Trái Tim Loạn Nhịp

Chương 8 - Chương 8

trước
tiếp

Cô còn nhớ ngày trước khi học môn , giáo sư Từ đã từng nhắc, hai nghề nghiệp có thể dễ dàng dính líu tới pháp luật nhất: một là bác sĩ, hai là phóng viên.

Đều là nghề vất vả mà chẳng được lợi lộc gì.

Nói cách khác, bây giờ mà còn ngốc nghếch đồng ý làm phóng viên, nếu không phải đầu óc bị lừa đá thì chính là phú nhị đại không thiếu tiền tiêu.

Kiều Nhân nghĩ thầm, cô và Kỷ Hàn Thanh trùng hợp lại có cả hai.

Đều là phú nhị đại đầu óc không bình thường.

Kiều Nhân cũng không quan tâm tới sự đúng sai của câu trả lời, tâm tư cô bay khỏi buổi phỏng vấn, mãi tới khi thầy giáo bắt đầu chuyển sang chủ đề tiếp theo.

Lần này thì đơn giản hơn nhiều, đều nằm trong phạm vi cô đã chuẩn bị từ hôm qua.

Mấy người một bên hỏi một bên cầm bút ghi chép, sau mấy phút, toàn bộ người trong văn phòng dường như đều ở trong tư thế thẳng tắp.

Chỉ có người kia là ngồi tùy ý tựa lưng vào ghế, hơi cúi đầu nhìn điện thoại.

Thời gian hỏi đáp cứ như vậy trôi qua thật nhanh.

“Một vấn đề cuối cùng…” Một thầy khoảng chừng bốn năm mươi tuổi nhấp ngụm trà, nét mặt có vẻ ôn hòa hơn những người khác một chút, “Tố chất mà người làm báo cần có tôi tin tưởng em biết rất rõ, nếu là em, em có thể viết tin tức này hay không?”

Trong văn phòng dường như nghe được cả tiếng chiếc kim rơi.

Kiều Nhân nhìn vị thầy giáo vừa đặt câu hỏi vài giây, sau đó gật đầu: “Tuy nhiên em sẽ che mờ toàn bộ.”

Người nãy giờ vẫn đang nghịch điện thoại đột nhiên ngẩng đầu lên.

Cũng không biết có phải do cô tự luyến quá mức không, tầm mắt anh vừa quét qua, Kiều Nhân đã cảm thấy anh đang nhìn mình. Cô cụp mắt, tiếp tục nói: “Vấn đề xã hội không bao giờ được phép dựa vào cái nhìn một phía của cá nhân… Nói cách khác, bất kì ngày nào, bất kì nơi đầu đều có thể xảy ra những vấn đề xã hội giống nhau. Nhưng lấy người đó ra làm đề tài viết tin, em cho rằng hoàn toàn không cần thiết.”

Không bao giờ được phép coi nhẹ sức mạnh của giới truyền thông.

Dư luận mạnh như hổ, báo chí phát hành từ hôm qua, tới hôm nay không biết đã khơi dậy bao nhiêu lời bình phẩm.

Bởi vì trước khi đến phỏng vấn cô chưa từng nghĩ qua vấn đề này, nên khi nói cả một đoạn dài khó tránh khỏi có sơ suất, Thậm chí Kiều Nhân cảm thấy giọng nói của mình cũng trở nên run run, mãi tới khi gần kết thúc mới lấy lại ổn định.

“Thứ sáu có kết quả, phòng nhân sự sẽ gửi thông báo.” Mấy vị thầy giáo bắt đầu thu dọn đồ đạc, người vừa hỏi cô vấn đề cuối cùng cầm cốc đứng lên, “Có điều chuyện luật sư bị khởi kiện cũng là bình thường, không cần phải sợ… Tòa soạn chúng ta có phòng pháp vụ.”

Ông ấy càng nhìn cô gái nhỏ này càng cảm thấy thú vị, lúc mới tiến vào phòng còn không có chút rung động nào, ban nãy khi nói về vấn đề kia thậm chí tới mồ hôi cũng đổ ra.

“Tiểu Kỷ cũng từng nhận được thư khởi kiện…” Thầy giáo Nam còn đang giảng giải cho cô, liền quay đầu sang nhìn anh, “Đúng không, Tiểu Kỷ.”

Chỉ hai câu đơn giản, trong phòng làm việc mấy vị thầy giáo đều chuyển dự chú ý lên người Kỷ Hàn Thanh, bao gồm cả Kiều Nhân, người đang đổ mồ ướt đẫm hai lòng bàn tay.

