Bên tai Kiều Nhân ong ong, không biết là vì anh nói câu này, hay là vì đứng dậy quá vội mà dẫn đến hoa mắt chóng mặt.
Cô dựa vào người anh ổn định thân thể, dùng vài giây mới khôi phục lại sự tỉnh táo.
Kiều Nhân trừng mắt nhìn, sau đó bàn chân hơi dùng sức, để lại một dấu giày trên đôi giày da bóng loáng của Kỷ Hàn Thanh.
Tuy cô dùng sức không quá lớn nhưng ít nhiều vẫn khiến người ta có chút cảm giác.
Kỷ Hàn Thanh không động đậy để mặc cho cô giẫm, sợ cô đang dùng sức nên trọng tâm bất ổn dễ bị ngã. Anh vẫn duy trì tư thế nửa ôm cô, đợi cô đạp mấy lần xong hỏa khí đã hạ xuống mới ôm cả người cô vào lòng.
Kiều Nhân đột nhiên bị ôm lấy, ban đầu còn hơi vùng vẫy, sau đó mới hoàn toàn yên tĩnh lại, nhẹ nhàng tựa sát vào lồng ngực anh.
Khoảng mười giờ tối, ánh đèn đường tầng tầng lớp lớp, khiến bóng của hai người trên mặt đất trở nên mơ hồ không rõ.
Kiều Nhân ngoan ngoãn đợi vài giây, trong lòng suy nghĩ thời gian đã không còn sớm, vừa định mở miệng nói với anh thì cách đó không xa đã có người kinh ngạc kêu lên: “Anh, cậu, hai người…”
Giọng nói quá mức bất ngờ, chớp mắt khiến bầu không khí mờ ám mong manh như thủy tinh ở bên này tan vỡ không còn chút nào.
Kiều Nhân còn tưởng rằng mình nằm mơ, lắng tai muốn nghe rõ ràng hơn, kết quả cô không nghe được giọng nói kinh ngạc của người ban nãy nữa mà lại bị kéo ra khỏi lồng ngực của Kỷ Hàn Thanh.
Cuối xuân, gió đêm vẫn mang theo một chút cảm giác mát mẻ.
Trong nháy mắt Kiều Nhân xác nhận được không phải là mình vừa nằm mơ, giơ tay vuốt lại mái tóc lộn xộn bên tai.
Đây là hành động theo thói quen mỗi khi cô cảm thấy lúng túng.
Kỷ Niệm biết rõ.
Cũng bởi vì hiểu rõ nên cô ấy càng tức giận mà không có chỗ phát tiết, nghiêm mặt hỏi cô:
“Tiểu Kiều, có phải anh tớ quấy rối cậu không?”
Cô ấy cảm thấy suy đoán của mình chắc chắn không sai.
Dù sao trước đây không lâu, Kiều Nhân và Kỷ Hàn Thanh không có bất cứ tiến triển nào, hơn nữa dưới góc độ hiểu biết của cô ấy thì Kiều Nhân không có một chút ý tứ muốn phát triển tình cảm với anh trai mình.
Kỷ Niệm đương nhiên cho rằng lần này vẫn là Kỷ Hàn Thanh tưởng bở như trước, vừa muốn quay đầu lại tận tình khuyên nhủ, trách mắng anh vài câu thì Kiều Nhân liền ho một tiếng: “Không phải.”
Kỷ Niệm há miệng, mấy câu trách mắng đã chuẩn bị sẵn trong đầu không thể thốt ra một chữ. Cô ấy bị hai chữ đơn giản làm cho nghẹn họng, sửng sốt vài giây mới quay đầu lại nhìn cô, vẻ mặt không thể tin nổi: “Cái gì?”
Kiều Nhân lặp lại: “Tớ nói là không phải.”
Kỷ Niệm còn chưa kịp tiêu hóa lời của cô.
Kiều Nhân: “Là tớ tự nguyện.”
Lời nói ra, Kiều Nhân mới phát hiện được còn mang ý nghĩa khác.
Hai câu liền tiếp nói ra, dường như cũng không thể giải thích được quan hệ gì.
Kiều Nhân cũng lười giải thích nhiều, im lặng không tiếp tục nói nữa, thẳng thắn quay mặt đi chỗ khác nhìn xe cộ trên đường.
