Từ giờ đến 12h trưa còn mấy tiếng đồng hồ, Hạ Lam cấp tốc trở về tập đoàn Trịnh gia, lao lên phòng của mình tìm lại chiếc điện thoại hôm đó Trần Duy đưa cho cô.
Thông tin và hình ảnh của huyện trưởng Dương nhanh chóng được tìm thấy trong mục hồ sơ đặc biệt. Cô copy lại phần này ra máy tính, chậm rãi nghiên cứu một lần.
Lương Văn Dương, 47 tuổi, chiều cao cân nặng không nên nhắc tới, là một người có dáng vẻ y như tên, không khác gì con dê béo! Lão ta ban đầu chỉ là một viên chức quèn, sau đó vì bẫy được con gái một vị quan chức cấp cao trên Bộ Chính Trị mà nhanh chóng thăng tiến. Chỉ trong thời gian ngắn ngủi người này đã biến thân từ một kẻ vô dụng trong bộ máy nhà nước thành một người quan trọng trong huyện, đi đâu người ta cũng nể trọng, cung kính vài ba phần. Huyện trưởng Dương là một kẻ tham công tham tiền, lại hám gái vô cùng. Bởi vì bản thân không tài cán lại muốn thăng quan nên hết sức nịnh nọt bố vợ. Khi ông còn tại chức thì lão ta ngoan ngoãn vô cùng, đúng chuẩn đội vợ lên đầu mà sống. Thế nhưng khi đã leo đủ cao, bố vợ cũng nghỉ hưu, bộ mặt ăn cháo đá bát của người này liền lộ ra. Lão chẳng cố kị ai, ăn đút lót nhiều vô số kể, ngáng đường đủ kiểu người, cũng quy tắc ngầm hoặc bao cực nhiều gái..
Một kẻ cặn bã.
Hạ Lam đóng máy tính lại, chậm rãi buông một tiếng thở dài. Thật ra cô có chán ghét hoặc chửi thầm lão lúc này cũng đâu được gì. Hiện tại hắn ta một tay che trời, nắm sinhsátcủa cả một tập đoàn trong tay, dù cô không cúi mình cũng không thể được!
Ầy, còn sợ chút nữa gặp mặt rồi Hạ Lam ăn nói không cẩn thận hoặc chưađủdàykhiến lão không giúp cho thì chết. Thôi thì cứ lên trước kế hoạch vậy, xem nào, sở thích của lão ta là.. Vậy thì lúc đó nên nói đến chuyện này, chuyện này..
“Ồ, cậu Hóa?” Hạ Lam đang mải mê chống cằm suy tính, cánh cửa vốn đóng chặt bị mở bật ra. Một thân hình thon dài, thẳng tắp, đẹp tựa của siêu mẫu nhanh chóng lại gần. Bình thường hẳn là cô sẽ có chút cảm giác muốn ngắm người đẹp, công kích cho ngườiđẹp giận dỗi mua chút vui vẻ. Thế nhưng hôm nay thì không, người ta còn đang bận đó đồ bất lịch sự này! “Vào phòng người khác phải gõ cửa, cậu Hóa đừng để người khác phải hiểu lầm cậu là loại có cha mẹ sinh mà không có cha mẹ dạy!”
“Cô cứng miệng lắm!” Văn Hóa nhếch môi, không cố kị đóng chặt cửa, còn cẩn thận chốt lại từ bên trong.
Ồ mố, định ám sát chị à?
Này, nếu chú em vẫn giống như trước đây thì đừng mơ nữa, chị cũng không phải Nguyễn HạLammà chú em nghĩ rằng mình đủ sức động tay chân!
“Nhưng mà này, cô không biết sao? Nếu ở trong nhà của mình thì chẳng bao giờ cần gõ cửa cả!”
“Cậu có nghĩ rằng mình tự tin hơi quá hay không?” Hạ Lam đứng dậy, tiến đến gần cửa sổ. Chỗ này góc nhìn tốt, hơn nữa dáng này thủ thế gì gì đó vẫn tốt hơn là ngồi kiểu kia. Cô nhướn mày xem lại thái độ của Văn Hóa. Chỉ thấy lúc này trên mặt hắn treo thứ cảm xúc căm ghét xen lẫn bực bội khó tả, giống như chỉ hận không thể nhảy đến bóp chết luôn Hạ Lam vậy.
