Sau khi người đàn ông đó lên xe, Kiều Nhân còn đứng bên ngoài đợi hơn năm phút Tiểu Tạ mới chậm chạp lái xe tới.
Người ngồi bên trong chồm hẳn ra phía trước, khuôn mặt gần như muốn dán chặt vào kính chắn gió.
Nhiệt độ trong xe và ngoài trời khác nhau một trời một vực. Bên trong xe Tiểu Tạ chỉ cần thở một cái, hơi đã nhanh chóng biến thành lớp sương trắng phủ lên mặt cửa kính, cô ấy vén tay áo lên lau đi. Sau đó xe đằng trước vừa chuyển bánh, cô ấy liền nhìn chằm chằm vào đuôi xe, nhẹ nhàng “Ah” một tiếng.
“Có tiền vậy sao?”
Kiều Nhân vẫn còn đang xoa tay vào nhau, nghe vậy ngẩng đầu nhìn lên.
Chiếc Bentley đã lái đi được khoảng 10 mét.
Tiểu Tạ cũng lập tức khởi động xe, nhưng vừa đi được mấy mét đã bị Kiều Nhân ngăn lại.
“Sai đường rồi.”
Xe lập tức dừng lại.
Tiểu Tạ xấu hổ vài giây, sau đó yên lặng quay đầu xe, đi thẳng về phía tòa soạn.
Bởi vì là xe do tòa soạn cung cấp nên theo yêu cầu của Chủ biên, nếu như không phải tình huống cực kỳ đặc biệt, buổi tối dù muộn tới mấy đều phải lái trả về.
Tiểu Tạ vừa nghĩ tới đã muộn như vậy mà còn phải lái xe về tòa soạn thì luôn miệng than phiền:
“Mình chưa gặp người nào keo kiệt như Chủ biên.”
Kiều Nhân không để ý tới cô ấy, thất thần nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại.
“Bụng bia.”
“Ừ.”
“Lại còn vô ơn.”
“Ừ.”
“Vừa nhìn thấy mỹ nữ xinh đẹp là mắt đã sáng cả lên, đồ sắc lang!”
Kiều Nhân vẫn vô cùng phối hợp gật đầu, “Sắc lang.”
Tiểu Tạ được hưởng ứng, càng nói càng hăng, dùng toàn bộ sức lực chửi mắng chủ biên Tạ Đỉnh Nam, nếu như chuyển ra thành văn bản đại khái có thể thành bài dài hơn 800 chữ.
Kiều Nhân ngồi bên cạnh nghe giống như là Đường Tăng đang niệm chú vậy, cô ấn ấn mi tâm, mở album ảnh ra xem mấy bức vừa chụp được khi nãy. Ấn nút xóa, khi màn hình hiện ra thông báo có xác nhận xóa ảnh hay không, cô lại không thể ấn xác nhận được.
Tiểu Tạ niệm chú suốt dọc đường, cô cũng băn khoăn suốt dọc đường.
Mãi tới khi xe dừng lại bên dưới tòa soạn, Kiều Nhân vẫn không thể quyết định được.
Tiểu Tạ đã tắt máy xe, chậm rãi xoay người sau đó mới liếc mắt nhìn màn hình điện thoại của Kiều Nhân, lông mày hơi nhếch lên dường như nhớ ra điều gì đó.
“Đúng rồi Kiều Kiều…”
Kiều Nhân quay đầu nhìn cô ấy.
“Vừa nãy người đàn ông kia đã nói gì với cậu?”
Còn có thể nói gì nữa.
Cô chỉ chỉ vào điện thoại, màn hình vẫn sáng, tấm hình đó được phóng to lên.
“Bảo mình xóa ảnh.”
Tiểu Tạ: “Nguyên văn anh ta nói gì?”
“Xóa được không?”
Tiểu Tạ lại tiếp tục hỏi: “Không dụ dỗ cậu à?”
“Không.”
“Chuyện đó…” Tiểu Tạ dừng mấy giây, chuyển sang chế độ thiếu nữ rồi bắt đầu thủ thỉ “Sắc… sắc dụ à?”
Kiều Nhân trừng mắt với cô ấy, nghiến chặt răng.
Tiểu Tạ vẫn chưa hiểu ý cô, vỗ đùi nói: “Ví dụ như là cậu xóa ảnh thì có thể có cơ hội chơi đấu địa chủ với anh ta một lần?”
Kiều Nhân: “…” Bệnh thần kinh.
