Là Kỷ Hàn Thanh nhắn tin đến.
Kiều Nhân liếc nhìn thời gian, đã là một giờ rưỡi sáng.
Cô gõ chữ trả lời “Vâng”, mấy giây sau cảm thấy là lạ, lại gõ thêm một hàng chữ nữa: [Sao anh còn chưa ngủ?]
Đầu bên kia không đáp.
Kiều Nhân lại quay về weibo, xem lại đoạn video nhà máy hóa chất phát nổ.
2, 3 phút sau, Kỷ Hàn Thanh nhắn lại: [Vừa xuống máy bay.]
[Đi công tác ạ?]
[Ừ.]
[Sao không nói cho em biết?]
[Không phải đang nói cho em biết đây sao?]
Kiều Nhân không trả lời.
Nửa phút sau, Kỷ Hàn Thanh: [Vừa mới quyết định.]
Lúc tin nhắn đến, Kiều Nhân đang ở trên weibo xác nhận tình hình cụ thể tại hiện trường với người kia nên không trả lời anh ngay.
Đợi tới khi cô làm xong công việc đã là ba phút sau.
Lần này cô còn chưa kịp trả lời anh đã gọi điện tới, tiếng chuông vang lên chưa được hai giây, Kiều Nhân liền nghe máy.
Trong xe không có ai nói chuyện, lúc này rất yên tĩnh, chỉ nghe được tiếng gió gào thét bên ngoài cửa sổ. Kiều Nhân dịch về gần cửa sổ xe, sau đó nghe được giọng anh ở đầu bên kia, xen lẫn âm thanh ồn ào người qua lại ở sân bay, “Đã đến chưa?”
Kiều Nhân nhìn ra bên ngoài một chút, cảm giác về phương hướng của cô không tốt lắm, vì thế nên chỉ nhìn hai giây đành lặp lại câu hỏi này với Lục Hạ.
Lục hạ liếc nhìn bản đồ, “Còn hơn một tiếng nữa.”
Kiều Nhân nói lại lời này với Kỷ Hàn Thanh.
Tiếng ồn ào ở đầu bên kia không ngơi nghỉ phút nào, anh hoàn toàn im lặng, Kiều Nhân cũng trầm mặc theo. Mấy giây sau, giọng nói trầm thấp của người kia truyền tới: “Chú ý an toàn.”
Lúc cả đoàn Kiều Nhân đến hiện trường đã là hơn ba giờ sáng.
Rõ ràng vùng ngoại thành nửa đêm canh ba, nhưng hiện tại náo nhiệt như ở khu vực phồn hoa nhất trong thành phố.
Ở đây lửa vẫn không có xu hướng giảm bớt, toàn bộ xe trên đường gần như đều bị dồn ứ lại, có đội viên đội phòng cháy chữa cháy đang điều tiết các xe qua lại để thuận đường cho xe cứu thương đi.
Bởi vì sợ chắn đường nên thầy Vương đỗ xe ở cách đó hơn 1 kilomet. Đoạn đường này rõ ràng trống trải hơn nhiều, vừa đi vừa nhìn ra phía trước còn có thể thấy rõ ánh lửa đỏ rực giữa bầu trời đêm ở cách đó không xa.
Mấy người lái xe đến, trên đường đi đếm không xuể những người dân ở khu vực xung quanh bị thương, xe cứu thương chạy qua liên tục, cả con đường hỗn loạn, ồn ào.
Thầy Vương đi phía trước, bước chân càng lúc càng nhanh, vừa đi vừa dặn dò hai người họ: “Đợi lát nữa Tiểu Lục phụ trách quay phim, Tiểu Kiều phụ trách giải thích tình hình ở hiện trường.
Lục Hạ đã mở camera ra, “Lát nữa trực tiếp livestream trên Weibo ạ?”
“Đúng, nhất định phải nhanh.”
Vương Quân quay sang nhìn Kiều Nhân, “Tiểu Kiều, lát nữa khi em giải thích về hiện trường nhất định phải nói đơn giản, ngắn gọn, rõ ràng. Nói tình hình đơn giản nhất về vụ nổ, đừng xen vào bất kì nhận xét cá nhân nào.”
Kiều Nhân nhớ Kỷ Hàn Thanh cũng từng nói với cô như vậy.