Lại chuyện gì đây?
Dạo này cô và thằng nhóc này làm việc đúng chuẩn nước sông không phạm nước giếng, ai gặp mặt hay nói năng đụng chạm gì đến nhà nó đâu mà bày ra cái biểu tình này?
Hừ, nam phụ phản diện số một đây sao? Nói thật nhìn hắn ta lúc này chẳng khác gì cậu thiếu gia nhà giàu bị người nhà chiều hư, luôn tự coi mình là cái rốn vũ trụ!
“Chuyện khu Đông còn chưa biết ai thắng ai thua, đừng có quá tự cao như thế!”
“Chưa biết?” Văn Hóa đến gần bàn làm việc của Hạ Lam, không hề cố kị gạt tay, toàn bộ tài liệu cô vốn để gọn trên bàn lập tức bị hất tung tóe dưới đất. Hạ Lam nheo mắt nhìn một loạt giấy tờ bay lung tung trên không.
Tính làm gì đây? Tự lượng sức không đánh được người nên trút giận vào đồ đạc của tôi? Trịnh Văn Hóa, làm ơn người lớn chút đi! “Nguyễn Hạ Lam, tôi nói cho cô hay, không cần biết cô móc nối thông đồng được với kẻ nào, kẻ đó cũng không đủ sức nhúng tay vào việc của thành phố này đâu!”
“…” Ý gì đây? Cảnh cáo Hạ Lam rằng cô chắc chắn sẽ thua sao? Vì hắn ta đã câuđược cái gậy lớn, chống lưng chắc rồi à?
Không đủ sức nhúngtayvào việc của thànhphốnày? Trịnh Văn Hóa nhờ vả được ai? Người nắm quyền lớn nhất ở đây chẳng phải Lương Văn Dương kia sao? Nhưng lão đã gật đầu với Trần Duy đồng ý gặp cô trưa nay rồi kia mà, làm sao có chuyện một tay lão đẩy hai thuyền?
Trong việc này còn gì khuất tất? Là ở chỗ Trần Duy, hay lão Dương muốn ăn cả hai bên nên mới vậy? Cũng có thể Văn Hóa này chỉ cứng miệng, muốn lớn tiếng hù dọa cho cô sợ hãi mà lui bước.
“Chuyện cô bảo hắn ta đem Dung Dung tạm giam.. Lúc này tôi không thèm chấp với cô!” Văn Hóa hậm hực trở lại chủ đề chính, chỉ tay vào mặt Hạ Làm mà quát nạt.
Ồ, vậy là do chuyện tối qua của Tình Trường và Dung Dung tác động nên lúc này hắn mới nổi cơn thế đấy à?
Đúng là một người anh chuẩn mực, nếu như anh em nhà này không đụng đến cô thì còn chuẩn nữa! Đáng tiếc, mấy người đã bị tác giảdạinhântrói buộc cùng một chỗ, dù không muốn dây dưa với nhau cũng không thể được!
Mà này.. Nói như vậy có nghĩa là lúc này Văn Hóa mới biết chuyện của Dung Dung đúng không? Vậy thì vụ tấn công hôm qua cô có nên loại trừ khả năng hắn ta vì rửa hận cho em gái mà cố tình làm. Dễ thế lắm, vì tối qua lúc bốn người gặp mặt, thái độ của Văn Hóa tuy đầy châm biếm nhưng vẫn rất bình tĩnh, khác hẳn lúc này..
“Đợi mấy ngày nữa thôi.. Lúc đó, xem tôi cho cô và Văn Minh ra bã thế nào!”
*
Đến và đi nhanh như gió, Trịnh Văn Hóa sau khi hù dọa xong xuôi liền mở cửa tiêu sái bước thẳng. Hạ Lam tiếp tục thở dài, cảm thấy không tài nào hiểu nổi nhị thiếu nhà họ Trịnh. Hắn ta đang cố gắng phô trương thanh thế hay ngốc thật vậy? Đúng là khó hiểu! Phí công bạn tác giả xây dựng cho hắn ta cái danh hoành tráng: Nam phụ số 1!
