Tổng Tài Lẳng Lơ, Tình Yêu Xấu

Chương 157 - Chua Ngoa Đanh Đá

trước
tiếp

Đúng vậy, khi Lâm Phiên Phiên vừa chen vào cuộc sống của Sở Tường Hùng, bản thân là một người mẹ như bà Sở – Hứa Bành sớm đã ngay lập tức phái người tra xét ngọn ngành về Lâm Phiên Phiên.

Sở dĩ giả vờ như không hề hay biết, cũng không phá đám, chính là vì biết đó chỉ là trò đùa của Sở Tường Hùng, vì vậy cũng chẳng thèm để ý, cho đến gần đây, những hành vi điên rồ của Sở Tường Hùng làm vì Lâm Phiên Phiên truyền đến tai, bà Sở mới bắt đầu để ý.

Vốn dĩ định tìm cơ hội để nói chuyện với Lâm Phiên Phiên nhưng không ngờ tối nay lại gặp Lâm Phiên Phiên ở đây, nếu đã như thế, chi bằng bà thuận theo tự nhiên, tối nay sẽ nói ra hết.

Lâm Phiên Phiên ngơ ngác khi thấy vừa ban nãy bà Sở còn cao quý ưu nhã, nhưng lúc này lại trở nên chua ngoa đanh đá, cô thấy thật khó có thể tưởng tượng được, một người mẹ như vậy lại có thể dạy dỗ được một người con hoàn hảo như Sở Tường Hùng.

Nếu những lời của bà Sở mà được nói ra trước kia, e rằng Lâm Phiên Phiên đã bị dọa đến khóc rồi uất ức mà dời đi, nhưng Lâm Phiên Phiên của bây giờ, thay đổi đến kinh ngạc, cô đã trở nên thật sự kiên cường.

Thế là, Lâm Phiên Phiên không hề nhượng bộ đáp trả ánh mắt sác bén ác liệt của bà Sở, nụ cười ung dung lạnh nhạt, sau đó lễ phép nói: “Bác à, bác nhầm rồi, trong mắt bác chuyện cháu và Tường Hùng bên nhau chỉ là một trò chơi, nhưng trong mắt chúng cháu, chúng cháu chân thành yêu nhau và chờ đợi nhau.”

“Đủ rồi!”

Lúc này, ông Sở – Sở Quy Thôn chưa nói lời nào cũng đột nhiên cắt lời của Lâm Phiên Phiên, khuôn mặt lạnh tanh: “Lâm Phiên Phiên, tôi nghĩ cô không hề hay biết Sở gia chúng tôi rốt cuộc là gia tộc như thế nào, càng không biết sau này Sở Tường Hùng sẽ có sự nghiệp lớn thế nào, sự tồn tại của cô, không những không thể giúp ích gì cho nó, thậm chí còn cản trở con đường chính trị của nó sau này, nếu như thật sự yêu nó như những gì cô nói, vậy thì, hãy rời xa nó, chúng tôi sẽ cho cô một khoản tiền lớn, đây không phải là thương lượng, mà là mệnh lệnh, tôi chỉ cho cô thời hạn bảy ngày, nếu không, hậu quả cô tự chịu.”

Vừa nghe, Lâm Phiên Phiên không dám tin, trợn tròn đôi mắt, không ngờ rằng ông Sở còn đáng sợ hơn cả bà Sở, chi bằng cô không nói thêm gì nữa, không thì cô sẽ tự diệt đi chính đường lui của mình.

“Bố, mẹ.”

Chính vào lúc này, Mộng tay kéo Hàn Phiêu đi lại, mà tiếng gọi bố mẹ rõ ràng như thế, người được gọi không ngờ lại là ông Sở và bà Sở.

Lâm Phiên Phiên lại một lần nữa bị chấn động.

Nói như thế, Mộng há chẳng phải là em gái của Sở Tường Hùng sao?

Nhưng mà, Mộng không phải là người mà Sở Lý yêu thương sao? Không lẽ trước nay là cô hiểu lầm sao? Lâm Phiên Phiên càng nghĩ càng loạn, tâm trí cô thực sự loạn rồi.

Hứa Bành vừa nhìn thấy Mộng đi đến, lập tức đổi sang bộ mặt tươi cười hiền hậu, nhẹ nhàng sửa lại tóc mái có chút rối của Mộng, thở dài: “Mộng Mộng của ta lớn thật rồi, qua hôm nay cũng đã tròn 20, sau này không thể cứ làm bừa được nữa, lớn thì phải ra dáng của một người lớn, biết chưa?”

“Con biết rồi mẹ, bên đó có nhiều quan lớn và các thái thái đến, mẹ và bố không lại chào hỏi họ sao?”

Sở Mộng tinh nghịch lè lưỡi với bà Sở.

Nghe vậy, quả nhiên bà Sở lập tức ngơ ngác, kéo cánh tay Sở Quy Thôn, hai người dáng đi cao nhã đi đến chỗ các quan lớn và các thái thái của họ.

Lâm Phiên Phiên như được đặc xá, thở phào nhẹ nhõm, nhưng mệnh lệnh trong bảy ngày phải rời xa Sở Tường Hùng của ông Sở, lại như hòn đá lớn đè nặng trái tim cô, nặng nề vô cùng.

Sở Mộng lúc này mới tiến lại gần Lâm Phiên Phiên, nụ cười khó hiểu: “Không phải chị bị bố mẹ tôi dọa cho sợ rồi đấy chứ?”

Lâm Phiên Phiên ngẩng phắt đầu lên, “Cô nghe thấy hết rồi à?”

Sở Mộng đứng thẳng vai, “Chị còn phải nghe sao, chẳng cần nghe tôi cũng biết bố mẹ tôi sẽ nói gì với chị, chỉ có anh trai ngốc của tôi mới nghĩ rằng bố mẹ sẽ chấp nhận chị thôi.”

“Vậy… vậy bây giờ tôi phải làm gì?”

Lâm Phiên Phiên sợ hãi, cô nhất định sẽ không rời xa Tường Hùng, nhưng nếu như vậy, cô sẽ gặp phải những rắc rối và áp lực, người có quyền có tiền, chính là người đáng sợ nhất.

Vừa nghe câu hỏi của Lâm Phiên Phiên, Sở Mộng không thể nhịn được cười, nụ cười có chút giả tạo, “Sao tôi biết được chị nên làm gì chứ, chị muốn làm gì thì cứ thế mà làm, liên quan gì đến tôi, dựa vào cái gì tôi phải đưa ra ý kiến cho chị.”

Nói xong liền quay đầu cầm ly rượu rời đi.

Lâm Phiên Phiên không nhịn được than nhẹ một cái, sau đó còn lắc đầu, sớm đã biết Mộng là một người quái gở, làm chuyện gì cũng không thể dùng lời lẽ với cô ta, vậy mà cô lại muốn một người như thế giúp đỡ mình, có lẽ cô đã bị ép đến bị điên rồi.

Tuy nhiên Sở Mộng đã đi rồi, Hàn Phiêu đến cùng cô ta vẫn chưa rời đi, mà một tay cầm ly rượu, một tay đưa vào trong túi quần, dựa vào cạnh chiếc sofa mà Lâm Phiên Phiên đang ngồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.