Lúc này Kỷ Niệm mới nhớ ra hỏi: “Bây giờ quan hệ của hai người là gì?”
Người đàn ông bên cạnh đáp: “Đang trong mối quan hệ.”
Tuy rằng anh không nói thẳng ra nhưng năng lực phân tích của Kỷ Niệm cũng không có vấn đề, rất nhanh đã hiểu được. Cô đưa tay chỉ Kiều Nhân, rồi lại chỉ vào Kỷ Hàn Thanh: “Hai người… Chuyện khi nào?”
Lần này Kiều Nhân trả lời, đơn giản thẳng thắn: “Vừa nãy.”
Kỷ Niệm giật mình: “Tùy ý như vậy sao?”
“Sao?” Kỷ Hàn Thanh cau mày nhìn cô, sự uy hiếp toát ra trong từng câu nói, “Em có ý kiến?”
Kỷ Niệm sợ Kỷ Hàn Thanh cũng không phải mới ngày một ngày hai, cô sống 22 năm thì 21 năm đều phải cố gắng vượt qua sự áp bức của Kỷ Hàn Thanh.
Còn một năm là trẻ con nằm trong nôi thì không tính.
Kỷ Niệm lùi lại nửa bước, vô cùng nhanh trí trốn ra phía sau Kiều Nhân, lúc ló đầu ra chỉ thấy một cái trán nhẵn bóng và đôi mắt to.
“Không không, em nào dám có ý kiến.”
Sau đó Kỷ Hàn Thanh liếc mắt qua, cô ấy lập tức im lặng, bám vào ống tay áo Kiều Nhân run rẩy.
Chuyện cứ thế bị phá vỡ, Kiều Nhân cảm thấy lúng túng biết bao.
Cho dù người phá vỡ là bạn bè tốt nhất của cô.
Dù sao Kiều Nhân và Kỷ Hàn Thanh cũng là ngày đầu tiên ở bên nhau, vừa nãy không biết ngại mà đứng giữa đường lớn ôm nhau lâu như vậy… Nếu hôm nay không phải cô bị hôn tới mức hồ đồ thì có lẽ sẽ không bao giờ dám làm chuyện như vậy.
Nhiệt độ trên mặt cô vẫn chưa giảm xuống, gió hơi lạnh nhưng tầm mắt mắt của người kia lướt qua giống như đưa luồng hơi nóng tới mặt cô.
Nhiệt độ dần dần bị đẩy lên.
Kiều Nhân bị anh nhìn tới mức càng lúc mặt càng đỏ tới mang tai, kết quả vừa ngước mắt lại thấy anh nhẹ nhàng liếm khóe môi.
Kiều Nhân sững sờ, bỗng nhiên như bị đầu độc mà lặp lại động tác giống anh.
Sau khi làm vậy rồi, trong chớp mắt đại não cô như bị một màu sắc vàng nào đó lấp kín. Kiều Nhân như bị một cái gai nhẹ nhàng đâm phải, vội vàng thu lại tầm mắt.
Cô không dám nhìn anh nữa, sau khi khẽ nói “Chúng em về trước đây”, liền kéo Kỷ Niệm đi vào trong tiểu khu.
Vừa đi được mấy bước, Kỷ Niệm kéo tay lại: “Đi nhầm đi nhầm, cửa đó không phải đã đóng cả nửa năm rồi à…”
Giọng trách móc của Kỷ Niệm không dứt bên tai: “Cậu có thể có chút tiền đồ không vậy?”
Kiều Nhân: “…”
Sợ là không thể.
Dùng ngôn ngữ trong tiểu thuyết của Kỷ Niệm mà nói, đó chính là: cô trúng một loại độc.
Một loại gọi là Kỷ Hàn Thanh độc.
Tâm tư Kiều Nhân bỗng nhiên bừng tỉnh trước câu nói này, tự mình cảm thấy buồn nôn, cả người nổi da gà.
Hai người đã đi vào cửa tiểu khu.
Một giây trước khi đi vào Kiều Nhân quay đầu, bên lề đường đã trống rỗng.
