Tổng Tài Lẳng Lơ, Tình Yêu Xấu

Chương 427 - Vạch Trần Trước Đám Đông

trước
tiếp

Lúc này người chủ trì ngây người kia cuối cùng cũng lấy lại được tinh thần, ông ta bất chấp Lâm Phiên Phiên và ông Lâm đang trò chuyện với nhau mà lập tức đưa micrô lên kết thúc nhiệm vụ của mình, hỏi lớn: “Xin hỏi bác trai này là ai ạ? Tại sao lại phản đối cô dâu chú rể kết đôi thành vợ chồng? Mời bác đưa ra lý do để thuyết phục mọi người, bằng không thì chúng tôi đành mời bác ra khỏi đây!”

Ông Lâm vỗ nhẹ lên lưng Lâm Phiên Phiên ra hiệu cho cô tạm thời đứng sang một bên, sau đó tiến lên phía trước hai bước, ánh mắt bừng sáng như ngọn đuốc nhìn chằm chằm vào Lâm Tinh Tinh mặt đã trắng bệch đứng trên bục, nói rõ từng câu từng chữ một: “Tôi là ai thì hỏi cô dâu là biết ngay!”

Nghe vậy tất cả mọi người đổ dồn ánh mắt về phía Lâm Tinh Tinh, trong lòng cũng ngờ ngợ đoán được đôi chút: vị này chắc hẳn là ông bố nuôi dưới quê của cô dâu rồi!

Lâm Tinh Tinh thấy tất cả mọi người đều đang trợn mắt nhìn mình, ngay cả chú rể Hoa Hữu Hà đứng cạnh cô ta cũng nhìn cô ta với vẻ mặt chất vấn. Ngay lúc này Lâm Tinh Tinh chỉ muốn đào hố chui xuống, nhất là lúc này ông Lâm đang mặc trên người bộ đồng phục rẻ mạt của nhân viên dọn vệ sinh. Điều này khiến cho cô ta càng thấy mất mặt hơn, thế nhưng lúc này cô ta lại không dám vô lễ với ông Lâm.

“Sao bố lại đến vậy? Hôm nay là ngày cưới của con, có chuyện gì chúng ta về nhà rồi nói có được không ạ?” Lâm Tinh Tinh ngoan ngoan bước đến trước mặt ông Lâm rồi nói với ánh mắt cầu xin, trong lòng cô ta nóng như lửa đốt.

Hiện tại cô ta chỉ muốn mau chóng hoàn thành thủ tục hôn lễ, sau đó tìm cơ hội mời rượu Lâm Phiên Phiên rồi diễn sự cố xảy thai ngoài ý muốn bởi vì những cơn đau ở bụng cô ta đã kéo đến ngày càng nhiều hơn, chỉ cần cơn đau kéo đến thì cô ta không thể chờ đợi thêm được nữa.

“Cái đồ bất hiếu này, là do tao đã không dạy dỗ mày hẳn hoi từ bé nên mới khiến mày biến thành bộ dạng như ngày hôm nay!” Ông Lâm nhìn Lâm Tinh Tinh với ánh mắt xa lạ, thất vọng lắc đầu: “Bố cho mày một cơ hội cuối cùng, bây giờ lập tức về nhà với bố sau đó quỳ xuống xin lỗi chị gái mày để sám hối, nếu không mày đừng trách hôm nay trước mặt mọi người bố không giữ thể diện cho mày.”

Bị sự nghiêm túc và nghiêm khắc của ông Lâm làm cho sợ hãi, Lâm Tinh Tinh thà nghe theo bố mình còn hơn, vì dường như cô ta cũng đoán được hậu quả của việc không nghe lời ông hôm nay. Ông Lâm có thể gây ra những chuyện gì thì cô ta cũng nắm trong tầm tay, yêu cầu cô ta dừng tay lúc này thì sao cô ta có tể cam tâm cho được chứ?

“Bố… con xin bố đấy, bố về đi, con cầu xin bố đấy!” Lễ đường nhiều người như vậy, ngoài cầu xin ra thì Lâm Tinh Tinh không dám nói gì nhiều.

