Tầm mắt Kiều Nhân rơi xuống hai hàng chữ này, dự định sau khi màn hình tự động tắt đi sẽ không chú ý nữa. Kết quả sau khi đợi vài giây, màn hình còn chưa tối lại, Lục Kỳ ở bên cạnh đã hỏi một câu:
“Chị Kiều, chị và Kỷ tổng có chuyện gì vậy?”
Trong phòng làm việc vốn có hai cô gái cực thích bát quái, chỉ cần hỏi qua một chút là có thể biết được người trong thang máy hôm trước là ai. Huống hồ nhân viên nam trong tòa soạn tuy rằng không ít, nhưng tướng mạo đặc biệt đẹp trai như Kỷ Hàn Thanh thì chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Kiều Nhân không ngạc nhiên khi cậu ta hỏi vấn đề này, ngón tay nhấn nút tắt màn hình:
“Chính là như vậy đó.”
Lục Kỳ “Ôi” một tiếng, “Tòa soạn của chúng ta có thể có tình yêu công sở sao?”
Đương nhiên, cậu ta đã tự hiểu ba chữ “như vậy đó” ở trong lòng rồi.
Khóe miệng Kiều Nhân cong lên, “Không rõ nữa.”
Lúc cô nộp hồ sơ và sau khi phỏng vấn xong, không ai nhắc nhở chuyện này. Kiều Nhân nheo mắt, “Có vẻ như không có quy định rõ ràng.”
Có điều nói đi nói lại, việc trong cuộc họp phải để điện thoại ở chế độ im lặng cũng không được quy định trên văn bản.
Kiều Nhân hoàn toàn không có kết luận nào, hơn nữa càng nghĩ càng thấy đau đầu. Mắt thấy Lục Kỳ vẫn còn ý định hỏi tiếp, cô nhẹ nhàng ho một cái khoát tay nói: “Quy định không phải do tôi đặt ra, nếu cậu thật sự muốn biết…”
Đuôi mắt cô hơi nhướng lên, quay sang cười cười với cậu ta: “Có thể đi hỏi Kỷ tổng.”
Kiều Nhân cảm thấy câu trả lời này hoàn toàn có thể ngăn được cái miệng của cậu ta.
Kỷ Hàn Thanh đối với nhân viên bình thường tuy không tới mức quá đáng sợ, nhưng muốn tùy tiện hỏi anh vấn đề gì thì không phải là việc mà người bình thường có thể làm được.
Cũng chỉ có người như Lục Hạ mới dám, lần trước thật sự hỏi chuyện dép lê trước cửa phòng Kỷ Hàn Thanh.
Lục Kỳ và Lục Hạ tuy rằng cùng họ, nhưng so với Lục Hạ thì bình thường hơn nhiều. Kiều Nhân tin là cậu ta sẽ không dám làm Lục Hạ thứ hai đâu. Vừa bỏ điện thoại xuống kệ để đồ, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy bên trong gương chiếu hậu, cậu ta dường như đang suy nghĩ gì đó.
Kiều Nhân chột dạ.
“Đợi em trở thành bạn trai của Kỷ Niệm, em nhất định sẽ thay chị hỏi anh ấy.”
Kiều Nhân càng sửng sốt hơn.
Câu nói này dường như có điểm nghi ngờ.
Nửa câu đầu có, nửa câu sau cũng có.
Kiều Nhân tạm thời bỏ qua hai chữ then chốt “thay chị” ở nửa câu sau, hơi nhướng mày, thoáng chốc quay đầu nhìn sang:
“Cậu nói là thành bạn trai của ai?”
Lục Kỳ cong môi cười, ánh mắt trong trẻo: “Kỷ Niệm.”
… Cái quái gì?*
(Nguyên văn “卧槽”: là ngôn ngữ trên mạng, biểu thị sự kinh ngạc, giật mình vì không thể tin nổi, còn có ý không thể chấp nhận được. Trong đó có ý tứ thô tục. Gần nghĩa với câu tiếng Anh “What the fuck”)
Đây không phải là hướng phát triển nên có, Kiều Nhân trừng mắt, cảm thấy cả người không bình thường nổi.