Quanh đi quanh lại đã đến giờ hẹn, Hạ Lam tự trang điểm lại cho bản thân một chút, chọn bộ đồ lịch sự và kín đáo sau đó triệu tập Thanh Tùng trở lại Trịnh gia. Hai người cùng nhau lái xe đến Bảo Bối số 1, thấp thỏm đợi người!
“Làm sao cô hẹn được hôm nay hay vậy?” Lúc này cả hai đang ngồi trong một phòng riêng trang trọng, vừa âm thầm nhìn cửa vừa giả bình tĩnh bằng cách xem menu. Thanh Tùng chỉnh lại cavat trên cổ, mặc dù bố anh là quan chức cấp cao, nhưng nói thật, từ nhỏ đến giờ rất ít khi anh phải tiếp xúc riêng với người trong giới chính trị. Và nhất là việc tiếp xúc này lại có liên quan đến vấn đề lớn như quyết định gia chủ tương lai của cả một tập đoàn!
Thế nên lúc này, nếu Thanh Tùng nói không hồi hộp chút nào chính là nói dối!
“Cũng vừa hay tối nay có một buổi dạ tiệc cao cấp, tôi đã chạy vạy xin được hai vé vip rồi!”
“Thật sao?” Hạ Lam gật đầu nhìn qua, hai tấm vé dát vàng dát bạc sáng lóa cả mắt. Ừm ừm, công nhận còn lóa mắt hơn hình ảnh ân ái của nam nữ chính nhiều! Nhìn thoáng qua đã thấy buổi dạ tiệc này có giá trị rồi, hẳn là Thanh Tùng phải tốn lắm công sức cho việc giành vé vào cửa này lắm đây.
“Anh vất vả rồi!”
“Rửa được hận là được!” Thanh Tùng xiết tay, cười lạnh. Ầy, anh vẫn còn chấp nhặt, vẫn còn để chuyện bà trợ lí của Văn Hóa trong bụng đấy à? Quá trẻ con! Đi theo tui mà chẳng học được tí chuyên nghiệp nào hết! “Mỗi lần đến công ti thấy con mắm đó lại bực cả mình!”
“Con mắm nào vậy?” Cánh cửa bên kia bật mở, Hạ Lam và Thanh Tùng đồng loạt nhìn sang, bên đó lập tức xuất hiện hai gương mặt quen thuộc.
Huyện trưởng Dương dê béo và nhân vật nữ vừa được nhắc đến trong câu chuyện của hai người – nữ trợ lí của Văn Hóa!
Thiêng quá đi mất! Vừa nhắc cái xuất hiện liền kiểu này khéo chết phát đốt hương muỗi bà nàng cũng lên quá. Hạ Lam âm thầm gật gù khả năng sống không khôn lắm nhưng thác rất thiêng của người này, vừa tự hỏi xem vì sao cô ta xuất hiện ở đây. Thế nhưng ngay sau đó, khi load đến chỗ bàn tay huyện trưởng Dương đang công khai xoa mông cô ta, tự dưng Hạ Lam cảm thấy mình vỡ ra rất nhiều chuyện!
Quy tắc ngầm sao?
Tự cô ta đủ sức dâng mình đến giường của huyện trưởng Dương? Không thể nào! Nhất định là do Văn Hóa.. Điều này chứng tỏ lão ta đã đồng ý bảo kê cho hắn rồi đúng không? Vậy lúc này lão ôm nữ trợ lí kia đến đây làm gì? Định dằn mặt hay nói cho cô hay nên triệt để từ bỏ hi vọng đi?
“Không ngờ đó nha, hai người lúc nào cũng tỏ ra thanh cao, thế mà mở miệng lập tức nói xấu người khác!”
“Xin chào huyện trưởng Dương!” Hạ Lam không thèm chấp người này, cô vẫn bận rộn với hàng loạt hướng đi trong đầu. Thôi thì hôm nay đã tới đây rồi, chi bằng cứ xem xét một hồi rồi tính tiếp. Trần Duy và Văn Minh chắc không thể làm bừa đâu nhỉ? “Mời ngài ngồi!”
