Tại sao lại không muốn tìm bạn trai?
Ban đầu, Kiều Uyên và Tống nữ sĩ phụng tử thành hôn*, tình cảm vốn không sâu sắc, sau khi kết hôn hai người vẫn lạnh nhạt với nhau.
(Phụng tử thành hôn: kết hôn vì có bầu.)
Lúc còn trẻ tính cách của Tống nữ sĩ không được tốt lắm, có thể nói là mắc phải tật xấu của một số người phụ nữ cá tính mạnh: sự nghiệp của bà rất thành công, khó tránh khỏi việc đòi hỏi quá cao đối với nửa kia của mình.
Mà nghề nghiệp của Kiều Uyên thì không có cách nào đáp ứng được yêu cầu của bà. Điều này trực tiếp dẫn tới việc hai người không thể cố gắng tương kính như tân*, ban đầu chỉ là bất đồng nhỏ, lâu dần đã biến thành cãi nhau.
(Tương kính như tân: vợ chồng tôn trọng nhau như khách.)
Khi còn nhỏ, câu nói mà Kiều Nhân được nghe nhiều nhất từ miệng của Tống nữ sĩ là: Nếu như cha mẹ ly hôn, con muốn sống cùng ai.
Nhiều lần, Kiều Nhân chỉ coi đây là một câu nói đùa.
Mãi tới sau này, vào hôm ngay sau ngày sinh nhật của Kiều Nhân, Tống nữ sĩ đưa giấy ly hôn cho cô xem và nghiêm túc hỏi lại vấn đề này một lần nữa.
Không có ai hi vọng cha mẹ mình ly hôn cả.
Trong lớp của Kiều Nhân có một bạn học mồ côi, không ít lần bị các bạn khác bắt nạt. Khi đó tuổi còn nhỏ, không bao giờ lén lút nói xấu sau lưng mà nói thẳng với cô bạn kia: “Được mẹ sinh ra mà không được mẹ nuôi.”
Chuyện đáng sợ nhất xảy ra với mình, Kiều Nhân bình tĩnh hơn so với tưởng tượng rất nhiều. Yên lặng, không khóc, không làm loạn, chỉ nói đáp án với Tống nữ sĩ: “Ở cùng cha.”
“Sống cùng với mẹ không tốt sao? Nếu như con không thích em trai em gái, sau này mẹ sẽ không sinh em trai em gái… Bảo bối, con nghĩ kĩ đi.”
Đối với Kiều Uyên mà nói, Tống nữ sĩ không phải là một người vợ tốt.
Nhưng đối với Kiều Nhân, Tống nữ sĩ tuyệt đối là một người mẹ tốt.
Không nói tới chuyện chi phí ăn ở, sau khi kết hôn chỉ có vài lần xắn áo vào bếp đều là vì Kiều Nhân.
Nhưng lúc đó Kiều Nhân vẫn còn nhỏ, suy nghĩ vừa ngây thơ vừa đơn giản, Tống nữ sĩ ly hôn rồi vẫn có tiền… nhưng Kiều Uyên ly hôn rồi cũng chỉ còn có mình cô mà thôi.
Sau một buổi tối suy nghĩ, Kiều Nhân vẫn lựa chọn Kiều Uyên.
Vài ngày sau, Tống nữ sĩ thu dọn đồ chuyển ra ngoài.
Trong nhà chỉ còn lại hai người họ.
Câu nói “họa vô đơn chí”* quả là có căn cứ, bọn họ vừa ly hôn xong, người tới nhà gõ cửa uy hiếp cũng nhiều hơn, cách vài ngày lại có một lần. Cứ khó khăn lắm mới có vài ngày yên tĩnh thì lại nhanh chóng có một lượt khác kéo đến.
(Họa vô đơn chí: tai họa thường đến liên tiếp nhau.)
Kiều Nhân không hề thích tuổi thơ của mình, cũng không yêu thích thứ gọi là tình yêu, hôn nhân.
Mấy năm sau, Kiều Uyên bất ngờ qua đời vì tai nạn giao thông. Sau khi Kiều Nhân được Tống nữ sĩ đón đến Bắc Thành lại chứng kiến tiểu bạch kiểm kia lén mang đồ trang sức của Tống nữ sĩ đi nuôi tình nhân khác. Lâu dần, cô có chút ác cảm với loại sinh vật gọi là đàn ông.
Sau vụ việc của tiểu bạch kiểm, vất vả lắm Kiều Nhân mới có được chút ấn tượng tốt đẹp đối với chuyện tình yêu nhờ tấm chân tình mà Ngụy Duyên dành cho Tống nữ sĩ. Kết quả sau mấy tháng thực tập ở tạp chí giải trí, chút ấn tượng này liền bị mấy ngôi sao ngoại tình kia phá hủy hết cả.
Có câu nói gì nhỉ?
Thiên lý chi đê, hội vu nghĩ huyệt.