Cô thể hiện sự ngạc nhiên quá mức rõ ràng, Lục Kỳ đưa tay quơ quơ trước mặt cô: “Sao vậy?”
Kiều Nhân không đáp: “Cậu quen Kỷ Niệm từ khi nào?”
“Lúc em học năm thứ nhất Đại học đã quen cô ấy rồi.”
Lục Kỳ và Kỷ Niệm học cùng trường, tuy rằng khác chuyên ngành nhưng lại cùng sinh hoạt trong một câu lạc bộ sinh viên.
Cậu ta là thành viên, Kỷ Niệm là phó chủ nhiệm.
Kiều Nhân “A” một tiếng, “Cô ấy biết cậu thích cô ấy không?”
“Đương nhiên biết,” Hiếm khi Lục Kỳ ngại ngùng, giọng cũng hạ thấp, “Cả câu lạc bộ của chúng em đều biết.”
Nghe qua thì đại khái Kiều Nhân cũng hiểu rồi.
Kỷ Niệm đúng là có từng nhắc tới với cô là có người theo đuổi, có điều không nói tên. Mỗi lần nói chuyện đều chỉ nhắc đến “đàn em”.
Hôm nay đàn em thế này, ngày mai đàn em thế kia, sau đó ngày Kỷ Niệm làm lễ tốt nghiệp, đột nhiên nói:
“Đàn em kia tỏ tình với tớ rồi.”
Sau đó, cũng không có sau đó nữa.
Kỷ Nhiệm nên đổi bạn trai thì đổi bạn trai, nên nghiên cứu đồ cổ thì nghiên cứu đồ cổ, Kiều Nhân cho rằng chuyện này cứ thế trôi qua.
Mãi cho tới hôm nay, đàn em này tình cờ nói ra.
Kiều Nhân có chút thông cảm cho cậu ta, “Vậy thì chuyện của cậu còn rất dài.”
Lục Kỳ cười cười, cũng không phủ nhận.
Hai người nói chuyện qua lại, lúc mở điện thoại ra xem giờ phát hiện đã trôi qua năm phút đồng hồ.
Kiều Nhân cầm điện thoại trong tay, tính toán một chút: “Tôi đến kí túc xá, cậu đến lớp học, mười một giờ gặp lại ở cổng phía nam.”
Lớp học ở giữa trường, cách khá xa so với kí túc xá, Kiều Nhân để lại xe cho Lục Kỳ, lúc xuống xe đi theo đường tắt nhỏ đến kí túc xá,
Lúc Kiều Nhân đến cửa kí túc, người bên trong vẫn đang ngủ, quần áo còn chưa mặc chỉnh tề, cúi đầu ra mở cửa:
“Ai mà sáng sớm thế…”
Cửa vừa mở ra, các loại mùi hương hỗn độn bay ra bên ngoài, Kiều Nhân nhăn mũi, dịch sang bên cạnh vài bước:
“Ngại quá, quấy rầy cậu nghỉ ngơi, tôi có mấy vấn đề muốn hỏi một chút.”
Ai cũng thích cô gái xinh đẹp, đặc biệt là sinh viên nam ở Đại học Y, nơi mà số lượng nữ sinh chẳng có mấy người chứ đừng nói tới là một cô gái xinh đẹp như thế này.
Chàng trai nổi lên tâm trạng thương hoa tiếc ngọc, giọng điệu trở nên dịu dàng hơn nhiều:
“Chị, chị hỏi…”
Đây là lần đầu tiên Kiều Nhân cảm nhận được tầm quan trọng của sắc đẹp.
Từ lần đầu tiên cô phỏng vấn hai người bạn cùng phòng của Vu Minh, hiệu quả đã cao hơn tưởng tượng rất nhiều. Lúc bắt đầu cũng có chút khó khăn nhưng thái độ của hai người họ không tệ.
Sau khi gặp kha khá lần, ngược lại có thể hỏi được một số vấn đề có ích
Kiều Nhân xoay bút giữa hai ngón tay: “Tình cảm của Vu Minh và bạn gái có tốt không?”