Người rõ ràng đã rời đi rồi, nhưng trước mắt Kiều Nhân dường như vẫn còn dừng lại hình ảnh anh khẽ liếm khóe môi.
Mờ ám như vậy, dù cô có sức mạnh tới đâu cũng không thể xua tan hình ảnh đó được.
Kiều Nhân mím môi.
Nhất định là do mấy hôm nay thời tiết quá nóng, nóng tới nỗi đầu óc cô không còn tỉnh táo nữa.
Buổi tối hôm đó chất lượng giấc ngủ của Kiều Nhân tăng vọt.
Ngày hôm sau mãi hơn tám giờ sáng cô mới tự nhiên tỉnh giấc.
Cô nhắm mắt, chậm rãi xoay người. Vừa trở mình mở mắt ra liền nhìn thấy một gương mặt phóng đại ở ngay bên cạnh.
Kỷ Niệm và Kỷ Hàn Thanh có đôi mắt khá giống nhau, đều là cặp mắt đào hoa điển hình. Đuôi mắt cong lên, đường cong đẹp đẽ, vừa dịu dàng vừa đa tình.
Kỷ Hàn Thanh thì cô không rõ, nhưng Kỷ Niệm thì đúng là đa tình thật.
Kiều Nhân bị cô ấy làm cho hết hồn, vốn định nuốt nước bọt mà lập tức bị nghẹn trong cổ họng, “Kỷ Niệm, cậu có bệnh à?”
Sáng sớm.
Đúng là Kỷ Niệm hiếm khi rời giường sớm như vậy.
Kiều Nhân mắt đối mắt với cô ấy, “Mới sáng sớm cậu nằm nhoài ra bên cạnh gối của tớ làm gì?”
Kỷ Niệm chống hai tay lên cằm, khẽ đảo mắt hai lần đánh giá cô:
“Tối qua cậu vẫn chưa trả lời câu hỏi của tớ.”
Kiều Nhân: “…”
Cô vẫn nhớ.
Tối hôm qua sau khi về nhà, Kỷ Niệm hỏi cô và Kỷ Hàn Thanh sao lại ở bên nhau. Có điều lúc đó đầu óc Kiều Nhân đang rối như tơ vò, ngoại trừ muốn đi ngủ thì cũng chỉ là muốn đi ngủ. Đừng nói tới việc trả lời câu hỏi của Kỷ Niệm, ngay cả Kỷ Niệm nói gì thì cũng như tiếng muỗi kêu vo ve bên tai cô.
Kỷ Niệm xoay vòng bao lâu cô cũng không nhớ rõ, cô chỉ nhớ lúc mình vừa từ buồng tắm ra không lâu, nhân lúc Kỷ Niệm đi rót nước liền ôm chăn ngủ thiếp đi.
Một giấc tới bình minh.
Kết quả không nghĩ là cô ấy vẫn chưa bỏ đi.
Hôm nay Kỷ Niệm quyết tâm muốn hỏi cho ra lẽ, cầm cái gối mà Kiều Nhân đang dùng để che mặt thẳng tay ném xuống cuối giường.
“Nếu hôm nay cậu không trả lời tớ thì cậu cũng đừng mong rời khỏi giường.”
Kiều Nhân: “Vậy tớ không xuống nữa, cậu nhớ mang cơm vào cho tớ.”
Kỷ Niệm tức giận mò lấy cái gối ném cô: “Kiều Nhân.”
“Được rồi được rồi tớ nói tớ nói,” Kiều Nhân ôm gối, “Chính là muốn thử một chút.”
“Chỉ muốn thử xem?”
“Không phải thì sao?”
Tiểu Kiều, cậu từng nghe một câu nói chưa?”
“Câu gì?”
“Không lấy kết hôn làm mục đích yêu đương thì đều là lưu manh.”
“…” Kiều Nhân mặt không biến sắc đáp, “Chưa từng nghe.”
Kỷ Niệm vẫn không nghĩ ra, “Sao lại đột nhiên đồng ý?”
Kiều Nhân hỏi ngược lại: “Đột nhiên sao?”
Cô không chỉ không cảm thấy đột nhiên mà thậm chí còn thấy đã quá lâu rồi.
