Nàng không thể thở được, khuôn mặt nhỏ nhắn có chút nóng lên, ửng hồng.
Ngón tay thon dài chạm vào khuôn mặt nàng, nhẹ nhàng đỡ dưới cằm, làm nàng hơi ngửa đầu, càng dễ dàng cho hắn nhấm nháp hương vị ngọt ngào trong miệng nàng. . . . . . Nụ hôn tàn sát bừa bãi này, nguyên nhân là hắn không thể đè nén được yêu thương say đắm.
Bên ngoài cửa, chiếc chìa khóa xoay trong ổ phát ra tiếng động nhỏ.
Lam Đóa hừ hừ lẩm bẩm, túi lớn túi nhỏ hướng trong phòng kéo vào, chính là vừa đẩy cửa, liền nhìn đến một hình ảnh duy mĩ mà cuồng dã kia.
Cô ngây người, như ngốc hồ đồ đứng nhìn hình ảnh đôi nam nữ đang hôn nhau trước mắt này.
Thân thể mảnh khảnh của cô gái bị ôm trọn trong thân hình cao ngất to lớn của người đàn ông, ngoan ngoãn ngẩng đầu đón nhận nhiệt tình của hắn, nàng đứng không vững, cánh tay to lớn của hắn vòng qua thắt lưng của nàng, khiến nàng như dây leo mà bám chặt vào hắn.
Một màn kia, đẹp tới mức động lòng người. . . .
“Khụ khụ khụ. . . . .” Lam Đóa bị chính nước miếng của mình làm cho sặc, ho khan đến mức khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng lên.
Tần Dịch Dương đương nhiên nhận ra tiếng động, theo bản năng ôm trọn tiểu nữ nhân vào lòng, động tác từ từ chậm lại, thản nhiên mà lưu luyến rời khỏi cánh môi ngọt ngào của nàng xong lúc này mới nhẹ nhàng buông nàng ra.
Thân hình cao ngất giãn ra, ánh mắt thâm thúy của Tần Dịch Dương nhìn ra phía sau, thấy được Lam Đóa vẫn đứng ngơ ngẩn ở phía sau.
Ánh mắt hắn nheo lại, đan cánh tay đem Lâm Hi Hi ôm vào trong ngực, bàn tay nhẹ nhàng trấn an nàng, dùng giọng nói du dương mà thuần hậu nói với Lam Đóa: “Phi lễ chớ nhìn, đã từng nghe qua câu này chưa?”
“Khụ khụ khụ. . . . . . .” Lam Đóa càng sặc nhiều hơn, mặt đỏ gay gắt, ủy khuất mà nói ra vài chữ: “Tôi. . . . . . . Cũng muốn. . . . . . . . Khụ khụ, nhưng đây là nhà của tôi a. . . . . .”
Cô tiến thoái lưỡng nan, túi lớn túi nhỏ trong tay vì thế mà cùng nhau rơi ở ngoài cửa.
Lúc này Lâm Hi Hi mới có phản ứng. . . . . . . Bọn họ vừa mới làm cái gì vậy?
Khuôn mặt nhỏ nhắn hé ra chút ửng hồng, nàng nhẹ nhàng tránh khỏi vòng ôm của Tần Dịch Dương, vội vàng đi qua giúp Lam Đóa .
“Thật xin lỗi. . . . .” Nàng nhẹ giọng giải thích với Lam Đóa, “Tôi ở dưới lầu gặp được anh ấy rồi cũng cùng lên đây. . . . . . . . Cô không sao chứ?”
Đầu Lam Đóa bị sốc nặng, mở to hai mắt nhìn, vội vàng lắc đầu: “Không sao, không sao. . . . . . . .”
Chủ tịch có thể đến nhà cô làm khách, cô nào dám nói gì chứ?
