Tổng Tài Lẳng Lơ, Tình Yêu Xấu

Chương 442 - Tâm Tư Bị Lộ

trước
tiếp

Hai phút sau cô gái ngồi ngay ngắn đó nhìn chằm chằm li cà phê đen xì, xoay người nhếch nhác chạy ra khỏi phòng, đụng phải Giang Sa đang chờ đợi kết quả ở sảnh, cũng không chào hỏi một tiếng, thở hổn hển đi thẳng ra khỏi cửa. Giang Sa ngạc nhiên nhìn cảnh cô gái hoảng loạn mà bỏ đi thì sững sờ một lúc rồi mới vội vàng đi vào trong phòng, nhưng lại nhìn thấy Mạc Tiên Lầu đang thư thả nhấp li cà phê trong tay, thì ngay lập tức tức giận chất vấn: “Tiên Lầu, chuyện này là sao, con làm gì người ta rồi.” Mạc Tiên Lầu lại thư thả nhấp một ngụm cà phê rồi mới thong thả nói: “Mẹ, con trai mẹ rất dịu dàng với con gái, lúc nãy con không hề động đến một sợi tóc của cô gái ấy.” “Cà phê trên khuôn mặt người ta là như thế nào, chẳng nhẽ người ta tự đổ lên mặt à?” Giang Sa tức giận nói. “Vâng ạ, đúng là cô ấy tự làm.” Mạc Tiên Lầu chùn vai, nói một cách rất tự đắc: “Con chỉ hỏi cô ấy vài câu, cô ấy liền tức giận, cầm li cà phê trong tay định hất vào con, Mạc Tiên Lầu con là ai, mặc dù không dám nói là võ công cao cường gì, nhưng thân hình cường tráng, con tiện tay cầm quyển thực đơn lên chắn, thế là, toàn bộ cốc cà phê ban đầu trả lại cô ấy không thiếu một giọt.” Nghe Mạc Tiên Lầu nói như vậy, Giang Sa lại tin ngay, không ngờ ban nãy nhìn cô gái ấy dịu dàng như vậy mà hoá ra tính khí lại nóng nảy như thế, không đúng, ai nổi nóng cũng đều có nguyên nhân cả, lập tức Giang Sa nhìn chằm chằm Mạc Tiên Lầu nói: “Khai sự thật ra, ban nãy con hỏi người ta cái gì, nếu như câu hỏi của con không quá đáng thì người ta làm sao lại đột nhiên tức giận.” Mạc Tiên Lầu lập tức chớp mắt: “Mẹ, người đã đi rồi, mẹ còn truy cứu nhiều như vậy làm gì, có tác dụng không? Phiền quá, con còn có hẹn với bạn rồi, bữa cơm này mẹ tự ăn môt mình đi nha, con đi đây.” Nói xong thì liền đứng dậy đi luôn. Thực ra những câu hỏi mà ban nãy Mạc Tiên Lầu hỏi quả thực rất quá đáng, câu hỏi đầu tiên mà anh ta hỏi người ta là: “Cô còn trinh không?” Lúc đó cô gái liền đờ người, ai mà ngờ được một người đàn ông có thể thẳng thừng hỏi con gái những vấn đề như vậy một cách không kiêng nể gì cả. Tiếp đó, Mạc Tiên Lầu lại hỏi người ta làm mũi, gọt cằm, nâng ngực, độn mông hết bao nhiêu tiền, làm ở bệnh viện nào… Câu hỏi nào vũng xảo quyệt sắc bén, khiến người ta nghe xong đều tức giận. Con gái dù có được dạy dỗ tốt đến đâu cũng không nhịn được sự ngạo mạn của Mạc Tiên Lầu, tức giận đến nỗi liền giống như nữ chính trong bộ phim Hàn Quốc, hất ly cà phê vào mặt Mạc Tiên Lầu để đổi lại lòng tự trọng bị sỉ nhục của mình, nhưng cô gái đó lại đánh giá thấp khả năng phản ứng của Mạc Tiên Lầu rồi, kết quả, ngược lại lại hất ngược lại mình. Cô gái bị bắt nạt vốn định làm ầm lên, nhưng ánh mắt sắc nhọn như dao của Mạc Tiên Lầu lúc đó lạnh lùng nhìn về phía cô, ngay lập tức đã doạ cô không dám bất kính nửa phần, chỉ đành tức giận uất ức mà đá cửa mà đi, trong lòng tự mắng bản thân đen đủi, lại gặp phải một tên điên như này.