“Tại sao lại kiện cậu?”

“Nghe nói là vì phóng viên lần đó chụp ảnh được ảnh của cô gái kia.”

Có người bát quái: “Vậy Tiểu Kỷ có thua kiện không?”

Kỷ Hàn Thanh nhíu mày, đẩy ghế đứng dậy: “Rút đơn kiện rồi.”

“Tại sao rút đơn? Giải quyết riêng rồi à?”

Anh không lập tức trả lời, đưa tay tháo kính mắt xuống. Lúc định mở miệng giải thích mấy câu, đã nghe thấy cô gái nhỏ đang đứng cách đó không xa hỏi: “Người ta phải lòng anh à?” ( Chị Kiều à =))))))))))))))

Kỷ Hàn Thanh: “…”

Phòng làm việc lập tức yên tĩnh vài giây, sau đó mọi người đều sáng tỏ “Ồ” lên một tiếng, còn cố ý kéo âm cuối thật dài vẻ mờ ám.

Phía sau còn có người trêu chọc anh: “Mấy năm nay Tiểu Kỷ chắc cũng đã thu thập đủ các loại thẻ phòng (khách sạn) cả trong lẫn ngoài nước phải không?”

Khóe môi Kỷ Hàn Thanh giật giật. Lúc đi lướt qua Kiều Nhân để ra khỏi phòng anh dừng bước, nheo nheo mắt, trong ánh nhìn có ý tứ gì đó không rõ.

Kiều Nhân quay đầu, bốn mắt nhìn nhau, cô nghe thấy anh nửa cười nửa không nói: “Cũng gần như vậy.”

Chưa tới hai ngày, tin tức người đàn ông tiểu tiện bừa bãi gây ảnh hưởng bộ mặt thành phố được truyền đi rất nhanh.

Ngày thứ ba sau khi phỏng vấn, Kiều Nhân và Kỷ Niệm đi siêu thị mua đồ, lúc đi ngang qua tòa soạn đã đưa tin tức kia, còn thấy người đàn ông đêm đó đang cầm biển biểu tình ngồi trước cửa.

Kiều Nhân nhìn qua, thấy trên đó có hàng chữ: Đồ tòa soạn bỏ đi! Hại tôi bị công ty sa thải! Xâm phạm quyền riêng tư!”

Phía sau còn có mấy dấu bàn tay dùng mực in lên, nhìn hơi giật mình.

Chuyện này nóng lên mấy ngày, đúng như những gì Kiều Nhân đã nói “Sẽ bị kiện”. Người đàn ông đó lấy lý do xâm phạm quyền riêng tư để kiện tòa soạn và phóng viên đã viết bài.

Sau đó không lâu, tòa soạn tiến hành bồi thường cho người đó, anh ta lại rút lui không khởi kiện nữa.

Lúc Kiều Nhân nghe thấy chuyện này, lại nghĩ tới chuyện mấy vị thầy giáo từng nói Kỷ Hàn Thanh bị khởi kiện.

Người khác là dựa vào tiền bồi thường để rút đơn, Kỷ Hàn Thanh thì không như vậy. Tám chín phần là anh dự vào sắc đẹp.

Kiều Nhân đột nhiên bắt đầu hiếu kì với tin tức đã khiến anh bị kiện.

Buổi tối thứ năm, cô lôi sổ ghi chép ra xem lại một lượt, cuối cùng tìm thấy bài báo về cô gái mà mấy vị thầy giáo nhắc tới.

Là tin tức từ hai năm trước, nội dung tin và người đó không có nửa điểm liên quan nào. Căn bản là đưa tin về việc mấy ngày mưa lớn liên tiếp dẫn tới sự cố sập cầu.

Trong hình cô gái kia chỉ là một người qua đường, đứng giữa một nhóm người tóc vàng mắt xanh, thậm chí còn không nhìn thẳng vào ống kính.

Kỷ Niệm tắm xong đi ra, ngón tay chỉ vào tấm ảnh: “Ơ, đây không phải là người phụ nữ theo đuổi anh của tớ sao?”

Cô ấy chưa sấy tóc, mái tóc xõa trên vai thỉnh thoảng vung nước lên mặt Kiều Nhân. Cô lau mặt, “Bây giờ vẫn theo đuổi sao?”

“Hiện tại thì không rõ.”

Kỷ Niệm cầm máy sấy sấy tóc, đột nhiên lại tắt máy sấy, “Đúng rồi Kiều Kiều…”

Kiều Nhân đóng sổ lại, quay đầu nhìn cô ấy.

