Kỷ Niệm càng thất vọng, vứt hình nộm binh mã sang một bên không thèm nghiên cứu nữa, điện thoại cũng chẳng xem.
Kiều Nhân không để ý đến cô ấy, cất điện thoại vào túi xách. Đợi tới khi xe dừng lại, cô và tài xế cùng nhau đưa người về nhà.
Chờ tới khi sắp xếp cho anh xong xuôi, Kiều Nhân rời khỏi khu biệt thự thì ngoài trời đã tối hẳn.
Thời gian cũng chưa quá muộn, lúc này trên đường vẫn còn nhiều người qua lại. Kiều Nhân không gọi xe mà đi bộ về nhà, trên đường còn thuận tiện mua một ít bánh bao nhân gạch cua (*) đem về.
Đúng tám giờ, Kiều Nhân cầm túi bánh bao mở cửa.
Kỷ Niệm cũng vừa mới trở về từ trường học, vừa thay quần áo ở nhà đi dép lê nằm trên ghế sô pha cười toe toét. Vừa nghe tiếng mở cửa đã lớn tiếng hỏi: “Tiểu Kiều, cậu đưa anh tớ về nhà thật à?”
Kiều Nhân đáp bằng giọng mũi sau đó đi vào nhà tắm rửa tay rồi gọi Kỷ Niệm ăn cơm tối.
Hôm nay cô hít phải quá nhiều mùi rượu với thuốc lá, cảm thấy cực kỳ không thoải mái, tới mức cắn một miếng bánh bao muốn nuốt xuống mà cũng khó.
Kỷ Niệm nhìn cô chằm chằm, “Sao lại không ăn?”
“Không ăn nổi.”
Lúc này cảm giác hơi thở cũng đầy mùi thuốc lá, không thở nổi.
Kiều Nhân hơi buồn nôn, đẩy bát ra, cầm cốc nước ấm uống từng ngụm nhỏ.
“Sao vậy ạ?” Kỷ Niệm đi tới sờ trán cô, “Cũng không sốt.”
Trong miệng Kiều Nhân như có vị rượu, cô không uống ngụm nhỏ nữa mà trực tiếp uống hết nửa cốc.
Kỷ Niệm hít mũi, “Cậu uống rượu à?”
“Không.”
“Đừng lừa tớ, tớ thấy mùi rượu.”
Kiều Nhân: “…”
Kỷ Niệm vỗ vai cô, “Hôm nay đừng thức đêm viết bản thảo nữa, tắm nước nóng rồi đi ngủ đi.”
Kiều Nhân cực kỳ phiền muộn, nhẹ nhàng thở dài một cái, quả nhiên là có mùi rượu.
Không nặng nhưng có thể nhận ra được, mang theo cả mùi hương của người kia.
Kiều Nhân cắn môi dưới, chậm chạp đi tới phòng tắm.
Bời vì hôm sau là Chủ Nhật nên cơ bản là tin tức cũng được xác định cả rồi, nếu như không có vấn đề gì đột xuất thì cô có thể nghỉ ngơi nửa ngày.
Thứ bảy vẫn phải xác định lại tiêu đề sau đó thứ hai trình cho sếp.
Sếp duyệt thì có thể dùng, còn nếu không thì lại phải thay tiêu đề khác.
Mà người duyệt có lúc là Kỷ Hàn Thanh, có lúc là một vài vị phó tổng khác.
Vì Kiều Nhân là thực tập sinh nên hầu hết đều do Vương Quân duyệt.
Thầy Vương chọn tiêu đề nào thì cô sẽ dùng cái đó. Vì vậy nên tới giờ thực tập sinh các cô đều không phải tốn quá nhiều não.
Kiều Nhân nghe lời Kỷ Niệm, sau khi tắm xong định đi ngủ, kết quả lăn qua lăn lại trên giường mãi từ chín giờ tới mười giờ mà không thể ngủ nổi.
Trong lòng cô có chuyện bị kìm nén. Cuối cùng cô quyết định bò dậy khỏi giường, mở laptop ra viết bản thảo.
Loại bản thảo này luôn cần trong trạng thái sẵn sàng, đến khi phỏng vấn có tin tức hữu dụng sẽ biên tập lại ngay, tới khi cần có thể công khai ngay lập tức. So với việc sau đó mới chuẩn bị bản thảo thì tiết kiệm thời gian hơn nhiều.
