Lục Đông Quân bị cô thuyết phục thành công, cả hai tới công ty nhưng hắn yêu cầu cô phải làm việc trong phòng hắn, không bước xa quá 5 mét. Thanh Di cảm thấy chỉ một mình hắn là làm việc còn cô thì đi làm màu, chả phải làm gì nhiều ngoài giúp hắn sắp xếp phòng ốc và sách báo trên kệ. Thoáng thì đẫ đến bữa trưa, Thanh Di vẫn bị nôn khan khi vừa ngửi thấy mùi thức ăn, cô vẫn cố nuốt để hắn khỏi lo lắng, nhưng cô không biết cô càng làm vậy Lục Đông Quân lại càng lo lăng hơn. Rất nhanh chiều đã buông xuống, mặt trời sắp lặn thì hắn vội vã đưa cô tới bệnh viện, Lục Đông Quân lao xe không nhanh cũng không chậm nhưng trong lòng hắn đã chạy mất vía rồi.
Tới bệnh viện, Thanh Di bước xuống xe, nhanh chóng đến phòng khám đã được đặt trước. Bác sĩ Từ đã ngồi chờ sẵn, khi thấy Lục thiếu phu nhân thì cô vội đứng dậy cúi người chào một cách kính trọng. Sau một hồi bắt mạch, thử máu và siêu âm thì cả hai ngồi chờ kết quả trong sự lo lắng.
Bác sĩ Từ mời cả hai vào phòng chẩn đoán, bà nhẹ giọng nói :
– Chúc mừng Lục thiếu phu nhân đã có thai, em bé được 2 tuần rồi, nhưng với cơ địa của phu nhân thì sẽ ốm nghén khá lâu.
– Ốm nghén ?_Lục Đông Quân thắc mắc
– Vâng, khi thấy đồ ăn không hợp thì sẽ bị nôn vì vậy nếu cô ấy thèm gì thì hãy làm cho cô ấy. Vì cô ấy không thể ăn được tất cả mọi thứ như thưởng ngày.
Cả hai rời bệnh viện với khuôn mặt tươi cười, hạnh phúc, Lục Đông Quân cẩn thận dắt tay cô như trẻ con khiến cô cáu lên :
– Ai yo, em có thai chứ có bị gãy chân đâu mà anh ôm chặt thế ?!
– Cẩn thận vẫn hơn chứ em.
– Ừm, bỗng nhiên em thèm xoài chua quá chồng ơi…!
– Được, chúng ta đi siêu thị.
Hắn lái xe đến siêu thị, chỉ sau vài phút đi lựa đồ thì giỏ xe đẩy đã bị Thanh Di lấp đầy bằng những gói đồ ăn vặt, xoài chua, me xanh. Lục Đông Quân đẩy xe mà lóa mắt vì thấy cô đi qua rạp nào là lấy đồ ăn bỏ vào xe đẩy. Họ trở về nhà thì đã gần 8 giờ tối, bác quản gia đã hâm lại cơm canh 2 lần rồi đó. Thanh Di thấy món salad xoài trên bàn mà náo nức ngồi xuống gắp một miếng gắp vào bát rồi ăn nhóp nhép. Hắn thấy vậy cũng mừng, cô ăn được đỡ hơn lúc trưa. Bác quản gia tò mò hỏi :
– Thiếu phu nhân có sao không ạ ?
– Cô ấy có thai nên ngày mai bác nấu những món cho bà bầu nhá.
– Thế thì tốt quá ạ.
Thanh Di bực dọc vì hắn coi cô như con nít :
– Em còn chưa thấy bụng mà anh đã lo xa thế ?
– Từ mai em nghỉ làm luôn nha !