“Sao cậu lại biết anh trai tớ?”

“Anh ấy với cha dượng của tớ là bạn bè.”

“Vậy cậu gọi anh ấy là chú…” Kỷ Niệm nuốt nước bọt, híp mắt cười nhìn Kiều Nhân, cô vội vàng lao tới che miệng Kỷ Niệm lại, “Câm miệng, không được gọi.”

Kiều Nhân chớp mắt, quả nhiên ngậm miệng rồi.

Hai người sau khi ăn tối xong, Kỷ Niệm xoa bụng nằm trên giường làm nhiệm vụ do giáo viên giao phó.

Cầm kính lúp soi từng chữ Giáp Cốt* trong ảnh chụp trên điện thoại, sau đó phiên dịch từng chữ ra tiếng Hán.

(Chữ Giáp Cốt: chữ được khắc trên mai rùa và xương thú thời nhà Thương, Trung Quốc. Từ thế kỷ 16 đến 11 TCN.)

Cô nhìn chằm chằm hồi lâu, hai mắt cũng đã nhức mỏi, đột nhiên nhận được tin nhắn: [Thứ bảy về nhà.]

Trong nháy mắt Kỷ Niệm trở nên hứng thú, trả lời tin nhắn:

[Anh, không lẽ anh định vượt qua tuổi tác làm nên chuyện tình chú cháu à?]

Đầu bên kia nửa ngày không có động tĩnh gì.

Mãi sau, Kỷ Hàn Thanh: [?]

Kỷ Niệm: [Không phải anh thích Tiểu Kiều nhà chúng ta hay sao?]

Không ai trả lời.Lần này Kỷ Niệm đợi một lúc, cuối cùng thật sự không kìm chế được nữa, dùng giọng bà cụ non khuyên nhủ:

[Có điều anh à, em khuyên anh vẫn nên từ bỏ đi. Từ khi em biết cô ấy tới giờ, số nam sinh tỏ tình với cô ấy có thể trải rộng khắp sân trường đại học đấy. Huống hồ anh còn chẳng phải là nam sinh nữa. Tới chút ưu thế của học trưởng cũng không có.]

[Tiểu Kiều nhà em gọi anh là chú đấy anh có nghe thấy không?]

[Anh không cảm thấy mình giống trâu già gặm cỏ non à?]

Bây giờ thì tin nhắn vừa gửi đi vài giây đã nhận được một dấu chấm thay cho câu trả lời.

Kỷ Niệm nhìn hồi lâu mà không hiểu, nghiêng đầu sang hỏi Kiều Nhân:

“Tiểu Kiều, bình thường cậu gửi cho người ta một dấu chấm là vì lí do gì?”

Kiều Nhân xoa xoa mặt, nhẹ nhàng đáp: “Không muốn gõ chữ.”

Kỷ Niệm lại chạy đi hỏi Phó Yến:

[Anh Phó yến, anh của em gửi cho em một dấu chấm có nghĩa là gì?]

Phó Yến trả lời nhanh hơn so với Kỷ Hàn Thanh nhiều, câu trả lời cũng ngắn gọn: [Cút.]

[Anh bảo em cút?]

Cô tức giận tới siết chặt điện thoại trong tay, Kiều Nhân liền liếc cô một cái, “Mà hình sắp thủng rồi đấy.”

Kỷ Niệm không thèm đếm xỉa tới cô ấy, một lòng một dạ nhìn chằm chằm vào cái điện thoại.

Nửa phút sau, đầu bên kia nhắn lại.

[Cậu ta bảo em cút.]

Mấy giây sau, [Không muốn gõ chữ “cút” này nên thay bằng dấu chấm.]

“…”

Kỷ Niệm ngày càng tuyệt vọng đối với Kỷ Hàn Thanh, quay sang tìm sự an ủi từ Kiều Nhân:

“Tiểu Kiều, cậu đã từng gửi cho dấu chấm chưa?”

Kiều Nhân cởi bỏ mặt nạ dưỡng da trên mặt, soi gương: “Có một vài lần…”

Cô cũng không nhớ rõ có từng gửi cho ai khác nữa không, nhưng chắc chắn là đã từng gửi rồi. Kiều Nhân thở dài:

“Người đó quá phiền, nên mình gửi một dấu chấm.”

“Có ý gì?”

“Ý bảo cậu ta cút sang một bên đi.”