Đây dường như là tật xấu lớn nhất của Kiều Nhân, cô quá đặt nặng suy nghĩ cá nhân, nên đôi lúc không đủ sự khách quan.
Kiều Nhân thất thần mấy giây, mãi tới khi Vương Quân đưa tay chỉ ra gần đó, “Đông Tây Nam Bắc mỗi nơi đều phải đưa tin một lần.”
Kiều Nhân định thần lại, gật đầu đáp.
Mấy người đã đến gần hiện trường.
Khi tới gần mấy ngôi nhà xung quanh hiện trường vụ nổ đều bị căng dây cảnh giới, lúc này chỉ có đội viên phòng cháy chữa cháy được phép đi vào. Lúc đi ra có người đang cõng người bị thương, có người đi tay không.
Kiều Nhân không mất thời gian thêm nữa, cầm micro Lục Hạ đưa cho đứng ở bên ngoài dây cảnh giới không xa, dựa vào phương hướng và tình hình đám cháy để thuật lại một cách khái quát.
Hiện tại hai người đang đứng ở hướng Đông Nam của vụ nổ, bởi tối nay có gió Tây Bắc nên lửa ở chỗ này gần như là yếu nhất, xe cứu hỏa và cứu thương đều ít hơn so với các khu vực khác.
Nhưng rốt cục vẫn là vụ nổ quy mô lớn, lửa mạnh hơn so với các vụ cháy bình thường không ít. Lúc này đội viên phòng cháy chữa cháy đang đứng trên một thang gác phun nước vào đám cháy, ngay phía sau cô vài mét. Chỉ đưa tin ngắn khoảng hai ba phút mà trên lưng cô đã đổ ra một tầng mồ hôi.
Luồng hơi nóng từ phía sau vẫn đang phả tới, muốn Kiều Nhân không nói ngắn gọn cũng không được.
Thậm chí cô còn thấy hiếm khi mình nói nhanh như vậy, chưa tới mấy phút đã tóm tắt xong tình hình ở phía bên này.
Sau đó camera đóng lại, Lục Hạ ho hai tiếng, nói: “Đúng là nóng quá, đợi mấy phút nữa chắc sẽ bị nướng chín mất!”
Kiều Nhân đưa tay sờ ra sau lưng, quả nhiên đã có chút nóng rát.
Lục hạ còn muốn nói thêm vài câu, kết quả sau khi Kiều Nhân cầm máy ảnh chụp lại mấy bức quá trình cứu hộ liền kéo tay cô ấy: “Đi tiếp thôi.”
Lục hạ: “Thật sự mỗi hướng đều phải đưa tin sao?”
Hướng Đông Nam đã nóng như vậy rồi thì Tây Bắc còn tới mức nào nữa?
Lục Hạ nghĩ tới nhiệt độ ở đằng kia, sợ run lên, “Tiểu Kiều, lúc tớ đi du lịch Châu Phi cũng không nóng như vậy…”
“….”
Cô ấy còn có tâm trạng nói chuyện du lịch.
Khóe miệng Kiều Nhân giật giật, khẽ cười một tiếng, cầm camera đi vòng theo đường cảnh giới lên xe lái đi tiếp, “Nhanh một chút, làm sớm xong sớm.”
Lục Hạ thở dài, chậm nửa nhịp mới theo sau.
Trận nổ này cực kì mạnh.
Phạm vi lan rộng trong bán kính 800 mét từ nhà máy hóa chất đến các khu nhà dân lân cận, ngay cả xe cộ cũng không qua lại được. Kiều Nhân và Lục Hạ đi xung quanh các khu nhà dân gần đó, dạo một vòng lớn cuối cùng lúc đến được phía Tây Bắc đã là gần năm giờ sáng.
Sắc trời dần sáng, lửa bên này không hề có xu hướng giảm bớt.
Kiều Nhân vẫn đứng ở rìa đường cảnh giới đưa tin như trước. Lần này mới đứng được mấy giây, cả người cô đã như bị lửa bao bọc, không chỉ sau lưng mà ngay cả trước mặt cũng bị hơi nóng bao phủ, nhiệt độ nhanh chóng tăng lên.
Cô cố gắng để tốc độ nói của mình không quá nhanh, sau khi nói mấy câu thuật lại hiện trường. Lục Hạ còn chưa tắt camera đi cô đã dựa vào cạnh xe hít một hơi.