“Nếu như là mình, chắc chắn mình sẽ xóa ảnh!”
“Vì vậy nên cậu mới không có tiền thưởng.”
“Tiền chỉ là vật ngoài thân thôi mà…” Tiểu Tạ xác nhận lại lần hai “Thật sự không ra điều kiện với cậu?”
“Không.”
“Vậy nếu anh ta bảo cậu xóa mà cậu xóa thật thì không phải rất mất mặt sao?”
Kiều Nhân: “…”
Quả thật xóa thì vô cùng mất mặt.
Vấn đề chính là nếu như cô không xóa, thì còn có thể mất mạng kia.
Người đó còn nói rất thoải mái, không xóa cũng được…
Được cái rắm!
Cô vẫn nhớ anh ta là bạn bè của Ngụy Diên, sao dám công khai những tấm ảnh này ra. Không bị Tống nữ sĩ mắng tới chết mới là lạ.
Kiều Nhân nghiến răng, lấy lại tỉnh táo, đem mấy bức ảnh xóa bằng sạch.
Tiền thưởng là vật ngoài thân, vẫn là mạng sống quan trọng hơn.
Tiểu Tạ kinh ngạc: “Xóa thật à?”
Kiều Nhân thời dài, mở máy ảnh xem lại mấy bức đã chụp từ trước đó.
“Vậy phải ăn nói với chủ biên thế nào?”
“Thì nói là không chụp được.”
Cô thu dọn đồ đạc xong, cầm lấy áo khoác ở ghế sau mặc thêm vào rồi mở cửa xuống xe.
Tiểu Tạ cũng nhanh chóng ra theo, giọng nói vì lạnh mà có chút run rẩy.
“Kiều Kiều, không phải cậu biết anh ta đấy chứ?”
Kiều Nhân vốn không muốn trả lời vấn đề này, nhưng nghĩ đi nghĩ lại nếu như cô không nói chắc chắn tới ngày mai Tiểu Tạ vẫn bám lấy không tha. Cô thẳng thắn dừng bước, suy nghĩ một lát sau đó gật đầu.
“Đã gặp qua.”
Hai mắt Tiểu Tạ lập tức sáng quắc: “Tên gì vậy?”
Kiều Nhân lại lắc đầu.
Ban nãy cô gọi “Chú Hàn”… không phải vì cô nhận nhầm người, cũng không phải vì cô đã nhớ ra tên anh ta. Đơn giản chỉ vì cô nghe thấy người trong xe gọi anh ta là “Hàn Thanh”.
Hàn Thanh. Hàn Thanh… Có lẽ tám phần là họ Hàn tên Thanh =)))
Nghĩ lại cô còn cảm thấy bản thân thật sự quá nhanh trí.
Kiều Nhân đúng là đã gặp người đó, nhưng số lần chỉ đếm trên đầu ngón tay thôi. Nếu tính toán kỹ thì chắc là chỉ mới hai lần.
Hai lần đều là ở trong hôn lễ.
Lần đầu là trong hôn lễ của Tống nữ sĩ, lần sau là trong hôn lễ của chị họ cô – Tân Nhan.
Trong hôn lễ vốn hỗn loạn, đây là anh Triệu, kia là anh Lý, căn bản gần như cả họ cả hàng khắp nơi khắp chốn đều tới dự. Cả hai lần Kiều Nhân đều là người thân nên bận rộn kinh khủng, không nhớ được tên một vị khách mời cũng là chuyện bình thường thôi.
Hơn nữa còn có thể nhớ rằng mình đã từng gặp qua người này, đơn giản là vì gương mặt đó thật sự vô cùng đẹp.
Vẻ đẹp gặp một lần khó quên.
Kiều Nhân còn nhớ trong đám cưới Tống nữ sĩ, chồng của bà, cũng chính là cha dượng của cô Ngụy Diên, còn lôi kéo cô đi giới thiệu với bao nhiêu người.
Giới thiệu Kiều Nhân.
Vậy nên khi gặp các khách mời, cô đều dùng ngôi xưng “Chú” để dùng.
Ngày đó anh ta đứng cùng một nhóm người trung niên 30, 40 tuổi, nhưng bề ngoài anh ta lại chỉ giống như mới hơn 20. Chân dài vai rộng, cặp mắt hoa đào, sống mũi cao, gõ má và xương hàm góc cạnh rõ ràng, mỗi nét đều đẹp hơn so với người khác.