“Huyện trưởng!” Nữ trợ lí đưa gót giày cao gót nhọn hoắt đá cửa lại, ôm lấy dê béo mà công khai làm nũng “Hôm nay ngài tới đây để gặp cô ta sao? Chẳng lẽ ngài chán em rồi? Muốn đi chung với con hồ li dơ bẩn này?”
“Ngoan nào, anh đến vì công việc thôi!” Huyện trưởng Dương vỗ vỗ mông cô ta trấn an, vừa nói vừa liếc về phía Hạ Lam và Thanh Tùng một cái.
Bên kia là nhị thiếu của Đào gia, ừm, đúng là quý tử bị chiều hư, một chút công kích đã khiến cậu ta run lên vì giận. Kém cỏi thế này làm sao đủ sức theo đường chính trị, bảo sao gia chủ Đào gia phải tính kế cho cậu ta theo kinh doanh. Còn đứng cạnh chính là Hạ Lam – người cạnh tranh với Văn Hóa đây sao? Nhan sắc không tệ, hơn nữa cảm xúc cũng giấu rất kĩ.. Xem ra cũng là phường cáo già lắm đây.
Đáng tiếc cho cô em, tất cả “mọi người” đều không ủng hộ cô em, dù có sắc bén thế nào cũng đành chịu phận làm đồ lót chân cho người khác đi!
“Mau vào đây, chào cô Hạ Lam!”
“Sao em phải chào cô ta?” Nữ trợ lí không hề sợ hãi, vênh mặt khinh thường “Em không thích chỗ này! Chúng ta trở về đi! Em có cái này cho anh xem, đảm bảo rất vui..”
“Này, cô đừng chọc gậy bánh xe!” Thanh Tùng rốt cuộc nhịn không nổi cảnh người ta chuẩn bị diễn xuâncungđồtrước mặt mình, tức giận cắt ngang “Chỗ này ngài Dương mới là người có quyền quyết định, không phải cô đâu!”
“Thanh Tùng!”
“Oa huhu.. Em đã nói rồi anh còn không tin!” Nữ trợ lí đột nhiên nức nở, như chim nhỏ mà nép vào người huyện trưởng Dương “Hai người này rất xấu xa, ở công ti luôn bắt nạt em thậm tệ. Anh còn muốn đưa em tới đây, định khiến em tức chết đúng không?”
“Bảo bối, anh không dám!” Huyện trưởng Dương đầy thâm ý liếc nhìn Thanh Tùng một cái, sau đó đứt khoát quay người “Hai vị, xem ra đành phải cáo lỗi với hai vị rồi!”
“Ngài Dương, chúng tôi chỉ xin của ngài năm phút!” Hạ Lam vẫn cười giả lả, cố gắng giữ người “Không biết ngài có nguyện ý nể mặt Trần Duy mà cho phép chúng tôi hay không?”
“Em muốn về!”
“Xin lỗi!” Huyện trưởng Dương đầy cưng chiều nhìn người trong lòng “Cô ấy không muốn gặp hai vị, tôi cũng không còn cách nào! Hay thôi thế này, tuần sau tôi mời hai người lại một bữa, coi như tạ lỗi?”
Tuần sau?
Tuần sau thì mọi việc đều xong cả rồi còn gì!
Lão cáo già này nhìn thế nào cũng giống đang diễn kịch, là vì không tiện từ chối thẳng Trần Duy nên đem theo nữ trợ lí này đến đây xoay hai người sao?
“Xin phép!” Nữ trợ lí không đợi hai người trả lời, ôm lấy tay huyện trưởng Dương, tự đắc gõ gót giày rời đi.
Hạ Lam và Thanh Tùng nhìn theo bóng dáng tha thướt ấy, trong lòng hai người đều không tự chủ ghi thêm vài mối hận. Cười đi, vênh mặt đi.. Đợi mà xem, sau này khi lão chán cô rồi, cô sẽ trở thành cái dạng gì!
F*ck you! Bitch!
* Hi, mịtrởlại rồi nè, có aimonghông???? Đăng bởi: admin