Lục Hạ và cô đồng thời lùi ra xa, sau khi lùi được một đoạn, bỗng nhiên “Ôi” một tiếng: “Tóc của cậu cũng bị đốt mất một đoạn rồi.”
Kiều Nhân kéo đuôi tóc ra nhìn, quả nhiên đã bị nhiệt độ cao làm cho xoăn tít lại, giống như râu mèo bị hơ nóng.
Bên cạnh có một đội viên phòng cháy chữa cháy đẩy các cô lùi ra xa: “Tình hình bây giờ không ổn, mặc kệ các báo đã đưa tin xong chưa thì đều tránh xa ra.”
Kiều Nhân cũng không quan tâm tóc mình bị đốt thành thế nào, nhanh chóng kéo Lục Hạ đi về phía khu vực an toàn.
Mười phút sau, hai người đi xa khoảng mấy trăm mét, Lục Hạ bị cô kéo đi rất nhanh sắp không thể thở nổi, vừa định đứng lại nghỉ ngơi mấy phút thì phía sau bỗng truyền tới một tiếng nổ lớn.
Lục Hạ vừa định ngồi xuống, lúc này lập tức sợ tới mức bật thẳng người dậy, cô ấy và Kiều Nhân liếc nhìn nhau: “Tình hình thế nào?”
Kiều Nhân nuốt nước bọt, vẻ mặt bình tĩnh, “Phát nổ lần thứ hai.”
“…vãi chưởng.”
Lục Hạ vừa sợ vừa buồn, “Vậy chúng ta làm sao bây giờ?”
“Còn có thể làm sao,” Kiều Nhân nhíu mày càng sâu, cả khuôn mặt cô đã đổ không ít mồ hôi, lúc này bắt đầu chảy ròng ròng xuống. Kiều Nhân đưa ống tay áo lên lau, nhấc chân quay lại: “Quay lại thôi.”
Lục Hạ dường như ngây người, đứng tại chỗ vài giây, dường như lấy hết quyết tâm, cắn răng đi theo.
Lần này so với vụ nổ đầu tiên còn phiền phức hơn.
Kiều Nhân và Lục Hạ không dám tới quá gần, chỉ đứng quay từ đằng xa, sợ tới mức tay cũng run lên.
Đợi sau khi ghi chép lại toàn bộ hiện trường vụ nổ đã hơn bảy giờ sáng.
Vì quá vội nên lúc xuống cầu thang cô còn bị trẹo chân một cái.
Weibo chính thức của tòa soạn đã đăng mấy chục bài liên tiếp.
Kiều Nhân và Lục Hạ đều sức cùng lực kiệt, trở lại xe vẫn chưa được nghỉ ngơi, vội vàng biên tập lại tin tức liên quan.
Vương Quân về sau hai người khoảng mấy phút, vừa mở cửa xe đã vội vàng nói: “Tòa soạn sắp xếp thêm mấy người tới đây.”
Mắt Lục Hạ nhất thời sáng lên: “Thầy Vương, chúng em có thể nghỉ ngơi ạ?”
Vương Quân: “Không thể.”
Kiều Nhân ấn ấn mi tâm, cả đêm không ngủ, lúc này vấn đề không phải là có buồn ngủ hay không mà đầu óc hoàn toàn bị đơ, chậm nửa nhịp mới hỏi: “Đến bệnh viện ạ?”
Vương Quân ở đằng trước liếc nhìn cô một cái, “Vì vậy hai người tranh thủ bây giờ nghỉ ngơi nửa tiếng đi.”
Kiều Nhân và Lục Hạ bận rộn cả đêm, bị hơi nóng thiêu nửa ngày, dọc đường còn phải giúp đỡ mấy người vì sợ hãi bỏ chạy mà vấp ngã. Lúc này mặt mũi còn không được rửa, lấm lem chút bụi, nhìn qua giống y hệt như con mèo hoa.
Lục Hạ dựa lưng vào ghế, khóc không ra nước mắt.
Kiều Nhân khá hơn cô ấy một chút, đầu óc căng thẳng nửa ngày bình tĩnh lại một chút, lấy điện thoại ra xem mới phát hiện có mười mấy cuộc gọi nhỡ.
Lúc nãy cô chỉ lo đưa tin, tất cả mọi việc khác đều bỏ qua nên không chú ý tới.