Giang Sa thấy Mạc Tiên Lầu không muốn nói nhiều, nhưng ít nhiều gì bà cũng có thể đoán ra được 1-2 phần, thế là cũng không truy cứu chuyện này thêm nữa, liền kéo Mạc Tiên Lầu đang định đi, than thở: “Tiên Lầu à, rốt cuộc con muốn tìm người phụ nữ như thế nào, con cứ tiếp tục làm bậy như vậy nữa, sau này còn ai muốn xem mắt con nữa. Con nói cho mẹ nghe mẫu người trong lòng con, mẹ chọn theo sở thích của con, có được không.” Mạc Tiên Lầu thực sự bị mẹ hỏi đến nhức cả đầu rồi, gần như nói trong vô thức: “Con muốn người như Lâm Phiên Phiên,” Lâm Phiên Phiên vừa nói thì ngay lập tức Mạc Tiên Lầu liền biết mình nói lỡ, những lời sau đó như xương cá mắc trong cổ họng vậy.

Giang Sa đột nhiên biến sắc, kinh hãi nhìn chằm chằm Mạc Tiên Lầu, cầm chặt lấy tay của Mạc Tiên Lầu vô thức, móng tay cấu vào da Mạc Tiên Lầu, một lúc lâu sau mới nói: “Con lại dám có suy nghĩ đó, tại sao con lại có thể, Phiên Phiên là chị con đấy, trời ơi!” Mạc Tiên Lầu bị Giang Sa nắm rất đau, thêm vào đó trong lòng thực sự đang rất phiền não.

Gỡ tay Giang Sa ra, anh ta chau mày có chút chột dạ nói: “Ban đầu khi không biết thân phận của Lâm Phiên Phiên, không phải mẹ cũng muốn chị ấy làm con dâu mẹ sao. Tóm lại mẹ yên tâm, tâm tư của con con sẽ cất gọn hoàn toàn. Mẹ đừng nghĩ ngợi nhiều, con thực sự có hẹn rồi, con đi đây.” Nói xong, Mạc Tiên Lầu không dừng lại nữa, như muốn chạy trốn bằng cách xông ra ngoài. Vô thức để mẹ mình biết tâm tư không thể bộc lộ đó của mình, anh ta thật sự rất xấu hổ! “Tiên Lầu…” Giang Sa vội vàng đuổi theo, thấy không thể nào đuổi kịp Mạc Tiên Lầu liền dừng lại, lùi lại vài bước bất lực ngồi trên ghế sofa trong phòng, nước mắt không âm thanh lăn dài trên má, chán nản thở dài: “Nghiệt duyên, nghiệp duyên! bà cũng không tin Mạc Tiên Lầu thực sự buông bỏ Lâm Phiên Phiên được? Nếu thật buông bỏ được thì tại sao đi xem mắt nhiều như vậy mà lại không thành công nổi một lần.” Nhưng bây giờ bà biết được nguyên nhân thì cũng đã làm sao? Mọi chuyện này đều là hậu quả mà năm đó bà vứt bỏ Lâm Phiên Phiên gây ra, đây là báo ứng của bà, có trách thì chỉ trách ông trời không quả báo lên người mà lại giáng hết lên con bà mà thôi. Càng nghĩ nước mắt của Giang Sa càng không ngừng chảy ra.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.