Hạ Lam nhếch môi cười, có xúc động muốn chỉa ngón giữa vào mặt bạn Minh sau đó gào lên với cậu ta rằng: “Đúng cái đầu cậu!“. Thế nhưng cũng may não cô nhanh hơn tay, chợt nhận ra rằng rất có thể người này sẽ là ân nhân cứu vớt một khoản tiền không nhỏ của mình nên toàn bộ hành động đều bị đình chỉ.
May cho cậu đấy!
Vì máy tính của tôi, tôi nhịn!
Trịnh Văn Minh ung dung không thèm để ý đến khuôn mặt khó chịu của hai người còn lại trong phòng. Cậu ta tay không tiến đến cạnh chỗ Hạ Lam ngồi, một bên nhìn cây xanh, một bên xem điện thoại, đôi mắt đen thẫm lộ ra ý cười thật tươi.
Có lẽ do ảnh hưởng từ câu mỉa mai lúc mới bước vào phòng, Hạ Lam lúc này thấy Văn Minh ngứa mắt vô cùng. Cô nhanh tay dọn dẹp toàn bộ hồ sơ MR.H gửi đến cho mình, trong lòng âm thầm phỉ nhổ nam chính 1000 lần! Đúng là bệnh nhân vip có khác, một mình bao nguyên một tầng lầu có khác.. Đi khám xong kết quả cũng không cần cầm, chỉ việc trở lại phòng chờ, mọi chuyện khác đều sẽ có người lo!
Không như cô, vip đểu nên là kết quả cả chồng, ôm mỏi cả tay.. Hứ!
“Cậu khám xét xong cả rồi?” Trần Duy bình ổn lại tâm trạng rất nhanh, tắt mắt tính, nhắm mắt dưỡng thần hỏi nhỏ “Mọi chuyện thế nào?”
“Bao giờ cậu làm phẫu thuật?” Hạ Lam đẩy cái cây trở về chỗ cũ, nhìn xuống chỗ trống giữa hai người một cái rồi cũng giả bộ ung dung hỏi han “Cần tôi ở đây làm gì? Tôi muốn ra ngoài!”
“Sao cô ta biết chuyện cậu sắp làm phẫu thuật?” Trần Duy ngạc nhiên mở bừng mắt, vẻ hốt hoảng và căm hận không che giấu bắn thẳng về phía cô.
Cái gì vậy trời?
Cậu ta có bệnh, làm phẫu thuật là lẽ dĩ nhiên! Còn vì sao cô biết ấy à, là.. đoán bừa rồi trúng có được không?
“Cậu tin tưởng cô ta, tự nguyện nói cho cô ta chuyện này? Cậu Minh, cậu không nhớ cô ta là người thế nào sao!..”
“Khả năng giao tiếp xã hội của thầy kém thật đó ~” Hạ Lam ngâm dài giọng, vênh mặt khinh thường “Người ta và Minh Minh là vợ chồng, tin tưởng là chuyện quá bình thường!”
“Cô..”
“Nếu không thầy bảo Minh phải tin ai bây giờ?” Không để Trần Duy phản bác hết câu, Hạ Lam tiếp tục chen tới “Một vị trợ lí làm công ăn lương như thầy, hay.. một cô sinh viên nghèo không đủ khả năng cứu mình nhưng luôn thánh mẫu tới mức muốn cứu vớt cả thế giới?”
“Đừng nhắc tới Hồng Ngọc!” Trần Duy căng thẳng đứng phắt dậy, bàn tay xiết chặt thành nắm đấm.
Hạ Lam dám cam đoan rằng, nếu căn phòng này không có sự tồn tại của Văn Minh, vị nam phụ này nhất định sẽ lao đến bóp cô tới chết, khiến cô vĩnh viễn không thể buông lời ám chỉ nào xúc phạm tới nữ thần trong lòng anh ta.
Không hiểu vì lí do gì Hạ Lam lại cảm thấy hưng phấn, do vẻ mặt tức giận không có chỗ phát tiết của anh ta? Hay do bản thân cô ghét bỏ Hồng Ngọc nên khi thấy fan cuồng của cô ta nên cũng ghét lây?