Trong mười mấy cuộc gọi nhỡ chỉ có một cuộc của Kỷ Hàn Thanh, vào lúc hơn năm giờ.
Còn lại tất cả đều là của Kỷ niệm, từ sáu giờ cho đến mấy phút trước.
Cơ bản cứ năm phút lại gọi một lần, đúng giờ như chuông báo thức vậy.
Kiều Nhân gọi lại cho Kỷ Hàn Thanh trước nhưng không liên lạc được.
Cô gọi lại cho Kỷ Niệm, người này nghe máy rất nhanh, vừa nghe đã hỏi: “Tiểu Kiều, cậu đang ở đâu thế?”
“Ở khu Thiên Kiều thành phố A, đang trên đường đến bệnh viện.”
“Không bị thương chứ?”
Kỷ Niệm hỏi thế, mắt cá chân Kiều Nhân liền cảm thấy đau. Cô nhíu mày, không nhắc đến chuyện này: “Không sao.”
Lúc này Kỷ Niệm mới yên tâm.
Kiều Nhân kinh ngạc: “Sao cậu dậy sớm thế?”
Kỷ Niệm: “Bị anh tớ gọi dậy, cậu không sao là tốt rồi, tớ đi ngủ thêm một lúc đã.”
Dừng một chút, trước khi cúp máy Kỷ Niệm lại dặn dò thêm: “Cậu chú ý cẩn thận.”
Kiều Nhân đáp một tiếng, lúc này mới cúp điện thoại.
Cô gọi lại cho Kỷ Hàn Thanh lần nữa nhưng vẫn không liên lạc được.
Lần này Kiều Nhân dứt khoát khóa màn hình, nghe lời thầy Vương, dựa lưng vào ghế nhắm mắt nghỉ ngơi.
Nửa tiếng sau, xe dừng lại trước bệnh viện thành phố.
Dù sao phạm vi vụ nổ không nhỏ, người bị thương đều được nhân viên cứu hộ chia ra đưa đến các bệnh viện khác nhau nên bệnh viện thành phố không xuất hiện tình trạng chen lấn đông người.
Kiều Nhân và Lục Hạ theo sau Vương Quân, từ bác sĩ tới bệnh nhân rồi người nhà, phỏng vấn về tình hình bị thường mất hơn một tiếng.
Kiều Nhân chạy qua chạy lại mấy tầng lầu, mắt cá chân bên trái vì vận động nhiều mà càng đau hơn. Đợi tới khi hết bận, cô đã đau tới mức chết lặng.
Cô và hai người kia đã chia nhau ra, vừa cất máy ảnh đi định lê chân xuống dưới tầng, cánh tay đã bị người khác kéo lại.
Một giây sau, giọng đàn ông vang lên bên tai: “Hàn Thanh, cậu trực tiếp lên tầng ba đi.”
Kiều Nhân trợn tròn mắt sau đó hơi cúi xuống liếc nhìn bàn tay đang nắm cánh tay mình, trắng trẻo, sạch sẽ, khớp xương rõ ràng. Tiến lên trên một chút là cổ tay áo trắng phau.
Người kia không giữ tay lâu, nhanh chóng thu về.
Điện thoại đã bị ngắt, anh ta cúi đầu nhìn cô một cái, ánh mắt lười biếng và tùy hứng: “Khoa xương khớp ở tầng ba.”
Kiều Nhân vừa ngẩng đầu, còn chưa nhìn rõ tướng mạo của anh ta thì bên cạnh đã có ý tá gọi anh ta: “Bác sĩ Đường, chủ nhiệm gọi anh qua.”
Người kia cũng không vội, nghiêng đầu nhìn cô, “Bạn gái của Kỷ Hàn Thanh?”
Anh ta hơi cúi đầu, tầm mắt ngang với cô, nhưng khoảng cách không gần, “Thành niên chưa?”
Vừa dứt lời, ở cầu thang có giọng đàn ông vang lên.
Trầm thấp nặng nề, giọng điệu không được tốt lắm: “Đường Mộ Bạch, cậu làm gì thế?”
Lời của editor: Bác sĩ Đường vẫn ngứa đòn như mọi khi:v Cứ làm như chú nhỏ Kỷ của chúng ta làm hại mầm non của đất nước không bằng, lại còn hỏi là đã thành niên hay chưa =)))))