Rõ ràng thời gian ở gần nhau cũng không được xem là quá dài, nhưng cô luôn cảm thấy như đã quen biết từ lâu, cảm giác sự động lòng đã tích lũy đến một mức độ nhất định, ở bên nhau chỉ là nước chảy thành sông thôi.
Không đợi Kỷ Niệm trả lời, cô liền nói: “Tớ không cảm thấy đột nhiên.”
Kỷ Niệm: “…”
Tối hôm qua, thật ra cô ấy đã nhắn tin hỏi Kỷ Hàn Thanh trước rồi, cô ấy dự định ra tay với anh trai mình trước, nếu như không hỏi được gì thì mới tính đến Kiều Nhân.
Kết quả cũng một vấn đề, hai người này dường như đã thương lượng trước vậy, đều trả lời giống nhau.Đều là không cảm thấy đột nhiên.
Kỷ Niệm hơi buồn bực.
Trước đây chỉ cảm thấy hai người này giống như cẩu nam nữ, giờ thì được rồi, chính là cẩu nam nữ cấu kết với nhau làm việc xấu rồi.
Kỷ Niệm thở dài: “Tiểu Kiều, sau này cậu có thể đối tốt với tớ một chút không?”
Kiều Nhân xốc chăn lên, rời giường thay quần áo, “Tớ đối xử với cậu không tốt sao?”
“Ý của tớ là sau này lúc nói chuyện với anh tớ, cậu nói đỡ giúp tớ vài câu.”
Kiều Nhân quay đầu liếc nhìn cô ấy, “Ừ” một tiếng.
Kỷ Niệm vừa muốn thở ra một hơi, liền nghe thấy cô nói tiếp: “Tớ không đỡ được.”
Nên cô chỉ có thể tự mình bịt tai lại thôi.
Ví dụ như cùng là một việc dính bọt kem đánh răng lên người Kỷ Hàn Thanh, nếu như Kỷ Niệm làm tay sai nửa ngày thì với Kiều Nhân chỉ cần một cái hôn là có thể giải quyết được rồi.
Lần đầu tiên Kiều Nhân biết có đặt quyền thật là tốt, cô đắc ý đi vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt. Nửa phút sau cô không cẩn thận văng bọt kem đánh răng đầy tay Kỷ Niệm.
Kỷ Niệm trừng mắt, nghiến răng nghiến lợi phun ra ba chữ: “Cẩu, nam, nữ.”
Kiều Nhân không nói gì, sau đó cực kì công bằng để cô ấy phun lại lên tay mình.
Thứ bảy Kiều Nhân hoàn toàn bận nghiên cứu luận văn.
Nếu như luận văn tốt nghiệp không yêu cầu nghiêm ngặt, cô hoàn toàn có thể tìm đọc mấy tư liệu sách báo có liên quan, dùng lời văn của mình chỉnh sửa một chút, cơ bản đã có thể nhanh chóng viết xong một phần luận văn rồi.
Nhưng từ khi giảng viên hướng dẫn của cô đổi thành Từ Thanh Mân, cho dù cô có thể làm như thế thật thì cũng không dám làm.
Trưa thứ bảy, Kiều Nhân gọi điện cho giáo sư Từ, xác nhận lại một lần nữa đề tài.
Tới hai giờ chiều, sau khi ngủ trưa một giấc, Kiều Nhân cầm giấy bút và máy ảnh đi ra nhà máy xử lý nước thải ở ngoại thành.
Chất lượng không khí ở khu vực lân cận nhà máy xử lý nước thải không tốt, so với khói bụi hàng ngày trong nội thành còn tệ hơn. Kiều Nhân đeo khẩu trang dày, mặc dù nhiệt độ khoảng hai mươi độ vẫn bịt rất kín, đi một vòng xung quanh nhà máy ghi chép cẩn thận.
Sau khi ghi chép sau lại đi phỏng vấn công nhân và người dân lân cận nhà máy xử lý nước thải.
Cả một buổi chiều, Kiều Nhân chỉ nghỉ ngơi mấy phút, mãi tới khi mặt trời xuống núi cô mới hoàn thành công tác phỏng vấn,
Vì không phải là chuyện công nên Kiều Nhân không có lý do dùng xe của tòa soạn. Lúc đến cô gọi taxi, kết quả lúc này đứng ở con đường bên ngoài nhà máy xử lý nước thải, phát hiện ở đây căn bản không có mấy chiếc taxi.