Điều quan trọng nhất của tin tức là tính thời sự, ai đưa tin sớm thì người đó thắng.
Kiều Nhân biên tập lại theo lời kể của chú tài xế hôm nay, sau đó gõ từng chữ thật cẩn thận.
Một mạch tới gần sáng.
Lúc làm word còn bị lỗi làm mất gần 1000 chữ, Kiều Nhân tìm nửa ngày cũng không cách nào lấy lại được. Cuối cùng vẫn kìm chế cảm giác muốn bốc hỏa, gõ từng chữ lại lần nữa.
Tới hơn một giờ, Kiều Nhân mới hoàn thành xong. Sau khi tắt laptop cũng không đi rửa mặt, cứ thể trực tiếp lăn ra ngủ.
Lần thứ hai Kiều Nhân bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.
Vì thầy Vương đưa ra quy định, dù nghỉ ngơi cũng phải mở điện thoại 24/24 nên Kiều Nhân không dám tắt máy, ném điện thoại ở cuối giường.
Chuông điện thoại vừa kêu, cô bò ra khỏi chăn xuống cuối giường. Kiều Nhân còn chưa kịp tỉnh ngủ, giọng nói hơi uể oải: “Alo?”
“Bạn học Kiều Nhân, em vừa tỉnh ngủ à?”
Kiều Nhân vò tóc mấy lần, “Ừm.” xong một tiếng mới nhớ tới xem người gọi đến là ai. Ba chữ “Cô giáo Từ” hiện sáng loáng trên màn hình.
Cô sửng sốt một giây, nhất thời như vừa bị dội gáo nước lạnh, vội vàng ngồi thẳng người.
“Cô giáo Từ, có chuyện gì không ạ?”
Từ Thanh Hồng: “Vốn định wechat với em về đề tài luận vă, nhưng nghĩ lại thì trao đổi như thế hơi bất tiện, gặp mặt sẽ dễ hơn.
Kiều Nhân tiếp tục vò tóc.
“Bạn học Kiều Nhân, chiều nay em có bận gì không?”
“… Không ạ.”
“Vậy buổi chiều em tới nhà cô một chuyến được không? Cô nói với em những thứ cần chú ý.”
Kiều Nhân lo lắng nuốt nước bọt, “Con trai của cô…”
“À đúng rồi.” Giáo sư Từ hắng giọng, “Cô gọi nó về nhà.” [ Bán con trai là phải bán liền tay =)))))))))) ]
Kiều Nhân: “…”Đầu dây bên kia, giáo sư Từ nói rất nhanh về thời gian cụ thể. Cuối cùng còn an ủi cô:
“Không sao đâu, tuổi hai đứa cũng gần như nhau, chắc không có nhiều khác biệt.”
Giáo sư Từ: “Có gì không hiểu em có thể hỏi cậu ấy, giao lưu chắc sẽ dễ dàng hơn.”
“Cô giáo Từ…”
“Được rồi cứ như vậy đi, cô cúp máy trước nhé, em cứ ngủ tiếp một lúc nữa đi.”
Vừa dứt lời bên kia đã thẳng tay ngắt điện thoại.
Kiều Nhân liếc nhìn đồng hồ, đã gần 11 giờ.
Cô còn ngủ cái rắm.
Kiều Nhân lăn lộn trên giường một lúc mới mò đi rửa mặt.
Kiều Nhân có thói quen nếu đã hẹn với người khác thì sẽ đến sớm hơn mười phút.
Buổi sáng giáo sư Từ đã đưa địa chỉ cụ thể cho cô, Kiều Nhân lái xe qua, khi tìm tới địa chỉ đã hơn ba giờ chiều.
Cổng mở, cô đi lại bên ngoài mấy phút sau đó mới đi vào trong ấn chuông cửa.
Theo phép tắc, sau khi ấn chuông phải đợi 10 giây, khi đếm tới 7 thì có tiếng người vang lên qua điện thoại (là loại chuông cửa có loa để nói chuyện), giọng người đó hơi trầm khàn: “Đợi một lát.”
Sau đó điện thoại bị ngắt.
Kiều Nhân đợi chưa tới hai phút cửa đã mở ra.