Một bữa cơm nghiêm chỉnh, tâm tình Lam Đóa như kinh đào hải lãng, thấp thỏm cầm theo đôi đũa chờ ở bàn ăn, nếu cô nói ra sẽ có người tin sao? Chủ tịch đại nhân của bọn họ tự mình xuống bếp nấu cơm, lại ôn nhu nhẹ giọng với một cô gái, ai cũng có thể nhìn thấy trong ánh mắt hắn tràn ngập yêu thương say đắm. . . . . . Được rồi, “Ực!” Lam Đóa lại nuốt nước miếng, cảm thấy rằng nếu có một người đàn ông cực phẩm đối đãi với mình như vậy, thì cô nhất định sẽ lấy thân báo đáp, chết cũng không từ.
Nhưng quan trọng là . . . Không có ma nào nha.
Trên ghế sô pha, bên trong chiếc áo vest, di động rung lên từng hồi.
Lam Đóa kiến thức thâm sâu, kể một câu truyện cười, Tần Dịch Dương tao nhã ngồi ở bàn ăn, cùng cô gái nhỏ của hắn im lặng mà nghe, khi mà di động rung lên hắn hơi hơi nhíu mi, nhưng không muốn đi tiếp.
Lâm Hi Hi cũng nghe thấy tiếng động kia.
“Điện thoại của anh đổ chuông kìa.” Nàng nhẹ nhàng kéo tay áo của hắn, dịu dàng nói.
Bàn tay ấm nóng cầm tay nàng, ánh mắt Tần Dịch Dương thâm thúy mà bình tĩnh, “Không có việc gì.”
Hắn không hy vọng bị quấy rầy lúc này.
Mãi cho đến lúc ăn cơm xong, hắn cũng không hề để ý tới chiếc di động không ngừng rung lên kia, chỉ đem ánh mắt lưu luyến dừng trên người nàng, xem nàng giống như một cô vợ bình thường vui vẻ, ở cùng với Lam Đóa, quả thật nàng trở nên vui vẻ hơn rất nhiều, cũng cười nhiều hơn.
Ngón tay thon dài day day mi tâm, Tần Dịch Dương phải kiềm chế bản thân để không chủ động đi lên ôm nàng.
Đêm xuống.
Cả bầu trời như sụp đổ xuống mặt đất, nổi lên màu xám tối.
Đứng trên ban công lộng gió có vẻ hơi lạnh, một thân thể nam tính to lớn mà ấm áp từ phía sau đi lên, ôm chặt nàng vào trong ngực, đôi môi ấm áp hạ thấp xuống, kề sát bên tai nàng: “Còn lạnh không?”
Lâm Hi Hi giật mình, theo bản năng nhẹ nhàng gật đầu.
Có gió thổi đến, Tần Dịch Dương đem những sợi tóc bay tán loạn của nàng vuốt gọn lại, nhẹ nhàng vuốt ve sườn mặt của nàng, thấp giọng nói: “Ban đêm mặc ấm một chút rồi hãy đi ra, tránh cảm lạnh. . . . . . . Cũng chú ý đến con.”
Lâm Hi Hi vốn không có chút phòng bị nào, nhưng giờ phút này hắn nhắc tới đứa nhỏ, trong lòng nàng không khỏi run lên.
Nàng không phải là cũng giống như những người vợ khác có một gia đình nho nhỏ, hẳn là có một người đàn ông ôn tồn bên cạnh mình, hẳn là đêm khuya hai người có thể cùng một chỗ nhẹ giọng đoán giới tính của cục cưng, tìm cho nó một cái tên . . . Loại ấm áp kia, nàng tựa hồ đã đến thật gần, nhưng mà vì cái gì lại vẫn không thể chạm tới.
“Anh không trở về Anh sao?” hốc mắt hơi hơi nóng lên, Lâm Hi Hi kìm nén tâm tình, dịu dàng hỏi.
Tần Dịch Dương im lặng, một lát sau mới nhẹ nhàng kề vào đôi tai hơi lạnh của nàng, nhẹ giọng nói: “Em muốn anh trở về sao?”
Lâm Hi Hi chậm rãi lắc đầu, ngoảnh mặt đi, nói rõ ràng từng câu từng chữ: “Đây không phải là chuyện em có thể quyết định, Dịch Dương, thân phận của anh quyết định việc anh phải làm, em không muốn vì em mà anh bị ngăn trở . . . . . . . . Anh hiểu không?”