Vừa định mở miệng châm chọc thêm vài câu nữa, bên sườn mặt bỗng dưng nhột nhạt khó chịu. Hạ Lam đưa mắt nhìn sang, chỉ thấy Văn Minh đang nhìn cả hai người với ánh mắt mong chờ hết sức.
Ơ hay nhỉ!
Kiểu này khác quái gì cô và lão Duy kia diễn trò cho bạn Minh xem đâu?
Sự thoải mái và hưng phấn hiếm có tan đi nhanh chưa từng thấy. Hạ Lam nhăn mày, lười tự biến mình thành khỉ trong rạp xiếc. Cô cúi mặt không nói câu gì, mặc kệ đôi mắt nóng rực của hai người kia chu du trên người mình.
Trong khi thế trận hai ép một vẫn diễn ra trong phòng, cánh cửa gỗ nặng nề một lần nữa được mở bung ra, vài nhân vật quen thuộc cùng nhau bước vào.
Một người là vị y tá xinh đẹp khi nãy giúp Hạ Lam làm mọi công tác chuẩn bị thăm khám. Còn người thứ hai.. chính là giám đốc bệnh viện TL – Ngô Ngọc Thái!
“Chào mọi người!” Ngọc Thái vừa bước vào cửa đã ôn hòa chào hỏi một lượt. Ánh mắt anh ta lướt qua, sau đó dừng lại lâu hơn một chút ở chỗ Hạ Lam.
Cô hơi ngẩn ra, trong lòng không tránh được có chút chột dạ.
Lại không phải đi.. nửa giây trước bạn vừa đọc thông tin điều tra người ta, nửa giây sau người ta liền xuất hiện trước mặt bạn, còn nhìn bạn âu yếm thế này, không giật mình thon thót mới lạ!
“Tiểu thư, thật trùng hợp! Không ngờ lại gặp cô ở đây!”
“Chào anh!” Hạ Lam đưa tay lên vén mấy sợi tóc lòa xòa trên trán, nốt ruồi son xinh đẹp nhanh chóng hiển lộ ra ngoài. Cô cố gắng trấn định, không để bản thân trở nên thất thố.
Thế nhưng… sự trấn định này khi lọt vào mắt một số người ở đây rõ ràng là biểu hiệu của lẳng lơ!
Ối làng nước ơi!
Cô ta dám công khai quyến rũ giám đốc TL! Còn là ngay trước mặt chồng đương nhiệm của cô ta nữa chứ!
Công lí ở đâu?
Thiên đạo ở đâu?
“Bác sĩ, anh quen chị Lam sao?” Văn Minh cười ngốc nghếch, nhanh chóng thu hẹp khoảng cách giữa hai người. Cậu ta hành động giống hệt Hạ Lam trong mấy bữa ăn, vươn tay nắm chặt tay cô, khiến bàn tay vốn trắng nhợt của cô đỏ ửng cả lên “Chị Lam là vợ của Minh đó!”
“Vợ?” Mặc kệ ánh nhìn soi mói của những người khác, Ngọc Thái hoặc giả như không biết, hoặc không thèm quan tâm, anh ta nhíu mày, nhanh chóng kết luận “Vậy chẳng phải cậu đây là đại thiếu gia nhà họ Trịnh hay sao?”
“Đúng vậy!” Hạ Lam gật đầu nhìn y tá dọn chỗ cho Ngọc Thái ngồi xuống. Anh ở ngay đối diện cô, chỉ cần đưa mắt lên thẳng, Hạ Lam có thể lập tức nhìn thấy khuôn mặt đầy anh khí đó “Chuyện khám xét của cậu ấy có vấn đề gì sao?”
“Không phải..” Ngọc Thái ậm ừ, vẻ mặt đan xen nhiều thứ cảm xúc “Tôi chỉ thắc mắc, không biết chuyện phẫu thuật lần này ông Trịnh có biết hay không?”