Có một chiếc duy nhất đi ngang qua thì bên trong đã ngồi kín người, ngay cả cơ hội ngồi chung xe cũng không có.
Kiều Nhân đứng ven đường mười mấy phút, chỉ có thể mở điện thoại ra gọi một chiếc xe để về nội thành, đúng lúc điện thoại của Tống nữ sĩ gọi tới.
Trước khi nghe điện thoại, Kiều Nhân liếc nhìn thời gian.
Bảy giờ mười phút.
Hôm qua cô vừa về nhà, vì thế theo lý thuyết Tống nữ sĩ không có lý do gì để gọi điện cho cô cả, đặc biệt là vào thời điểm dở dang này.
Ăn tối cũng không phải ăn tối, ăn khuya cũng không phải ăn khuya.
Kiều Nhân đứng lùi vào bên trong một chút, vừa nghe máy liền nghe thấy đầu bên kia hỏi:
“Bảo bối ăn cơm tối chưa?”
“Vẫn chưa ạ.”
Kiều Nhân liếc nhìn xung quanh xem có xe nào đi ngang qua không, “Con ra ngoại thành thu thập tư liệu thực tế, bây giờ chuẩn bị về.”
Dường như bên Tống nữ sĩ đang có cuộc gặp mặt nhỏ, có giọng nữ đồng thời xen vào, tuy rằng giọng không lớn nhưng hợp lại cũng đủ náo nhiệt.
Kiều Nhân cảm thấy không đúng lắm, quả nhiên một giây sau, Tống nữ sĩ liền cười híp mắt nói:
“Đúng lúc, con tới đây ăn tối với mẹ đi.”
“Chỗ mẹ có người khác mà,” Kiều Nhân nghĩ thầm, cô cũng không lái xe, “Con không thích tụ tập đâu.”
“Đến đây đi, mẹ giữ chỗ cho con.”
“Mẹ…”
Bên kia có người gọi bà, Tống nữ sĩ nhanh chóng báo địa chỉ, “Nhất định phải đến đấy, mẹ cho con niềm vui bất ngờ.”
Kiều Nhân: “…”
Không đợi cô trả lời điện thoại đã bị ngắt.
Kiều Nhân mở lịch ra xe ngày, nhanh chóng xác nhận hôm nay không phải là sinh nhật mình.
Cô thật sự không nghĩ ra được là niềm vui bất giờ gì, chỉ sợ một lát nữa Tống nữ sĩ lại mang cho cô kinh hãi. Cô mang theo trái tim lo lắng tiếp tục mở app đặt xe.
Sau khi hẹn mấy lần liên tục nhật được tin báo gần đây không có xe.
Kiều Nhân cũng không cố gắng nữa, mở wechat định nhắn tin cho Kỷ Niệm, kết quả vừa mở khung chat ra cô lại tìm đến tên của Kỷ Hàn Thanh, nhập vài chữ: [Chú nhỏ.]
Rất nhanh, đầu kia trả lời: [?]
Đối tượng của dấu hỏi chấm này đại khái chính là tiếng gọi “chú nhỏ”.
Kiều Nhân lâu rồi chưa nói hai chữ này, tình cờ gọi một tiếng lại cảm thấy có cảm giác rất mới mẻ.
Đặc biệt là sau khi quan hệ của hai người có sự thay đổi, danh xưng này càng trở nên thú vị. Khóe miệng Kiều Nhân cong lên, tiếp tục gõ chữ:
[Ngài đang bận sao?]
Bên kia càng trả lời nhanh hơn: [Kiều Nhân?]
Kiều Nhân càng nở nụ cười lớn hơn, không để ý tới câu hỏi của anh, tự nhiên tiếp tục:
[Em đang đứng ở gần nhà máy xử lý nước thải ngoại thành, không thấy taxi.]
Kỷ Hàn Thanh: [Rồi sao?]
Rồi sao…
Kiều Nhân nghĩ mình đã nói đủ rõ rồi, cô không tin Kỷ Hàn Thanh nghe không hiểu. Cô thở dài, lần này nói trực tiếp:
[Anh tới đón em được không?]