Hôm qua Kỷ Hàn Thanh uống hơi nhiều, sáng sớm anh đã bị Từ Thanh Hồng gọi về ăn cơm trưa, vừa vất vả ngủ trưa được một lúc thì lại bị đánh thức. Thái độ anh lúc này hơi mất kiên nhẫn, mang theo sự tức giận vì bị đánh thức.
“Tìm ai…”
Nói được nửa câu thì dừng lại, anh nheo mắt, “Kiều Nhân?”
Hôm nay cô giáo Từ vốn hẹn thời gian là ba giờ rưỡi chiều, phù hợp để cô có thêm chút thời gian ngủ trưa.
Nhưng căn bản Kiều Nhân không có tâm tư để ngủ. Mấy tiếng đồng hồ kể từ khi nhận được điện thoại cô chỉ bù đầu suy nghĩ xem dáng vẻ của con trai giáo sư Từ sẽ ra sao.
Cao hay thấp, tướng mạo có lịch sự không, cơ bắp, giọng nói thô lỗ, nhưng chưa bao giờ nghĩ ra người đang đứng trước mặt cô lúc này.
Kiều Nhân nhìn chằm chằm Kỷ Hàn Thanh đang đứng ở cửa, hoàn toàn bối rối.
Anh mặc một bộ đồ ở nhà màu trắng đứng trước cửa, lông mày hơi cau lại, giọng nói đã ôn hòa hơn không ít:
“Tìm tôi hay tìm mẹ tôi?”
Kiều Nhân không nói gì.
Cô vừa nhìn thấy Kỷ Hàn Thanh lại nghĩ tới chuyện ngày hôm qua. Kết quả sau một đêm người này cực kì thoải mái, dường như không hề xảy ra chuyện gì, lại còn nhẹ như mây gió hỏi cô đến tìm ai.
Kiều Nhân nhíu mày, “Tìm cô giáo Từ.”
Kỷ Hàn Thanh mở cửa, đợi Kiều Nhân vào trong nhà rồi mới đóng cửa lại.
Cô đứng im không nhúc nhích, khi đang do dự có nên thay dép đi trong nhà không thì anh tiến tới gần.
“Không cần đổi giày.”
Kiều Nhân thản nhiên đi cả giày vào phòng khách, sau khi tìm chỗ ngồi xuống rồi mới mắt đối mắt với anh.
Kỷ Hàn Thanh hôm nay rất bình thường, không hề giống người hôm qua say rượu làm loạn.
Rốt cuộc Kiều Nhân hít một hơi thật sâu, không kìm được hỏi: “Hôm qua anh uống nhiều à?”
Anh nâng tầm mắt nhìn cô, hết mở lại đóng nắp chiếc bật lửa trong tay, “Ừ” một tiếng.
“Còn nhớ chuyện gì ngày hôm qua không?”
Kỷ Hàn Thanh tiện tay vứt bật lửa trên mặt bàn trà, dựa lưng vào ghế, giọng hờ hững: “Không nhớ rõ lắm.”
… Chẳng trách.
Nhất thời Kiều Nhân không biết nên tức giận hay nên thở phào nhẹ nhõm.
Thật ra không nhớ rõ cũng tốt, nhỡ mà có nhớ ra sau này gặp mặt chắc sẽ lúng túng muốn độn thổ.
Kiều Nhân thở phào, quyết định coi như mình bị chó cắn một cái vậy. [ Chị tôi ơi =))))))) ]
Cũng không có gì ghê gớm, chú chó này cũng đẹp trai, hơn nữa cũng không cần phải tiêm vắc-xin phòng bệnh.
Vài giây ngắn ngủi, nét mặt Kiều Nhân biến đổi.
Tầm mắt Kỷ Hàn Thanh lướt qua khuôn mặt cô, sau đó khéo léo rời xuống đôi môi của cô gái ấy.
Yết hầu anh chuyển động, “Chỉ là có gặp một giấc mơ.”
(*) Bánh bao nhân gạch cua:
SPOIL Chương 17:
“Mơ cái gì?”
“Mơ thấy em.”
Ba giờ sáng Kỷ Hàn Thanh đi tắm nước lạnh, bốn giờ mới lên giường đi ngủ.
P.s: Oke, không gian còn lại nhường cho các thiếu nữ tự mình tưởng tượng =)))))Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.