Nghĩ kĩ lại đã là chuyện của ba năm trước rồi.
Năm ấy Kiều Nhân mới 18 tuổi.
Thậm chí cô cảm thấy, ba năm mà mình vẫn có thể nhớ được gương mặt này thì có thể coi như một sự kiện vô cùng quan trọng trong khối kí ức vĩ đại của cô rồi.
Kiều Nhân nhớ lại một loạt kí ức cũ, lại cảm thấy người đó biết tên cô cũng chẳng phải chuyện gì đáng ngạc nhiên. Cho tới chuyện biết cô là phóng viên…
Kiều Nhân mấp máy môi, đưa tay chỉ vào mặt mình: “Trên mặt mình viết hai chữ “phóng viên” à?”
“Không có.”
“Vậy là do mặt mình quá gian, người khác vừa nhìn đã biết là Chó săn?”
Tiểu Tạ: “Cũng có chút.”
Kiều Nhân: “…”
Cô thuận miệng nói vậy, kết quả người này dựa vào đó mà trèo lên đầu cô luôn.
Kiều Nhân định mặc kệ Tiểu Tạ, kéo chặt lại áo khoác trên người sau đó quay người bỏ đi.
Nhà cô thuê ở ngay gần tòa soạn, chỉ mất hơn năm phút đi bộ.
Tiểu Tạ cũng tiện đường, lại đuổi theo dày vò lỗ tai cô.
“Kiều Kiều, khi nào cậu kết thúc kỳ thực tập?”
Cuối cùng cũng không thể yên tĩnh nổi.
Cô thở dài, “Ngày kia.”
“Chuyển sang chính thức à?”
“Không.”
Tiểu Tạ kinh ngạc, không kìm được chửi thề.
Kiều Nhân cau mày: “Tạ Ninh.”
Tiểu Tạ đại danh là Tạ Ninh, vừa nhìn thấy cô cau mày, lại vội vàng đem nửa câu chửi còn lại nuốt về.
“Cậu theo nghề này mà, sao bảo không làm là không làm chứ?”
“Mình phải về trường học nốt.”
“Năm cuối vẫn còn có môn học sao?”
“Không…”
Kiều Nhân dừng một chút, đột nhiên cười híp mắt nhìn cô ấy, “Mình làm đề tài.”
Cô gái ngoại hình xinh đẹp, gương mặt trái xoan, đôi mắt hạnh nhân, lúc cười lên cả người đều toát ra vẻ quyến rũ.
Tiểu Tạ “Ah” một tiếng, cô ấy và Kiều Nhân không giống nhau, cô ấy không học ngành báo chí, dính tới kiến thức chuyên ngành có chút hiếu kỳ.
“Đề tài gì cơ?”
“Nghiên cứu về báo chí chính thống.”
Kiều Nhân phải học một môn tự chọn, nhưng cả hai học kỳ đăng ký đều bị hệ thống từ chối, mãi tới năm thứ tư vẫn không đăng ký nổi. Cuối cùng cô quyết định không học nữa, định trực tiếp làm đề tài nghiên cứu.
“Thầy giáo trẻ đẹp à?”
“Không.”
Tiểu Tạ vẫn còn muốn hỏi tiếp, nhưng đi thêm hai bước đã tới trước nhà Kiều Nhân. Cô ấy đành thôi, nói tạm biết với cô rồi ai về nhà nấy.
Kiều Nhân thuê trọ cùng với bạn, mấy ngày nay bạn cô theo giáo sư hướng dẫn đi Tây An tham quan cổ vật văn hóa, chỉ còn mình cô ở nhà một mình vừa yên tình vừa cô đơn.
Trước khi Kiều Nhân lên giường gửi tin nhắn cho cô ấy: [Niệm Niệm, khi nào cậu trở về?]
Đợi 5 phút đồng hồ.
Tin nhắn này như đá ném xuống biến lớn, Kiều Nhân chẳng kịp chờ trả lời quay đi quay lại đã ngủ thiếp đi mất.
Cái nghề phóng viên này, làm việc và nghỉ ngơi luôn không có quy luật. 9 giờ tối đã có thể đi ngủ, 7 giờ sáng phải thức dậy. Cũng có thể quá 11 giờ đêm mới ngủ, sáng hôm sau 10 giờ thức dậy, buổi chiều mới tới tòa soạn làm việc.
Kiều Nhân chính là kiểu 10 giờ sáng hôm sau thức dậy.