“A?”
Chàng trai sững sờ, ngước mắt lên suy nghĩ vài giây, “Cũng bình thường… Tính cách của cậu ấy luôn như vậy, với ai cũng không nhiệt tình không lạnh nhạt, ngay cả bạn gái cũng không quá thân mật.”
Kiều Nhân gật đầu, “Cậu ta có quan hệ tốt với ai trong phòng kí túc nhất?”
Chàng trai thở dài.
Đáp án đã rõ.
Kiều Nhân không đợi cậu ta trả lời, tiếp tục hỏi: “Bạn gái Vu Minh và, và… sau đó, tình cảm có tốt không?”
“Cũng bình thường…”
Chàng trai đột nhiên khép cửa lại, hạ thấp giọng: “Thật ra chúng em đều thầm cảm thấy cậu ta cướp bạn gái của Vu Minh là do Vu Minh có bạn gái rồi thì đối xử lạnh nhạt với cậu ta… Vốn nghĩ chỉ mấy ngày sau sẽ chia tay, ai ngờ…”
Chàng trai lại thở dài, vì cửa rời giường nên còn chưa rửa mặt, lúc thở dài mang theo mùi vị thật sự không thể tả nổi. Kiều Nhân tiếp tục nhăn mũi, ngòi bút nhẹ nhàng viết lên từng chữ, sau đó nói:
“Cảm ơn cậu, cậu có thể về ngủ tiếp.”Vừa xoay người, chàng trai phía sau lại gọi cô, “Chị, có thể trao đổi số điện thoại không?”
“…”
Kiều Nhân quay đầu lại, mỉm cười với cậu ta.
Chàng trai ngây người, vốn định quay về phòng lấy điện thoại ghi lại số, kết quả chị gái xinh đẹp trước mặt đột nhiên nghiêm túc:
“Không thể.”
“…”
Lúc Kiều Nhân ra cổng trường học là 10 giờ 10 phút.
Ba phút sau, xe của tòa soạn dừng bên cạnh chân cô, Kiều Nhân ngước mắt nhìn sau đó lên xe.
Lục Kỳ quay đầu nhìn cô, vẻ mặt có chút phiền muộn, “Chẳng hỏi được gì, cậu ta nói em quá phiền.”
Dừng vài giây, dường như Lục Kỳ nhớ đến điều gì, vẻ mặt càng phiền muộn hơn:
“Cậu ta còn hỏi em vì sao hôm nay chị gái xinh đẹp không đến.”
Kiều Nhân “Xì” một tiếng, khẽ cười.
“Chị Kiều, chị hỏi được gì rồi?”
Kiều Nhân trực tiếp hỏi: “Có phải Vu Minh thích đàn ông không?”
Cậu ta bị sặc, ho liên tiếp.
Kiều Nhân liếc nhìn cậu ta một cái, “Khi học cấp ba cậu ta có từng có bạn gái không?”
“Không, không có…”
Cả người Lục Kỳ nổi da gà, càng nghĩ càng cảm thấy khó mà tin nổi, mãi tới khi lái xe đến nơi, cậu ta vẫn cảm thấy có từng trận gió thổi qua người mình, không kìm được run lẩy bẩy.
Cậu ta vốn nghĩ đây chỉ là vụ án giết người do bị cắm sừng, kết quả Kiều Nhân nói vậy, câu chuyện bỗng trở nên sâu sắc hơn nhiều.
Lục Kỳ đi theo Kiều Nhân vào trong, qua một hành lang ngắn đã đến nơi mà cảnh sát sắp xếp cho bọn họ gặp nhau.
Căn phòng không có ánh sáng, trên đỉnh đầu chỉ có một bóng đèn sáng loáng, bốn phía đều lắp đặt máy ghi âm. Vu Minh đã ngồi bên trong, người hơi khom lại, đầu cũng cúi thấp. Nghe thấy tiếng bước chân của hai người cậu ta cũng không có phản ứng gì.
Kiều Nhân nhẹ nhàng đi tới, lúc này không có vách cửa thủy tinh, cô và Lục Kỳ ngồi xuống ghế đối diện với Vu Minh, sau đó nhẹ giọng nói: “Vu Minh?”
