gật đầu rồi nói tiếp
– hôm nay trường chúng ta thật sự rất có vinh dự khi được 1 vị khách mời hết sức đặc biệt đã đến chung vui cùng chúng ta. Đó là…
Chưa kịp nói hết câu thì trước cổng trường có 1 chiếc xe BMW đã dừng bánh trước đó
Mọi người ai cũng hướng mắt nhìn. Trong chiếc xe có 1 người đàn ông lịch lãm không kém phần điển trai bước ra ngoài khiến cho bao cô gái ở đây đều trầm trồ khen ngợi anh
Riêng cô thì cô thấy người đó rất quen a. Đã gặp đâu rồi thì phải
– người đó quen quen sao á
– hả cậu quen anh ta?
– mình không biết nữa. Nhưng đã gặp đâu rồi thì phải
– phải không đó. Hay là cậu nhìn nhầm. Người ta đẹp trai như vậy mà lại là lần đầu đến đây nữa sao mà cậu từng gặp được. Cậu gặp anh ta ở đâu?
– mình cũng không nhớ nữa. Chắc là mình nhớ nhầm thôi, kệ đi
Hạ Băng gật đầu không nói gì. Theo sau đó lại có thêm người đàn ông bước xuống
Người này đẹp trai hơn người đàn ông trước nhiều. Người đàn ông này cao lãnh lạnh lùng không kém phần đẹp trai. Trên người luôn thoát ra những khí chất hơn người
Mà người đàn ông này là người cô không thể quên được vì đó là người cô yêu. Là chồng tương lai cô kia mà. Dư Thần
– Thần ca ca
– ông xã cậu vì cậu mà đến đó
Cô cảm thấy hơi ngại khi nghe Hạ Băng nói thế
Hắn cùng Lãnh Khả Dư hiên ngang bước vào ngôi trường. Biết bao nhiêu ánh mắt dồn về hắn
Lục Văn Bình thấy hắn tới cũng bước xuống sân khấu đi tới chỗ hắn, đưa tay ra ý muốn bắt tay
– Dư tổng rất vui khi ngài tới
Hắn lạnh lùng lướt qua ông không nói gì. Hắn thật đáng sợ khiến cho ông ta cũng muốn toát mồ hôi
Lãnh Khả Dư cùng hắn đi tới hàng ghế đầu ngồi do Lục Văn Bình đã sắp xếp sẵn
Thật trùng hợp làm sao. Ghế của cô và Hạ Băng chỉ ngồi sau hắn và Lãnh Khả Dư
Hắn khi đi tới chỗ ngồi có nhìn qua cô với ánh mắt chứa bao nhiêu là sự yêu thương cưng chiều cô gái nhỏ này
Nhưng đâu ai thấy rằng ánh mắt của hắn nhìn cô đâu. Chỉ có cô cũng nhận ra. Cô ngượng ngùng cúi gầm mặt không nhìn hắn
Hành động đáng yêu như vậy nụ cười trên môi hắn cũng nở sau đó liền dập tắt khi ngồi xuống ghế
Vì ông ta biết hắn không thích phụ nữ ngồi gần mình kể cả 1 chút cũng không. Thấy cô bà Hạ Băng ngồi sau hắn như vậy có chút gần ông ta định lên tiếng đuổi nhưng sậc nhớ ra 1 điều rằng cô là do hắn xin ông ta đưa vào đây học kia mà
Quan hệ chắc chắn là rất thân với nhau nếu không thì tại sao hắn lại nhờ ông ta như vậy
Ông ta đã không lên tiếng đã thôi. Diệp An cũng nghĩ giống ông ta nhưng không hề biết rằng cô là do hắn nhờ ông ta đưa vào đây học
Cô ta cũng biết hắn không thích phụ nữ ở gần mình, 1 chút cũng không. Diệp An mạnh miệng cất tiếng
– thưa thầy. Dư tổng là người không thích phụ nữ ngồi gần mình ạ
Hắn liếc mắt nhìn sang cô ta.Cả trường. Mọi người đều dồn ánh mắt mình về phía cô ta
– học trò Diệp An em có gì muốn nói sao?
– thưa thầy là có. Bạn học Mễ Mễ và bạn học Hạ Băng. Em nghĩ thấy nên đổi chỗ 2 bạn ấy ạ
– phải đó thầy. Dư tổng ngày ấy không thích phụ nữ ngồi gần mình thế mà 2 bạn ấy không biết hay là cố tình mà mặt dày ngồi sau ngài ấy đợi thầy đuổi đi
– phải đó thầy. Thầy đuổi họ đi đi. Đổi chỗ họ đi thầy
Có vài nữ sinh lên tiếng đồng tình với cô ta
– ” Thần ca ca không chẳng lẽ cũng ghét mình ngồi gần anh ấy luôn hay sao? ”
Cô nhìn sang hắn thấy hắn vẫn im lặng như vậy
– nhưng mà học trò Mễ Mễ
– thầy Văn Bình các em nói đúng đó
– phải. Dư tổng xưa nay là vậy mà
Ông ta cũng khó xử nhưng mà họ nói đúng. Hắn xưa nay đã là người như thế rồi mà. Đắc tội hắn chỉ có nước chết mà thôi
– Băng Băng à mình đi thôi. Kiếm chỗ khác ngồi đi
– Mễ Mễ à
– họ đuổi thì mình…nên đi thôi
– không cần đâu. Để họ ngồi đó cũng được
– Dư tổng như thế
– không sao
– vậy học trò Mễ Mễ và Hạ Băng 2 em ngồi xuống đi
– dạ thưa thầy
Diệp An vô cùng giận khi hắn lên tiếng như bênh vực cô và Hạ Băng như thế. Ả lẳng lặng ngồi xuống ghế
Sau đó lễ khai giảng bắt đầu…
– ————
– Hết Chap 8
❤❤❤