Nàng không nhìn thấy một nụ cười như nước hiện lên trên môi hắn rồi dần dần tản đi.
Hai cánh tay Tần Dịch Dương bám vào ban công tạo thành một vòng bảo vệ, nói giọng khàn khàn: “Em thực đã trưởng thành . . .”
Lâm Hi Hi ngẩn ra, có chút kinh ngạc, sau đó lại bị hắn nhẹ nhàng cuộn lấy. Từ góc độ này, nàng chỉ có thể ngước mắt nhìn lên, có thể thấy được đôi mắt hắn thâm thúy mà sáng ngời, có chút dọa người nhưng lại mang lại bình yên cho nàng.
“Có biết anh đã chuẩn bị bao lâu cho lần tham tuyển này không?” Hắn nhìn nàng, nhẹ giọng hỏi, dùng thanh âm thuần hậu bình tĩnh kể với nàng, “16 tuổi. 16 tuổi anh đã rời khỏi Anh, không dựa vào bất kì thế lực nào của hoàng thất, từ châu Âu đến châu Mỹ, rồi trở lại Trung Quốc, anh thực đã quên bản thân mình đã trải qua bao nhiêu chuyện, có bao nhiêu tàn nhẫn vô tình cùng tàn ác. . . . . . . . . . . . Những thứ này quả thật đã không còn nhớ rõ.”
“Hi Hi. . . . . Anh từng cho rằng đó là thứ mà anh muốn. . . . . .” Cánh môi hắn đặt trên thái dương nàng, nhẹ nhàng hôn, đem mọi nhu tình biểu hiện hết: “Nhưng mà con người ta khi mất đi rồi mới tỉnh ngộ, khi mà em rời khỏi anh, anh thực mới biết được đó không phải là tất cả . . . . Chậm rồi sao?”
Thân thể Lâm Hi Hi cứng đờ, nghe hắn nói những chuyện mà trước đây chưa bao giờ kể, trong lòng có chút rung động lan tỏa. Trong ấn tượng của nàng, Tần Dịch Dương sẽ không nói với ai nhiều như vậy, hơn nữa câu nào cũng nói về bản thân hắn. Hắn thực đã che dấu tốt mặt khác này, không ai có thể đoán được trong lòng hắn suy nghĩ cái gì, nhưng giờ phút này, hắn nhốt chặt nàng trong thế giới của hắn, nghe hắn êm ái kể chuyện, bỗng nhiên cảm thấy luống cuống, không biết nên ứng đối thế nào với hắn.
Nhẹ nhàng ôm lấy tấm lưng mỏng manh của nàng, kéo vào trong lồng ngực, Tần Dịch Dương cúi đầu xuống sườn mặt nàng, hôn nhẹ.
“Ngoan. . . . . . Không phải sợ, anh nói rồi, anh sẽ không cưỡng ép em bất cứ điều gì nữa.” Hắn dùng thanh âm thuần hậu nhẹ nhàng nói, “Trừ phi em bằng lòng, nếu không anh cũng sẽ không dùng dây thừng mà trói em ở bên cạnh anh. . . . . . Hi Hi, anh muốn em phải cam tâm tình nguyện.”
Một câu này khiến trái tim nàng như bị bàn tay hắn xiết chặt lấy.
“Em không hiểu, ban đầu anh tại sao lại muốn cùng em định ra hiệp nghị này? Nếu anh muốn lợi dụng em để thu mua Nhạc Thị, thì không cần phải. . . . . nhất định kết hôn với em.” Cuối cùng Lâm Hi Hi cũng hỏi được điều nàng vẫn giấu trong lòng.
Tần Dịch Dương nhướn mày, trong con ngươi tản ra ánh sáng, khóe môi nhịn không được mà lộ ra ý cười.
“Anh. . . . . . . . .” Nàng không hiểu rõ, không nắm bắt được nụ cười của hắn là mang ý gì.