Trong mơ hồ, Hoa Hữu Sơn cũng nhanh trí cảm nhận được có gì đó bất thường giữa Lâm Tinh Tinh và ông Lâm, nếu như là ngày thường thì ông ta chẳng thèm can thiệp vào thế nhưng hôm nay lại khác, tiệc cưới này là do nhà họ Hoa tổ chức nên xảy ra bất cứ chuyện gì cũng sẽ ảnh hưởng trực tiếp bộ mặt của nhà họ Hoa. Trong trường hợp quan trọng như vậy, ông ta tuyệt đối không cho phép bất cứ ai gây sự cả.

Tiến về phía Hoa Hữu Hà và Lâm Tinh Tinh, Hoa Hữu Sơn nở nụ cười nói với ông Lâm: “Anh giai này, nhờ sự chăm sóc của anh mà cô dâu của chúng ta mới có ngày hôm nay, anh không những là ân nhân của cô dâu mà còn là ân nhân của nhà họ Hoa chúng tôi nữa. Nếu đã đến rồi thì xin mời anh ngồi cùng chung vui, hôm nay không say không về!”

Quả không hổ là người làm ăn, xử lý vấn đề rất khôn khéo, có điều ông ta lại nói sai vấn đề thế nên lời của ông ta cho dù có êm tai như nào đi chăng nữa thì cũng chẳng có tác dụng gì.

Ông Lâm vừa nghe hai chữ “ân nhân” liền đỏ mặt tía tai, trừng to mắt nói lớn: “Ai nói tôi là ân nhân của cô dâu chứ? Tôi nói cho anh biết, tôi là bố, bố đẻ của cô dâu!”

Nói xong, mặt ông Lâm hướng về Giang Sa đang đứng bên cạnh Hoa Hữu Sơn, ánh mắt ông ta hổ thẹn nói: “Cô Sa à, anh cũng vừa mới biết được con bé Mận thế thân Phiên Phiên giả làm con gái em, thực ra Phiên Phiên mới chính là con gái ruột của em và bé Mận là con gái của anh và chị dâu cô. Hôm nay con bé mới đủ tuổi, nó ít hơn Phiên Phiên hẳn ba tuổi, anh cũng không biết con bé lại có thể làm ra được những chuyện như vậy, anh xin lỗi cô.” Nói rồi ông Lâm lại quay lại nhìn Lâm Phiên Phiên, áy náy nói: “Phiên Phiên, thân thế của con trước giờ bố chưa từng nói cho con biết, nhưng hôm nay bố bắt buộc phải nói ra, Giang Sa mới là mẹ đẻ của con và bố đẻ con cũng là một người khác. Thân phận cô hai nhà họ Mạc mới chính là của con, tất cả những thứ hiện tại bé Mận đang sở hữu đều nên thuộc về con…” Không đợi ông Lâm nói tiếp, Lâm Tinh Tinh thét lên một tiếng chói tai cắt ngang, cô ta hoảng loạn hét lớn: “Không! Ông không phải là bố của tôi, tôi cũng không phải là con gái của ông!” Khó khăn lắm cô ta mới có được mọi thứ, vậy mà giờ đây lại bị tước đoạt như vây, ai cứu cô ta đây?

Vẻ mặt Giang Sa và Lâm Phiên Phiên nặng trĩu, những lời ông Lâm nói bọn họ đã sớm biết rõ rồi nhưng vẫn không vạch trần Lâm Tinh Tinh là bởi vì họ vẫn có chút do dự, hôm nay mọi chuyện lại bị ông Lâm vạch trần, sợ là sự việc lại trở nên nghiệm trọng hơn đến mức ngày càng mất kiểm soát.

Quả nhiên cả đám tiệc đều tin vào sự thật mà ông Lâm nói, trong nháy mắt lễ đường trở nên náo động, Hoa Hữu Sơn mặt mày xám xịt, hay cho sự thông minh của ông ta nhưng lần này lại bị chơi cho một vố đau đớn, chọn tới chọn lui lại cưới cho em trai mình một cô vợ giả mạo.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.