Vẫn không thấy tin nhắn trả lời.
Cô rửa mặt xong rồi ăn bữa sáng qua loa, nhìn lại đồng hồ đã gần 12 giờ rồi.
Cô không muốn phải tới tòa soạn nên bỏ sổ ghi chép lên giường, vừa sắp xếp lại mấy tấm ảnh vừa viết bản thảo.
Lượng công việc lớn, lại muốn tìm những tin tức khác về Từ Giai thay thế vào, Kiều Nhân gõ máy tính cả một biểu chiều mãi tới khi chời sắp tối, chuông điện thoại đột nhiên vang lên.
Trong phòng ngủ vẫn chưa bật đèn, lúc này chỉ có ánh sáng phát ra từ màn hình máy tính và điện thoại, khuôn mặt Kiều Nhân phủ một sáng sáng màu xanh nhạt.
Tầm mắt cô vẫn chưa rời khỏi máy tính, tiện tay cầm điện thoại lên kẹp vào vai và tai sau đó nghe máy.
“A lô…”
“Bảo bối, tối nay về nhà ăn cơm được không?”
“Mẹ, con đang làm việc.”
“Vậy thì tốt, mang theo máy tính đến đây.”
“Trời cũng đã tối rồi…”
Lời còn chưa nói hết, Tống nữ sĩ ở đầu dây bên kia đã bắt đầu than thở, kiểu như là “Con gái lớn rồi cứng cáp rồi không thèm nghe lời mẹ”, cứ lặp đi lặp lại suốt gần 5 phút đồng hồ.
Kiều Nhân chỉ nghe được nửa phút đã tự động che điện thoại lại, mãi tới khi gõ xong chữ cuối cùng cô mới đóng máy tính, vừa rời giường vừa cầm áo khoác lên.
“Được rồi, được rồi, con lập tức về đây.”
Tống nữ sĩ ở đầu dây bên kia mới hài lòng cúp điện thoại.
Kiều Nhân nói lập tức trở về, kết quả vẫn mất hơn nửa tiếng.
Thành phố Bắc rốt cuộc vẫn là phương Bắc, cộng với mấy ngày nay thời tiết không tốt, vào đầu tháng ba, chưa tới bảy giờ trời đã tối rồi.
Lúc kiều nhân về đến nhà, còn chút nữa là tới 7 giờ.
Trong nhà trên dưới đều được lau dọn sạch dẽ, sàn nhà được ánh đèn chiếu lên có thể nhìn thấy rõ bóng người hiện lên đó.
Tống nữ sĩ đang ngồi trên ghế sô pha chơi game, nghe thấy tiếng động cũng không thèm rời mắt một giây:
“Bảo bối con chờ một lát đã, mẹ đánh xong ván này sẽ chơi với con.”
Kiều Nhân: “…”
Phụ nữ có tình yêu tẩm bổ quả nhiên khác biệt, trước đây Tống nữ sĩ không phải người như vậy.
Cô nhìn lên lầu, còn chưa nhìn thấy bóng dáng của Ngụy Diên đâu, chuông điện thoại đã vang lên trước.
Tiểu Tạ gọi tới.
Tống nữ sĩ chơi game mở loa lớn, ồn ào nên Kiều Nhân sợ không nghe rõ, cô nhân lúc vẫn chưa cởi áo khoác cầm điện thoại đi ra ngoài sân nghe máy.
Tiểu Tạ không có chuyện gì ngiêm túc, cô ấy thao thao bất tuyệt suốt 7, 8 phút mà vẫn không nói ra cái chủ đề gì cả.
Kiều Nhân xoauy người qua lại để sưởi ấm, “Muốn gì thì cậu mau nói thẳng đi.”
Bên kia yên tĩnh hai giây.
Sau đó, Tiểu Tạ: “Kiều Kiều, tối hôm qua cậu có hỏi anh trai nhỏ kia chơi cờ tỉ phú thì phí bao nhiêu một đêm không?”
Kiều Nhân: “…”
Cô thật sự tin cô ấy có bệnh.
Phía sau có tiếng bước chân truyền đến, Kiều Nhân không muốn tiếp tục nghe Tiểu Tạ lảm nhảm nữa, thuận miệng nói bừa:
“800 đồng! 800 đồng một đêm!”
Điện thoại vẫn chưa ngắt máy, tiếng bước chân dừng lại, giọng đàn ông truyền tới từ phía sau:
“Cái gì 800 đồng?”