(Thiên lý chi đê, hội vu nghĩ huyệt: ý nói mất bao nhiêu công sức để gây dựng nên, chỉ vì một chuyện nhỏ mà đổ vỡ.)
Kiều Nhân càng ngày càng không muốn tìm bạn trai, vốn định trong mấy năm tới sẽ không nghĩ đến chuyện này.Nhưng sau khi gặp Kỷ Hàn Thanh, bỗng nhiên, dường như cô không còn ác cảm như vậy nữa.
Vì thế, trước kia tại sao lại không muốn tìm bạn trai ư?
Kiều Nhân nhếch môi tự giễu, đơn giản đáp: “Vì không tin tưởng được.”
Điều duy nhất mà cô tin tưởng, chỉ có tình yêu của chị họ và anh rể.
Thanh mai trúc mã mười mấy năm, sau khi tốt nghiệp đại học thì kết hôn, tới nay cũng đã được ba năm rồi.
Kỷ Hàn Thanh lại hỏi: “Vậy bao giờ thì muốn tìm?”
“Không biết.”
Dù sao cũng cần có quá trình chuyển tiếp, muốn cô đột nhiên tiếp nhận là không thể. Kiều Nhân hơi chớp mắt, suy nghĩ một lát rồi đáp:
“Có thể là một tháng, cũng có thể là một năm.”
Ánh mắt Kỷ Hàn Thanh dường như càng sâu hơn.
Kiều Nhân cúi đầu mở tạp chí lần nữa, giọng nói có chút tùy ý: “Còn xem biểu hiện của anh thế nào.”
Người đàn ông bên cạnh khẽ cười.
Tiếng cười cực kỳ bình thường, nhưng lọt vào trong tai Kiều Nhân giống như anh đang cười nhạo cô. Cô nhíu mày, lúc ngẩng đầu lên, giọng điệu không thân thiện mấy: “Người theo đuổi em rất nhiều.”
Khóe miệng Kỷ Hàn Thanh cong lên nhiều hơn: “Anh biết.”
Không cần hỏi cũng biết là Kỷ Niệm nói.
Kiều Nhân tiếp tục đọc tin tức trên tạp chí, vừa lật trang vừa nhỏ giọng lầm bầm: “Vậy anh cười cái rắm à.”
Kỷ Hàn Thanh không nghe rõ: “Cái gì?”
Mặt Kiều Nhân không biến sắc: “Không có gì.”
Không lâu sau, máy bay hạ cánh xuống Bắc Thành.
Kiều Nhân xách vali hành lý về đến nhà đã là hơn ba giờ chiều.
Ngày nghỉ cuối cùng của Tết Thanh Minh, rốt cục Kỷ Niệm cũng trốn được khỏi ma trảo của giáo viên hướng dẫn, ở lì trong nhà ngủ nướng.
Ở đây không giống phương Nam, mấy ngày nay thời tiết ở Bắc Thành sáng sủa, nhiệt độ tăng cao.
Lúc Kiều Nhân trở về mặc quần áo khá dày, ngồi taxi từ sân bay về nhà cảm thấy trên người toát ra một lớp mồ hôi, vừa vào phòng ngủ liền lấy quần áo đi tắm.
Nửa tiếng sau, Kiều Nhân đi ra sấy tóc.
Cô và Kỷ Niệm không ở cùng phòng, mới sấy tóc khô được một nửa, cửa đột nhiên bị đẩy ra, Kỷ Niệm ngáp một cái đi vào.
“Mấy ngày nay tâm trạng thế nào?”
Kiều Nhân tắt máy sấy: “Cậu cảm thấy sao?”
Kỷ Niệm: “Tớ cảm thấy là rất tốt.”
“Cậu nói cho anh cậu biết tớ đi Hàng Châu làm gì?”
“Con gái đi một mình không an toàn mà… Hơn nữa một mình cậu xách theo vali hành lý cũng rất mệt, anh của tớ đến thì cậu không cần tự xách nữa.” (Ý tốt cả mà, chị Kiều cứ nghĩ xấu cho người tốt =)))))))
Kiều Nhân vẩy tóc hai lần, nhất thời không nghĩ ra lời nào để phản bác.
Kỷ Niệm sấn tới: “Tiến độ thế nào?”
Kiều Nhân: “Tiến độ gì?”
“Cầm tay chưa?”
Kiều Nhân suy nghĩ một chút: “Không có.”
“Ôm chưa?”
Kiều Nhân tiếp tục suy nghĩ: “Không có.”
“Hai cái này đều không có, vậy chắc chắn hôn môi thì càng không?”
Lần này Kiều Nhân không hề nghĩ ngợi: “Không.”
(Đáng tiếc, sự thật là đều có cả =))) Thậm chí người ta còn hôn môi từ chương mười mấy rồi =)))))
Kỉ Niệm “phi” một tiếng, “Tên rác rưởi này.”
Kiều Nhân: “…”
“Tớ mà theo đuổi người khác cũng không cần mất tới thời gian ba ngày.”