“Tần Dịch Dương, anh nói đi chứ!” Nàng có chút xấu hổ và giận dữ, trong sự nhu nhược lộ ra một tia buồn bực, nhìn thấy người đàn ông đang chăm chú nhìn mình kia, biết rõ hắn đang trào phúng, chính là vẫn không thể đoán ra tâm tư của hắn.
“Thật ngốc. . . . .” Tần Dịch Dương chậm rãi thu hồi nụ cười, nỉ non một tiếng, một tay kéo nàng vào trong lòng, ngăn chặn cánh môi nàng, “Kết hôn cùng anh là chuyện mà cuộc đời này em phải trải qua, một khi đã kết hôn thì em đừng mong đoạn tuyệt quan hệ với anh. . . . . . Cho dù em thương tâm hay thất vọng, cho dù em muốn chấm dứt thì cũng không kịp nữa rồi! . . . . . Đúng vậy, anh đã sớm bắt đầu kế hoạch, Lâm Hi Hi, bây giờ em đã hiểu chưa?
Hắn hung hăng vuốt ve môi nàng, thanh âm khàn khàn lộ ra tâm trạng xao động bất an của hắn.
Hô hấp của Lâm Hi Hi cũng không ổn định, trong sương mù nghe được thanh âm của hắn, thế mới biết hóa ra mình chính là một con phi nga, (Chim lao đầu vào lưới), lần đầu tiên hứng chịu sóng to gió lớn đã bị hắn nắm trong lòng bàn tay, lần lượt dây dưa, tận tới khi nàng nhu thuận mà nằm trong ngực hắn.
Câu trả lời này làm nàng rung động, vậy ngay từ đầu, hắn đã xác định sẽ cùng nàng ở bên nhau suốt đời sao?
“Ưm. . .” Lâm Hi Hi thống khổ rên lên, cảm giác bị hắn bừa bãi tàn sát lại một lần nữa bắt đầu, cánh môi bị hắn dùng lực mãnh liệt hôn đến phát đau, đầu lưỡi tê dại từng đợt, tránh cũng tránh không thoát, nàng bối rối chống tay vào lồng ngực rắn chắc của hắn, nức nở đón nhận nụ hôn gần như bạo lực của hắn.
Cánh tay rắn chắc ôm chặt thắt lưng của nàng, gắt gao đem nàng ôm, lực đạo như muốn đem nàng tiến nhập vào cơ thể mình.
Lâm Hi Hi cảm thấy hơi đau đớn, mỗi một chỗ trên người đều bị hắn nhu lộng, xương cốt bị cọ xát. . . . . Hô hấp của nàng hỗn loạn, cuống quít lấy tay ngăn cánh tay đang đặt trên lưng nàng của hắn.
“Chờ một chút. . . . . .” Nàng cầu xin, ở thời khắc khi sắp bị hắn hôn sâu lần nữa, cố gắng nỉ non: “Con . . .”
Tần Dịch Dương nhíu mày thật sâu, nghe được từ này quả nhiên một lúc sau động tác từ từ chậm lại. Hơi thở của nàng ở trong miệng hắn, thân thiết dây dưa một chỗ, động tác của hắn nhẹ một chút, cánh tay thả lỏng eo nhỏ của nàng.
Quả nhiên là làm đau nàng.
“Thật xin lỗi. . . . . . . . .” Hắn xin lỗi, trong đôi mắt thâm thúy hiện lên ánh sáng như ngọc, “Anh có chút không kiềm chế được.”
Nhịn không được muốn ôm nàng, mang nàng đi, nghĩ muốn chạm đến yêu thương tận đáy lòng của nàng, khiến nàng phải cam tâm tình nguyện mà tiếp nhận. . . . . Có lẽ bản thân chỉ có kém một chút như vậy mà thôi, hắn lại không nghĩ lại nôn nóng nữa.
Đêm dài.
Bên trong chiếc xe màu đen có rèm che, một người đàn ông cao ngất im lặng trầm mặc mãi đến khi chiếc di động rung lên.
Ánh đèn trên lầu cũng vừa tắt, Tần Dịch Dương chậm rãi thu hồi ánh mắt thâm thúy, ngón tay thon dài vươn ra nhận điện thoại.
Thản nhiên nói: “Alo?”