Kỷ Niệm cảm thấy thật khó mà tin nổi.
Thời gian cô ấy và Kiều Nhân quen biết không tính là quá lâu nhưng số người từng tỏ tình với Kiều Nhân mà cô ấy biết thì không dưới một trăm.
Mỗi lần Kiều Nhân được tỏ tình, đều làm như chẳng liên quan gì tới mình không khác người ngoài cuộc là bao, nhưng lần này rõ ràng có khác biệt.
Nha đầu này cũng có lúc hồn vía lên mây.
Lòng hiếu kỳ của Kỷ Niệm càng cao hơn mấy lần, “Tiểu Kiều, cậu nói cho tớ biết là anh giai kiểu gì vậy?”
Kiều Nhân ném một cái gối sang chặn ngang lời cô ấy: “Câm miệng, không có anh giai nào hết.”
Kỷ Niệm quả nhiên ngậm miệng.
Hai tai Kiều Nhân mãi mới có được chút yên tĩnh, nhưng chưa được nửa phút đã nghe thấy Kỷ Niệm đổi sang giọng điệu kì quái:
“Chẳng lẽ… là chị gái?”
“…”
Kiều Nhân đứng dậy, đang định đi tìm cái gối khác thì đã bị Kỷ Niệm ôm lấy chân.
Kỷ Niệm cũng không đùa với cô nữa, nghiêm túc ngồi xếp chân xuống đối diện, “Vậy cậu nói đi, hai hôm nay cậu sao vậy?”
Từ hôm qua đến giờ, Kiều Nhân đi dép trái không dưới năm lần.
Sáng sớm hôm nay còn lợi hại hơn, lấy kem đánh răng biến thành sữa rửa mặt đổ ra tay, nếu không phải đúng lúc cô ấy kịp ngăn lại thì không biết còn có thể xảy ra chuyện gì nữa.
Kỷ Niệm đếm đầu ngón tay một hồi, không thể là thất tình, sau khi hỏi một lượt thì cũng có thể xác định không phải là tương tư đơn phương.
Cô ấy vẫn hiểu rõ tính cách Kiều Nhân, đoán tới đoán lui chỉ chốt được một đáp án, thấy Kiều Nhân im lặng nét mặt mệt mỏi, thăm dò hỏi:
“Ai tỏ tình với cậu à?”
Kiều Nhân: “…”
“Ai quấy rầy cậu thế?”
Chuyện như vậy không phải mới xảy ra với Kiều Nhân lần đầu, đối với Kiều Nhân mà nói cũng xem như là đã quá quen rồi. Lúc nói chuyện Kỷ Niệm đều cố gắng dùng giọng nói nhẹ nhàng nhất, hỏi han dè dặt nhất.
Một cô gái xinh đẹp như thế, được người ta yêu thích là chuyện rất bình thường. Nhưng yêu thích và quấy rầy là hai việc hoàn toàn khác nhau.
Khi Kiều Nhân học năm thứ ba Đại học có một môn học tự chọn, thầy giáo đó luôn làm phiền cô. Trên lớp hay lúc tan học đều hỏi xem cô có thời gian không, muốn mời cô đi xem phim ăn tối.
Kết quả người này đúng là điển hình của âm hồn không tan, bị từ chối một lần rồi hai lần mà càng bị ngăn cản lại càng mạnh mẽ hơn.
Kiều Nhân cảm thấy phiền phức vô cùng, cô đã chuẩn bị sẵn tinh thần trượt môn học tự chọn đó rồi, trực tiếp cho số điện thoại của anh ta vào danh sách đen.
Sau khi chặn anh ta xong, toàn bộ thế giới đều trở nên yên tĩnh.
Khi tự học buổi tối không còn phải nhận tin nhắn của thầy giáo đó nữa, khi đi học cũng sẽ không bị anh ta gọi tên nữa.
Quá trình có thể không không thuận lòng người cho lắm nhưng ít nhất kết quả đều là vui vẻ.
Kiều Nhân vốn cho rằng chuyện này sẽ trôi qua như vậy, đến buổi tối trước khi thi cuối kỳ, hội học sinh tổ chức liên hoan bỗng có người nhắc lại chuyện này.
Có tổng cộng bảy cô gái đang ngồi ở đó thì tới bốn người từng bị thầy giáo đó nhắn tin quấy rối, trong khi hai người đang có bạn trai rồi.
Kiều Nhân muốn nôn cũng không nôn được, cả buổi tối hôm ấy chẳng nuốt nổi cơm.
Sau đó thuận lợi thi xong học kỳ, tuy rằng Kiều Nhân không bị trượt nhưng trong hệ thống đánh giá của các giảng viên vẫn bị anh ta cho mức thấp nhất.
Tuy rằng việc này không ảnh hưởng tới cô nhiều lắm nhưng Kiều Nhân vẫn không nuốt nổi cơn giận này.