Kiều Nhân không tiếp lời.
Kỷ Niệm: “Tiểu Kiều, nếu như tớ theo đuổi cậu thì khi nào cậu có thể đồng ý?”
“Kiếp sau đi.”
Kiều Nhân đứng dậy khỏi giường, định đi ra ngoài rót nước uống.
Sau khi tắm xong hơi khát nước, Kiều Nhân vừa đi ra đến cửa đã bị Kỷ Niệm gọi lại: “Ôi Tiểu Kiều, trước tiên cậu…”
Kiều Nhân mở cửa ra, vừa bước ra bên ngoài một bước liền lập tức quay lại. Cô đóng sầm cửa, Kỷ Niệm nói nốt nửa câu sau: “… đừng mở cửa.”
“Sao anh ấy lại đến đây?”
“Nói là cậu đánh rơi đồ gì đó ở chỗ anh ấy.”
“Đồ gì?”
“Không biết.”
Kiều Nhân cúi đầu sửa sang lại đồ ngủ, xác nhận không quá mức xộc xệch mới mở cửa đi ra ngoài.
Trong phòng khách, người đàn ông đang ngồi trên ghế sô pha, nghiêng người xem tài liệu.
Kiều Nhân còn chưa kịp mở miệng, Kỷ Niệm ở phía sau đã xông ra:
“Anh, Tiểu Kiều của chúng ta đánh rơi thứ gì ở chỗ anh thế?”
Kỷ Hàn Thanh không thèm ngẩng đầu: “Tự đến lấy.”
Kỷ Niệm lập tức định bước đến.
“Em là Kiều Nhân à?”
“…”
Kiều Nhân đi qua, vừa ngồi xuống, Kỷ Hàn Thanh đã đưa tài liệu trong tay cho cô:
“Một số luận văn của các khóa trước, mẹ anh bảo mang tới cho em xem qua.”
“… à.”
“Còn có,” Kiều Nhân ngước mắt, nhìn thấy Kỷ Hàn Thanh ngoắc ngoắc ngón tay với mình, “Lại đây một chút.”
Kiều Nhân hơi rướn người sang, vừa di chuyển còn chưa kịp nói gì, mấy sợi tóc trên vai trái đã bị ngón tay anh vén lên, một giây sau trên tai cô bỗng lành lạnh, có thứ gì đó xuyên vào.
Đúng lúc này, cô nghe thấy anh mở miệng, giọng bình tĩnh: “Em làm rơi đồ.”
Mấy hôm nay cô đeo khuyên tai, cũng không biết đánh rơi từ lúc nào. Kiều Nhân theo bản năng đưa tay lên sờ, còn chưa kịp phản ứng lại thì Kỷ Hàn Thanh đã đứng dậy. Anh liếc nhìn đồng hồ sau đó liếc nhìn cô: “Sáng sớm mai có cuộc họp.”
“Em cũng được tham gia sao?”
“Ừ.”
Kiều Nhân: “… vâng.”
Kỷ Niệm đứng bên cạnh xen vào: “Anh, anh không nói với em mấy câu sao?”
Kỷ Hàn Thanh đi ra đến cửa, liếc mắt lạnh nhạt nhìn cô ấy một cái: “Không rảnh.”
Rất nhanh, cửa mở ra rồi đóng lại.
Kỷ Niệm sửng sốt một lúc, cô ấy cảm thấy hình như tai mình có vấn đề, không thể tin nổi hỏi Kiều Nhân:
“Anh ấy vừa nói gì vậy?”
“…”
Kiều Nhân không đáp.
Kỷ Niệm có tố chất tâm lý mạnh, rất nhanh gạt bỏ qua vấn đề không thể tin đó. Cô ấy nghi ngờ nhìn chằm chằm khuyên tai trên tai Kiều Nhân.
“Thật sự hai người không làm gì chứ?”
“Thật.”
“Vậy khuyên tai cậu là thế nào?”
“Có thể là lúc ngủ trên máy bay bị rơi.”
“Vậy cậu thích anh tớ à?”
Kiều Nhân dừng một chút, không trả lời.
Trong lòng Kỷ Niệm tự hiểu rõ, cảm giác cải trắng được mình cực khổ nuôi nấng sắp bị heo ăn mất, cô ấy thở dài, nhắn tin wechat cho Kỷ Hàn Thanh:
[Anh, khuyên tai của Tiểu Kiều rơi ở đâu thế?]
[Máy bay.]
Kỷ Niệm lại thở phào nhẹ nhõm, chỉ tiếc mài sắt mà không thể thành kim, xoắn xuýt gõ chữ:
[Đúng là rơi trên máy bay chứ?]
[Ừ.]
Trên xe, Kỷ Hàn Thanh mỉm cười. Sau khi gõ xong chữ này liền bỏ điện thoại sang một bên, sau đó khóa cửa xe, khởi động.
Đúng là ở trên máy bay…
Chỉ có điều là bị anh tháo mất.