Đầu bên kia yên tĩnh một lát sau đó có một dấu chấm tròn được gửi tới.
……
Kiều Nhân nhớ Kỷ Niệm từng nói, lúc Kỷ Hàn Thanh gõ dấu chấm là muốn đối phương mau cút đi nhưng lại lười gõ chữ.
Cô sửng sốt, [Đây ý là bảo em cút đi sao?]
Lần này người kia không đáp.
Kiều Nhân đợi một phút, tới phút thứ hai, cô vừa muốn chất vấn một câu Kỷ Hàn Thanh liền gọi điện tới:
“Vừa nãy đang bàn chuyện công việc.”
Vì thế đây là lý do bảo cô cút đi?
Vừa ở bên nhau, ngày hôm sau đã thay đổi lớn như vậy. Kiều Nhân nổi giận đùng đùng đá bay một viên đá nhỏ, sau đó lạnh lùng đáp lại.
“Không phải.”
Giọng Kiều Nhân vẫn không tốt, “Không phải cái gì?”
Đầu bên kia giọng nam nhẹ nhàng, mang theo ý cười nhàn nhạt: “Không phải ý bảo em cút đi.”
Kiều Nhân không tin: “Vậy là ý gì?”
“Ý tốt.”
Kiều Nhân nghĩ thầm, đây đúng là lời cửa miệng của kẻ lừa đảo, khẽ hừ một tiếng:
“Anh đừng tưởng em không biết, Kỷ Niệm nói…”
“Em và con bé không giống nhau.”
Đầu kia nhanh chóng có âm thanh cửa xe mở ra rồi đóng lại, “Gửi vị trí qua cho anh.”
Kiều Nhân: “…”
Cô vẫn còn đang đắm chìm trong câu “Em và con bé không giống nhau”, sửng sốt nửa ngày không có phản ứng, mãi tới khi đầu bên kia vang lên nụ cười trầm thấp, lên tiếng nhắc nhở: “Kiều Nhân?”
Lúc này Kiều Nhân mới phản ứng lại, sau khi cúp điện thoại lập tức gửi định vỉ qua.
Sau khi gửi xong còn không yên tâm, ngay sau đó cô lại hỏi: [Có xa không ạ?]
[Không xa lắm.]
Kiều Nhân cũng không nói nữa, kiểm tra máy ảnh và bút giấy một lần rồi cất gọn vào túi, ngồi xổm xuống vừa chơi game vừa đợi Kỷ Hàn Thanh.
Quả nhiên là không xa lắm.
Kiều Nhân chơi xong một ván game, xe của anh đã dừng trước mặt cô.
Cô cũng chưa ngồi tới mức bị tê chân, đứng lên chạy một vòng qua đầu xe ngồi vào ghế phụ.
Kỷ Hàn Thanh quay đầu nhìn cô một cái.
Kiều Nhân chạy cả một buổi chiều, tóc tai bị gió thổi lung tung. Cô đi gấp cũng không kịp trang điểm, chỉ bôi lớp kem chống nắng mỏng, lúc này trên mặt vẫn trong trẻo, sạch sẽ.
Anh nhìn cô chớp mắt: “Đi đâu?”
“Quán trà Vĩnh Hòa.”
Kiều Nhân dựa lưng vào ghế, cả buổi chạy quanh cuối cùng cũng cảm thấy hơi mệt mỏi: “Mẹ của em gọi em qua.”
Kỷ Hàn Thanh quay đầu sau đó khởi động xe.
Trong xe yên tĩnh chưa tới nửa phút, anh lại hờ hững mở miệng: “Đi làm gì?”
“Không biết.” Kiều Nhân cảm thấy tính tình của người đàn ông này thật sự thú vị, cô híp mắt cười khẽ, “Có thể là muốn giới thiệu cho em một anh giai nhỏ đẹp đẽ nào đó.”
Đầu ngón tay anh hơi nâng lên, nhẹ nhàng gõ vào tay lái mấy lần. Một giây sau, xe vừa đi được mấy phút đã dừng lại ven đường.
“Anh không đẹp trai sao?”