Cô viết tới mất lá thư khiếu nại, cuối cùng cân nhắc đến việc anh ta cũng chưa thực sự tạo ra tổn hại gì cho mình, cũng không có chứng cứ trực tiếp hay gián tiếp nên cuối cùng lại xé thư vứt vào thùng rác.
Chuyện này giống như một con sóng trôi đi cùng với quãng thời gian Đại học năm thứ ba của Kiều Nhân, mấy ngày trước khi Kiều Nhân trở lại trường còn thấy thầy giáo đó vui vẻ trêu đùa cùng với các giảng viên khác.
Nhưng anh ta dựa vào cái gì mà vui vẻ như vậy?
Hiện tại Kiều Nhân nghĩ tới gương mặt đó còn cảm thấy như có gì đó mắc ngang trong cổ họng, khiến cô không thể thở nổi.
Cô nhíu mày, lại nghe thấy Kỷ Niệm nói, lần này giọng điệu rõ ràng là giận dữ hơn nhiều:
“Cậu thật sự bị quấy rồi hả?”
Kỷ Niệm hận không thể đấu tranh vũ trang, “Ai quấy rầy cậu, tớ sẽ đập bể đầu chó của hắn!”
Kiều Nhân dở khóc dở cười, kéo tay cô ấy ngồi xuống: “Không có.”
Cô lặp lại: “Không ai quấy rầy tớ cả.”
Kỷ Hàn Thanh với cô căn bản cũng không phải là quấy rối.
Kỷ Niệm cau mày, một mặt nghi ngờ.
Kiều Nhân tạm thời không muốn kể chuyện của mình với Kỷ Hàn Thanh cho Kỷ Niệm biết, cô mở lịch trong điện thoại ra thuận tiện kiếm một lý do:
“Không phải sắp tới Tết Thanh Minh sao… Mỗi lần đến Tết Thanh Minh tâm trạng tớ đều không tốt.”
Kỷ Niệm rất nhanh bị chuyển đề tài, “Còn mấy ngày nữa?”
“Tuần sau.”
Kỷ Niệm yên lặng vài giây, “Cậu có đi Hàng Châu một chuyến không?”
“Đi chứ.”
Kiều Nhân nằm xuống, nhẹ nhàng trở mình, “Năm ngoái đã không đi rồi, năm nay nhất định phải trở về.”
Kỷ Niệm, “Tớ đi cùng cậu nhé… Tớ xin phép giáo viên hướng dẫn cho nghỉ một ngày.”
Kiều Nhân lắc đầu: “Mấy ngày nữa tớ phải đi công tác Thượng Hải, lúc đó sẽ bay thẳng từ Thượng Hải sang Hàng Châu.”
Khoảng cách không xa, di chuyển không mất thời gian lắm.
Mấy hôm nay Kiều Nhân ngủ không ngon, lại có một đống chuyện phiền muộn trong lòng, lúc này cô hơi nhức đầu, giơ tay lên che mắt.
“Hôm nay tớ đi ngủ sớm, ngày mai trước khi cậu đi học nhớ gọi tớ dậy.”
Kỷ Niệm: “Không ăn tối à?”
“Không ăn,” Kiều Nhân đáp, “Không thấy ngon miệng.”
Kỷ Niệm không nói nữa, chỉ đưa tay xoa xoa tay Kiều Nhân. (Tự dưng thấy mùi hoa bách hợp đâu đây =))))
Khớp xương tinh tế, hầu như không có thịt nhiều, cầm trong lòng bàn tay cảm thấy gầy gò đến sợ.
Kỷ Niệm thở dài mấy cái, sau đó mới cầm điện thoại nhắn tin cho Kỷ Hàn Thanh:
[Anh, ngày mai anh và Tiểu Kiều cùng đi Thượng Hải à?]
Vài giây sau, đầu kia trả lời: [Ừ.]
Kỷ Niệm: [Vậy anh giúp em chăm sóc cho Tiểu Kiều, nhắc cô ấy ăn cơm đúng giờ.]
Kỷ Hàn Thanh: [Sao vậy?]
Kỷ Niệm: [Hai hôm nay cậu ấy không ăn uống gì mấy, em thấy cô ấy đói bụng tới mức gầy đi rồi.]
Lần này Kỷ Niệm nhìn tới khi màn hình điện thoại tối đi cũng không thấy bên kia trả lời.
Kỷ Niệm liếc nhìn Kiều Nhân, tay trái của cô còn che trên mắt, bên dưới bàn tay chính là nửa khuôn mặt thanh tú, da dẻ trắng nõn, tới nửa cái lỗ chân lông hay là mụn cũng không nhìn thấy.
Thật là đẹp. (Đọc đoạn này thật sự… =)))))
Lần thứ en-nờ Kỷ Niệm cảm thấy mình sinh sai giới tính thật rồi.
Khi cô thu tầm mắt lại nhìn thấy tin nhắn của Kỷ Hàn Thanh:
[Cô ấy thích ăn gì?]