“Cậu quản hơi xa rồi!” Trần Duy mất-bình-tĩnh nãy giờ vẫn ngồi yên lúc này mới lên tiếng cắt ngang. Thái độ anh ta quyết tuyệt, cực kì dứt khoát khí thế khác hẳn khi cùng cô tranh cãi. Ầy, đấy, có thế chứ! Bây giờ mới giống nam phụ chút nè, nãy giống thằng khùng hơn đó! “Chuyện này chính bệnh viện quyết định giữ bí mật toàn bộ, chẳng lẽ cậu Thái định phá lệ?”
“Tôi chỉ nghĩ chuyện quan trọng liên quan đến tính mạng vẫn nên báo một tiếng với người nhà cậu ấy..” Ngọc Thái có vẻ quẫn bách, vừa lo lắng vừa bối rối nhìn về phía cô. Hạ Lam định lên tiếng đỡ lời, lập tức bị Văn Minh xiết chặt tay, đau nhói.
Ngốc thật, cô tính giải vây cho anh ta? Để làm gì? Anh ta cần sao? Và cô định làm chuyện đó bằng cách nào?
“Nếu không..”
“Cậu Thái không tin tưởng vào tay nghề của mình lắm nhỉ?” Trần Duy phì cười, nửa đùa nửa thật kéo giãn sự căng thẳng. Sau đó anh ta vươn tay lịch sự chỉa về phía Hạ Lam “Cô ấy là vợ cậu chủ, không hiểu thế có đủ được gọi là người thân hay không?”
“Bác sĩ Thái là bác sĩ giỏi nhất khu vực..” Y tá sắp xếp xong hết tài liệu, vừa ngẩng đầu cười vừa nói với Trần Duy. Khí thế cũng được lắm, chuẩn fan cuồng Ngọc Thái đây rồi!
Không hiểu sao tự dưng Hạ Lam lại nhìn thấy bóng hình của mình trong cô gái này. Có lẽ trước đây cô ở cạnh Đăng Khoa cũng giống như vậy, nếu ai có ý đụng đến hoặc nói xấu anh ấy nhất định ra mặt, không tha kẻ đó!
“Tay nghề của anh ấy trong vấn đề tim mạch đã được chứng nhận, rất nhiều bệnh nhân và bệnh viện trên thế giới đều được anh ấy phẫu thuật thành, thậm chí nhiều viện nghiên cứu nước ngoài còn..”
“E hèm..” Càng nói càng hăng, đôi mắt còn lấp lánh nữa chứ!
Hạ Lam có xúc động muốn che mặt, mình trước đây cũng điên cuồng thế này? Bảo sao cưa mãi người ta không đổ! Con gái muốn câu được tâm giai, trước hết phải giữ được tự tôn của mình đã. Người ta ưa kiểu vừa gần vừa xa lại thanh cao thoát tục như nữ chính ý, làm gì có ai thích kiểu chưa đẩy đã ngã giống cô và y tá này?
Chậc, phải rút kinh nghiệm mới được!
Lần sau Hạ Lam nhất định không phạm sai lầm nữa!
“Nói chung là vậy..” Y tá xinh đẹp bị cái hắng giọng nghiêm khắc của Ngọc Thái cắt ngang. Cô cười gượng gạo, kết luận “..Tay nghề của bác sĩ Thái rất cao, các vị không cần lo lắng!”
“Y tá của anh nhiệt tình thật!” Trần Duy vẫn giữ nụ cười ôn hòa, tiện tay lật xem tài liệu được để cẩn thận trên bàn “Tốt quá còn gì!”
“Minh cũng thích nhiệt tình..” Văn Minh thấy cô thả hồn theo gió liền ngứa miệng chen vào “Chị Lam nên học hỏi!”
“…”
Cuộc phẫu thuật lần này của Văn Minh có thể xem là một cuộc phẫu thuật chui đúng nghĩa.
TL được ML thu mua lại, sau đó theo đề xuất của ML thực hiện một thực nghiệm dành riêng cho bệnh nhân tim mạch. Các bệnh nhân này đều là những bệnh nhân có bệnh trạng đặc thù cực kì khác lạ. Bọn họ được các bác sĩ trong TL khám xét cẩn trọng, từ đó tìm ra phác đồ điều trị nhằm kéo dài thời gian hoặc chuẩn bị phẫu thuật.