Thời gian không nhiều, cô không thể trầm mặc được, sau khi điều chỉnh máy ghi âm bắt đầu hỏi thẳng:
“Có thể trả lời chúng tôi một vài vấn đề không?”
Rốt cục cậu ta ngẩng đầu lên.
Cậu ta và Lục Kỳ gần giống nhau, nhưng ánh mắt thì khác hẳn. Lục Kỳ mạnh mẽ, có tinh thần, còn cậu ta thì ngược lại, âm u trầm lặng.
Kiều Nhân nói: “Động cơ đầu độc của cậu là gì?”
Cậu ta im lặng không nói.
Rốt cục Lục Kỳ vẫn là đàn ông, tính tình cũng nóng nảy hơn Kiều Nhân một chút, “Vấn đề khác, cậu hận người bị hại đến mức muốn cậu ta phải chết sao?”
Trong ấn tượng của Lục Kỳ, Vu Minh không phải người như vậy.
Đúng như dự đoán, Vu Minh lắc đầu.
Kiều Nhân và Lục Kỳ liếc nhìn nhau, “Cậu và cậu ta chỉ đơn giản là quan hệ bạn cùng phòng thôi à?”
Vẫn là lắc đầu.
Chân tướng của chuyện này càng lúc càng gần với suy nghĩ trong lòng Kiều Nhân, cô nín thở, “Là… quan hệ người yêu?”
Dứt lời, nửa phút trầm mặc kéo dài.
Lục Kỳ trợn mắt há miệng, kìm nửa ngày mà không kìm nổi, chỉ tay vào cậu ta: “Cậu, cậu, cậu…”
Kiều Nhân giơ tay đánh vào bàn tay của Lục Kỳ, tiếp tục hỏi: “Không trả lời tôi sẽ coi như cậu đồng ý.”
Cậu ta vẫn trầm mặc như trước.
Kiều Nhân thở dài, tiếp tục hỏi: “Cậu còn yêu cậu ấy không?”
“…”
“Vậy vì sao muốn cậu ấy chết?”
“…”
Kiều Nhân cảm giác như mình đang tự độc thoại, nói nửa ngày mà người này cũng không thèm đáp lại nửa chữ.
Kiều Nhân cảm thấy hơi nản lòng, nhưng không có tư cách nổi nóng, chỉ có thể hít sâu giữ bình tĩnh:
“Cậu biết gia đình cậu ấy mời luật sư bào chữa cho cậu không?”
Vu Minh ngước mắt, bình tĩnh nhìn cô, trong mắt không có một chút gợn sóng: “Tôi không chấp nhận.”
“Cái gì?”
“Tử hình rất tốt.”
Vu Minh đột nhiên nở nụ cười: “Cùng chết với cậu ấy rất tốt.”
“…”
Kiều Nhân và Lục Kỳ nhìn nhau, đều bối rối.
Sao bây giờ không thấy giống như là mưu sát mà lại giống như tự tử vì tình vậy?
Kiều Nhân hoàn toàn không tìm được manh mối, vừa muốn hỏi tiếp điện thoại di động trong túi rung lên vài lần. Không phải kiểu báo tin nhắn.
Có người gọi tới.
Kiều Nhân ra hiệu cho Lục Kỳ tiếp tục hỏi cậu ta, cầm điện thoại đi ra cửa nghe máy.
Hành lang nhỏ hẹp, ánh nắng nhàn nhạt, Kiều Nhân liếc nhìn màn hình, xoa xoa mí mắt sau đó nghe máy.
“Phó Yến vừa gọi điện cho anh.”
Không cần nói cũng biết là chuyện biện hộ cho Vu Minh.
Kiều Nhân nói: “Nói gì vậy?”
“Muốn biết sao?”
“Muốn.”
“Vậy em trả lời anh một vấn đề trước.”
“Vấn đề gì?”
“Nhớ anh không?”
Mặt Kiều Nhân nóng lên, theo phản xạ định cúp điện thoại liền nghe thấy đầu bên kia nói:
“Anh nhớ em.”