Khóe môi Kỷ Niệm hơi cong lên, gõ từng chữ: [Anh muốn theo đuổi Tiểu Kiều à?]
[Em quản được không?]
Kỷ Niệm: “…”
Cô không dám đụng tới gai nhím nữa, nghĩ ngợi nửa ngày mới gõ một danh sách các món bình thường Kiều Nhân thích ăn.
Buổi tối Kiều Nhân ngủ sớm, hôm sau cũng hiếm khi dậy sớm.
Chưa tới bảy giờ, ánh nắng vừa xuyên qua tầng mây chiếu xuống tạo thành một tấm thảm màu vàng nhạt dưới sàn nhà.
Kiều Nhân cảm giác ngủ không được thoải mái lắm, sau khi tỉnh dậy cảm thấy như vừa đánh nhau với ai đó một trận, cả người như vừa được ghép các bộ phận lại với nhau, cô ngồi xuống vận động mấy lần.
Khoảng bốn năm phút sau, đợi cả người cảm thấy linh hoạt hơn mới xuống giường, xếp quần áo đã chuẩn bị từ trước cùng với đồ vệ sinh cá nhân vào vali hành lý.
Đúng lúc Kỷ Niệm đẩy cửa đi vào: “Dậy sớm vậy sao?”
Kiều Nhân không ngẩng đầu, tiếp tục xếp đồ đạc: “Mười một giờ bay.”
Thời gian này cũng không sớm không muộn, ra ngoài không quá lạnh cũng không quá nóng.
Kỷ Niệm nhìn mấy phút sau đó đóng cửa đi ra, “Tớ làm đồ ăn sáng.”
“…”
Kỷ Niệm nói nấu đồ ăn sáng cơ bản cũng chỉ là ném mì ăn liền vào trong nồi, thêm mấy lá rau, luộc loạn một nồi.
Kiều Nhân dừng động tác, hơi bất đắc dĩ nhíu mày, đợi cửa phòng đóng lại rồi mới tiếp tục xếp đồ.
Từng cái từng cái, mỏng dày đều có.
Theo dự báo thời tiết, mấy ngày Thanh Minh, ở phía Nam sẽ có mưa.
Kiều Nhân suy nghĩ vài giây, cuối cùng vẫn lấy ô từ trong ngăn kéo ra bỏ vào.
Kỷ Niệm mới xong việc trong nhà bếp, đang bê bữa ăn sáng đặt xuống bàn.
Kiều Nhân xoa cổ tiến đến, quả nhiên thấy một cái bát có rau cải và mì ăn liền, lại nhìn sang bên cạnh, lần nay may mắn có thêm đĩa cơm rang.
Từng hạt cơm rõ ràng. lấp la lấp lánh, cũng xem như là ổn.
Kiều Nhân kéo ghế ngồi xuống, “Mới đi học ở Châu Âu về à?”
“Cút sang một bên!” Kỷ Niệm mắng cô một câu, hôm nay rõ ràng cô ấy rất vui vẻ, đôi mắt cong cong, “Tiểu Kiều cậu mau nếm thử xem thế nào?”
Kiều Nhân vừa cầm thìa lên liền nghe thấy Kỷ Niệm nói: “Mấy hôm trước tớ về nhà, học của anh tớ đấy.”
Kỷ Niệm: “Nhưng mà học không thành công lắm, chỉ được sáu, bảy phần thôi.”
Kiều Nhân thật sự không chịu nổi ánh mắt tràn ngập sự mong chờ của Kỷ Niệm, một lần không dám ăn quá nhiều, chỉ cho chưa đến nửa thìa vào miệng.
Nửa phút sau cô lại xúc một thìa nữa.
Mắt Kỷ Niệm lấp lánh ánh sao: “Ăn ngon không?”
Kiều Nhân gật đầu.
Thanh đạm nhưng lại đầy đủ hương vị, cô nhìn về phía Kỷ Niệm: “Anh cậu còn nấu được cơm à?”
“Trước kia không phải anh tớ ở nước ngoài sao, ngày ba bữa cơm của anh ấy và anh Phó Yến đều là anh tớ làm.”
Kỷ Niệm dừng một chút, uống ngụm nước ấm, “Đương nhiên đây là lúc anh ấy rảnh rỗi.”
Cô ấy vừa nghĩ tới phải chia cách với Kiều Nhân suốt một tuần, ăn không nói ngủ không nói thật chẳng quen thuộc chút nào, liền lập tức nói như bắn súng liên thanh.
“Tớ cảm thấy người như anh trai tớ, cô gái nào cũng không xứng được.”
Kiều Nhân không tiếp lời, chỉ lo vùi đầu ăn cơm.
Kỷ Niệm: “Nhưng cậu thì khác.”
Kiều Nhân: “…”
.”Nếu như là cậu, tớ lại cảm thấy anh tớ không xứng với cậu.”
Kiều Nhân chọc cái thìa vào bát cơm một cái, nghiến răng: “Câm miệng.”