Kỷ Niệm: “…”

Người nhận được dấu chấm này, tên là Ngụy Dịch Liên, là con ruột của Ngụy Diên, nhỏ hơn Kiều Nhân ba tuổi.

Hai chị em tuy không có quan hệ máu mủ nhưng độ thân thiết cũng không kém chị em ruột là bao.

Kiều Nhân nhắc tới cậu ấy, buổi chiều hôm sau liền nhận được điện thoại từ em trai.

Suốt năm lớp 12, bởi vì ở trong kí túc của trường nên hầu như một tháng cậu ấy mới về nhà một lần, mỗi lần ở lại 1 ngày rưỡi.

Vừa mới bắt máy, giọng kích động của Ngụy Dịch Liên đã truyền tới:

“Chị, buổi tối đi chơi với em!”

Kiều Nhân đứng bên cửa sổ nhìn ra bên ngoài, cành cây dưới lầu đang lay động, có cát bụi bị gió cuốn từ mặt đất bay lên mù mịt.

Dự báo thời tiết cuối cùng cũng đúng một lần rồi – trời nổi gió.

Kiều Nhân nhướn mày, “Hôm nay có gió…”

Còn chưa kịp nói “để hôm khác”, Ngụy Dịch Liên ở đầu bên kia đã ngắt lời cô:

“Chị, trước đây chị không đối xử lạnh lùng với em thế này. Không phải chị có bạn trai rồi chứ?”

“Chị không có mà…”

“Vậy sao chị lại không đi?”

Được.

Lại quay trở về điểm xuất phát rồi.

Kiều Nhân mở cửa sổ ra, đưa tay cảm nhận, xác định gió không lớn mới đóng cửa lại.

“Thôi được, đi đâu?”

Đầu bên kia nhanh chóng báo địa điểm.

Cúp điện thoại, Kiều Nhân nhanh chóng đi thay áo khoác và quàng thêm khăn, trước khi ra ngoài bọc kín toàn thân.

Buổi tối, đúng 7 giờ Kiều Nhân ra khỏi nhà.

Từ chỗ thuê trọ đến điểm hẹn cũng mất tới gần 20 phút đi xe. Ngụy Dịch Liên bảo cô 8 giờ có mặt, Kiều Nhân sợ trên đường kẹt xe nên cố ý đi sớm nửa tiếng.

Kết quả đúng là kẹt xe thật.

Cứ như vậy mất gần 1 tiếng đồng hồ. Bên ngoài gió đã mạnh hơn trước, túi nilon bị thổi bay thẳng tới cạnh cửa sổ xe taxi. “Đùng” – một âm thanh vang lên.

Taxi đã đứng một chỗ suốt 20 phút không di chuyển được chút nào.

Người lái xe vừa bấm còi, vừa nhìn đông nhìn tây. Lúc xe bắt đầu chuyển bánh, anh ta đột nhiên “A” một tiếng.

“Ven đường có một biển quảng cáo rơi trúng người rồi!”

Kiều Nhân quay đầu nhìn ra, quả nhiên thấy bên đường có một đám đông vây lại.

Bên ngoài gió lớn thổi ầm ầm, tới người đi đường cũng giống như bị gió làm cho đứng không vững.

Kiều Nhân lấy tiền trả cho tài xế sau đó cầm điện thoại xuống xe.

Trên đường lộn xộn, tiếng người, tiếng gió, tiếng còi xe đan xen vào nhau, giống như một bản hòa tấu ồn ào.

Đã có người gọi 120, Kiều Nhân cũng không mải xem chuyện, chỉ mở máy ảnh điện thoại ra.

Đằng trước có không ít người qua lại, cô bị xô đẩy một chút. Thật sự chỉ loạng choạng một chút thôi, sau đó lại vô tình nhìn thấy người đàn ông đang đứng ven đường. Tầm mắt anh dừng trên tấm biển quảng cáo, cau mày gọi điện thoại.

Bởi vì dáng người cao ráo có thể nhìn rõ mọi thứ, vì vậy nên chỉ cần đứng đó cũng có thể quan sát tốt hơn người khác.

Kiều Nhân tiến lại gần, do dự mấy giây định vượt qua anh để tiến lại gần chụp mấy bức ảnh, bỗng nhiên một cơn gió lớn thổi qua.

Một giây sau, chân cô đứng không vững, bị gió đẩy mấy bước, lao thẳng vào lòng anh.

“…”

Bên tai đột nhiên trở nên yên tĩnh. Kiều Nhân phiền muộn nghĩ: câu nói “gió có thể thổi bay người” quả là có căn cứ khoa học mà.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.