Đến gần chiều, Clara thức dậy Phương Thần ngồi ở bàn làm việc nhìn thấy cô thức dậy miệng tự động mỉm cười, dịu dàng hỏi cô:
“Em đã thức rồi sao? Đói không? Để anh bảo Việt Trạch đem đồ ăn đến cho em ăn.”
“Không cần đâu em không đói lát nữa em và anh đi về rồi ăn luôn.”
Phương Thần gật đầu đồng ý với cô, đến giờ tan làm anh chở cô quay về Phương viên, hai người ăn tối xong thì lên phòng thay đồ nghỉ ngơi.
Phương Thần thay đồ xong đến nằm xuống cạnh cô, đột nhiên anh chợt nhớ đến việc mà Lục Dĩ Tường đã nhờ anh, anh liền nói với cô:
“Tiểu Vân! Hồi trưa Dĩ Tường có đến tập đoàn nói rằng cậu ta và Nhã Băng cãi nhau cậu ta muốn nhờ em nói giúp cậu ta vài tiếng. Em hãy gọi điện cho Nhã Băng giúp cậu ta đi.”
Clara không chần chừ ngay lập tức gật đầu đồng ý giúp, cô lấy điện thoại ra gọi cho Bạch Nhã Băng:
“Alo! Nhã Băng! Tớ có chút chuyện muốn nói với cậu.”
“Chuyện gì?”
“Nghe nói cậu và Lục Dĩ Tường cãi nhau sao?”
Bên kia, sắc mặt của Bạch Nhã Băng đen lại, trầm giọng hỏi cô:
“Anh ta đến tìm cậu bảo cậu nói giúp sao?”
Clara không biết nói sao cô thừa biết tính cách của Bạch Nhã Băng nếu nói một chút mà không hài lòng thì chắc chắn Bạch Nhã Băng sẽ nổi điên mắng luôn cả cô:
“Quả thật là Lục Dĩ Tường có đến tìm tớ nhờ tớ nhưng mà cậu cũng nên rộng lượng tha thứ, bỏ qua cho anh ta một lần đi tớ nhìn anh ta rất tội nghiệp.”
“Clara Stephen! Cậu rốt cuộc là bạn của ai hả? Cậu đang đứng về phía của ai? Cậu có biết là anh ta đã làm gì không? Mà bảo tớ tha thứ.” Bạch Nhã Băng tức giận gọi cả tên lẫn họ của Clara, hét lớn vào điện thoại.
Phương Thần khẽ nhíu mày khi thấy Bạch Nhã Băng lớn tiếng với cô, từ trước đến giờ anh còn không nỡ lớn tiếng vậy mà Bạch Nhã Băng lại dám. Clara giơ điện thoại ra xa, muốn hư tai của cô rồi, cô khẽ hỏi Bạch Nhã Băng:
“Anh ta đã gây ra lỗi lầm gì mà khiến cô tức giận đến như vậy?”
Bạch Nhã Băng nói cho cô biết:”Anh ta trước mặt tớ lại dám ôm người con gái khác khi tớ hỏi thì anh ta bảo đó là bạn cũ lâu ngày gặp lại nên mới ôm xã giao vậy thôi mà cậu có biết không người con gái đó trước mặt tớ dám lên mặt với tớ.”
Clara vỗ trán hiểu ra, cô biết rất rõ Bạch Nhã Băng rất ghét chuyện này, cực kì ghét là đằng khác Lục Dĩ Tường bị cô bạn của cô giận cũng phải thôi, nhưng cô đã hứa là sẽ nói giúp thì cô phải làm tròn thôi:
“Nhã Băng! Tớ biết là cậu không thích và rất ghét chuyện này nhưng Lục Dĩ Tường cũng đã biết lỗi rồi cậu hãy suy nghĩ lại tha thứ cho anh ta đi có được không?’
Bạch Nhã Băng hít một hơi thật sâu, giọng nói có chút lạnh nói:
“Thôi được rồi! Tớ sẽ nghe cậu tớ sẽ suy nghĩ lại.”
“Được! Được! Vậy cậu cứ suy nghĩ đi tớ cúp máy đây.”
Clara thở phào khi hoàn thành nhiệm vụ, Phương Thần ngay lập tức lên tiếng:
“Lần sau, anh tuyệt đối không nhận lời giúp ai nữa tự nhiên để cho em bị mắng oan, anh còn không nỡ lớn tiếng với em vậy mà Nhã Băng lại có thể lớn tiếng với em cũng may đó là bạn của em nếu không anh đã không tha rồi.”
Clara bật cười, giơ tay khều khều phía dưới cằm của anh:
“Đừng trách Nhã Băng cũng tại cậu ấy đang tức giận về chuyện của Lục Dĩ Tường quá thôi cậu ấy là vậy đó.”