Nhưng bệnh nhân tim mạch có một điều đặc biệt hơn so với những dạng bệnh lí khác, đó là muốn làm phẫu thuật họ phải tìm ra người hiến tạng phù hợp. Và trong số 10 người tham gia thực nghiệm này, chỉ có duy nhất nam chính của chúng ta vừa lúc có tim phù hợp!
Đấy nhé, lại bảo không phải hào quang nhân vật chính đi! Cái thứ may mắn nộp hồ sơ giữa bao người lại được ML chọn này là gì? Lại thêm trong số 10 người tham gia chỉ mình cậu ta được lên bàn phẫu thuật lại gọi là gì?
Đã thế ông giời còn cực kì ưu ái Văn Minh, thực nghiệm lần này của TL và ML cực kì kín đáo. Chỉ duy có bệnh nhân và một người thân duy nhất được tham gia. Sau này nếu có cũng chỉ công bố kết quả trước truyền thông cũng chỉ có tên viết tắt, toàn bộ tên tuổi và thông tin cá nhân đều bị phong kín..
Như vậy có thánh cũng không biết Văn Minh còn bệnh hay không, và cậu ta chắc chắn sẽ lấy cái đó làm lợi thế để xoay người khác trong tay, trêu đùa đám phản diện kia đến hoa mắt chóng mặt!
Nhưng.. Thân nhân duy nhất Văn Minh chọn vì sao lại là cô?
Điều này chứng tỏ cái gì?
Cậu ta.. tin tưởng Hạ Lam hay sao?
Không đâu, không thể nào! Nam chính đa nghi như vậy làm gì có chuyện tin tưởng cô đơn giản như vậy? Đến gia đình cùng huyết thống cậu ta còn không tiết lộ, cô lấy cái gì đòi đoạt niềm tin của Văn Minh?
Chắc chắn là do cậu ta nghĩ mình đủ khả năng đối phó, đủ cách xoay cô trong tay nên mới không cố kị chuyện cô biết bí mật này.
Hừ, khinh thường người khác quá mức!
Trịnh Văn Minh!
Sẽ có lúc tôi khiến cậu phải hối hận! Phải quỳ xuống chân tôi mà cầu xin tha thứ!
“Xét về tương quan mọi vấn đề đều ổn thỏa!” Ngọc Thái sau khi phân tích qua loa mọi sự liền đưa ra kết luận “Cậu Minh nhập viên luôn hôm nay đi, chiều mai cuộc phẫu thuật sẽ được tiến hành luôn!”
“Nhanh như vậy?” Hạ Lam buột miệng, chuyện này quan trọng mà lại thực hiện gấp rút như thế à? Mặc dù cậu ta có bàn tay vàng, nhưng ai nói bàn tay vàng không có lúc phế?
“Mọi việc..”
“Thực nghiệm này đã được chuẩn bị cách đây nửa tháng!” Ngọc Thái không hề tức giận vì bị cắt ngang, anh ta ôn hòa, dịu dàng giải thích “Thực ra việc xứng hình cậu Minh đã làm lâu rồi, việc khám xét hôm nay chỉ là kiểm tra lại chỉ số lần cuối, mai lên bàn phẫu thuật không phải quá vội đâu!”
Tiếp đó một tờ giấy dày đặc chữ được đẩy đến trước mặt Hạ Lam. Cô nhìn thấy giấy sinh tử trước mắt, lại nhìn tới phần trăm rủi ro khi tiến hành phẫu thuật.. Không hiểu vì lí do gì, tâm trí u mê suốt mấy hôm của cô nứt ra thành một đường sáng sâu thẳm.
Thời điểm này, ai được lợi?
* Chuyện đó lộ ra có phải chỉduynhấtVănHóaôm được cạnh tranhcôngbằng?
Mọichuyện rồi sẽđi tới đâu, xin hãy đón đọc chương sau vào ngàymai Đăng bởi: admin