“Nữ hầu của tôi lại đi quyến rũ người đàn ông nào rồi? Bây giờ mới về sao?” Anh nghiến răng, trên môi nở nụ cười mỉa mai, dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn cô. Mỗi lời anh nói ra như viên đạn nhắm thẳng vào cô!
Ồ, ở đây ngoài anh ra thì còn có ai có thể nhàn nhã được như vậy chứ? Chớp chớp mắt, đôi lông mi dài của cô khẽ run lên, Nhã Lan thu ánh nhìn về, cô dùng sự im lặng để đối phó với anh.
Người đàn ông đang ngồi đột nhiên đứng bật dậy, thân hình cao lớn của anh thậm chí còn che đi mất một phần ánh sáng của chiếc đèn pha lê, anh nhấc những bước chân nguy hiểm, tay vẫn cầm ly rượu bước về phía cô.
Cuối cùng thì Nhã Lan cũng cảm thấy có chút sợ hãi, chỉ cần người đàn ông này tiến lại gần thì cô sẽ lại bị thương, hôm nay, những vết thương cô nhận cũng đủ nhiều rồi.
Đôi mắt cô thỉnh thoảng mới dám liếc nhìn bóng anh đang tiến lại gần, nếu như không phải đang cố kìm lại thì chắc cô đã hét lên. Người đàn ông này có khác nào quỷ dữ đâu!
Khuôn mặt nhỏ bé của cô bắt đầu trắng bệch, đôi môi cũng không còn đỏ tươi như trước nữa, cổ cô cứng đờ, nhìn vào đôi vai có thể thấy cơ thể cô đang run lên, cô quên mất hít thở, tất cả mọi sự chú ý lúc này của cô đều tập trung vào người đàn ông ở trước mắt.
“Aaa….” anh túm lấy bàn tay cô, cuối cùng không kìm được nữa cô hét lên một tiếng đau đớn.
Đầu anh đã ghé sát vào chiếc cổ hoàn mỹ của cô, hơi thở anh không ngừng phả vào làn da trắng ngần đó khiến chúng đỏ lên. Trong hơi thở đó cũng là mùi rượu vang thơm nồng truyền tới mũi cô, cùng với đó còn là mùi nước hoa Cổ Long thoang thoảng.
“Đau….” đột nhiên anh cắn cô, cắn vào cổ cô, lại một cơn đau nữa mà cô phải gánh chịu. Theo phản xạ cô giơ một cánh tay lên đập vào vai anh.
Bốp! Một tiếng bốp vang lên, bàn tay nhỏ nhắn của cô nhằm đúng vào khuôn mặt trắng bệch của anh, đồng thời hai con mắt cũng xoe tròn ngạc nhiên trước chính hành động của mình! Cô nhanh chóng thu bàn tay về, nhưng trên má anh dường như lờ mờ vẫn còn in hình bàn tay cô!
Lãnh Mạn Nguyên giơ tay lên cao hơn, anh vẫn còn muốn tiến thêm một bước nữa nhưng đúng lúc này chuông điện thoại reo vang.
“Hả?” Mặt anh so với ban nãy còn trầm hơn, ánh mắt lạnh lùng liếc nhìn cô, tiếp theo anh nói thản nhiên: “Được.”
Sau khi cúp máy anh lại nhìn cô chằm chằm, miệng anh gọi: “Bác Trương!”
Một người phụ nữ tầm khoảng 50 tuổi bước tới, cung kính đứng trước mặt anh: “Tổng giám đốc có gì dặn dò ạ.”
“Cô gái này bây giờ là một người giúp việc trong căn nhà này, thím hãy giao hết cho cô ta những công việc quét dọn, hơn nữa phải giám sát cô ta làm cho tốt, nghe rõ chưa?” Anh chỉ tay vào Nhã Lan đang ngồi dưới đất, Lãnh Mạn Nguyên uống một ngụm rượu vang rồi nói: “Số tiền mà cha cô nhận được thì cô buộc phải trả đủ!”
Nhã Lan khẽ thở một tiếng như trút được gánh nặng, nếu nói như vậy thì anh vẫn đồng ý giúp nhà họ Quắc.
Bà Trương hướng về phía cô một ánh nhìn không rõ, do dự vài giây rồi bà gật đầu: “Vâng….”
“Tối nay hãy để cho cô ta bắt đầu công việc, chưa quét dọn sạch phòng khách thì chưa được đi ngủ!” Mệnh lệnh hà khắc lại được thốt ra, xem ra tối ngày hôm nay cô sẽ không được nghỉ ngơi rồi!
Kiêu ngạo ngẩng đầu lên, ngược lại Nhã Lan cảm thấy thật thư thái. Làm một nữ giúp việc, nước sông không phạm nước giếng, sẽ chẳng liên quan gì tới anh cả, đây là điều mà cô mong đợi. theo thói quen cô khẽ nhoẻn miệng cười, cô nghe lời đi theo Bác Trương để lấy đồ quét dọn.
Thói quen quét dọn của nhà họ Lãnh đúng là đặc biệt, cả một căn phòng khách lớn thế này mà chỉ được dùng một miếng dẻ lau từng chút từng chút một, hơn nữa không được để lại một chút bụi bẩn nào.
Nhã Lan không kịp thay quần áo, cô vẫn mặc bộ sườn xám khi tham gia bữa tiệc cưới, khi làm việc vô cùng bất tiện, người ngoài nhìn vào cũng cảm thấy có gì đó kì lạ.
Lãnh Mạn Nguyên nhìn những động tác thành thục của Nhã Lan, anh không ngờ, cô con gái cành vàng lá ngọc thứ hai của nhà họ Quắc, nhìn bề ngoài thì có vẻ kiêu kì mà lại làm những công việc quét dọn này thành thục đến thế. Đương nhiên, nếu anh tìm hiểu sâu hơn về cuộc sống của cô thì anh sẽ không còn cảm thấy kì lạ nữa.