Dịch: CP88
***
Ba ngày sau.
Khổng Thành ngồi trong xe, Cận Ngụ Đình tiến vào tòa cao ốc đã gần một giờ mà chưa ra.
Tài xế vừa ngẩng đầu hai tay liền nắm chặt vô lăng. “Cửu gia ra rồi.”
Cận Ngụ Đình mặc một thân tây trang màu đen già giặn, mấy ngay nay nhiệt độ giảm xuống nhanh chóng khiến cả Lục Thành bị một lớp sương lạnh giá bao lấy, người nam nhân mặc chiếc áo khoác cùng mau đi đến trước xe, không đợi Khổng Thành xuống xe đã tự mở cửa ngồi vào.
Cận Ngụ Đình cởi áo khoác ném sang bên cạnh, giọng nói như khối băng di động, “Lái xe!”
Khổng Thành dè dặt quay đầu lại nhìn, “Cửu gia, Cận thị trưởng tìm ngài là có việc gì gấp sao ạ?”
Người đàn ông quanh thân phủ một tầng hàn khí, từng đường nét khuôn mặt lộ ra sắc bén. “Hòm thư thị trưởng nhận được thư tố cáo kèm theo một tấm hình, nói tôi hành vi không ngay thẳng, sống phóng đãng, mà người trong ảnh còn có tiểu như nhà Trần gia. Khổng Thành, cậu nói xem chuyện này là ai làm?”
Này còn phải dùng đầu đoán nữa sao?
“Phu nhân làm như vậy, lẽ nào cô ấy cho rằng Cận thị trưởng không tra ra được mình?”
“Cô ta ước gì mình bị đá thẳng ra khỏi Cận gia, hiện tại một chút sợ hãi cũng không có, có khi còn hận không thể viết trên đó cô ta là người tố cáo ấy chứ.”
Khổng Thành quan sát vẻ mặt của Cận Ngụ Đình, “Cửu gia, ngài không sao chứ?”
“Tóm lại là giáo huấn một chút, nếu dám có lần sau khẳng định sẽ cốc đầu tôi.”
Ngón tay thon dài của Cận Ngụ Đình gõ nhẹ lên má, khuỷu tay gác lên cửa sổ, Khổng Thành nhìn người đàn ông phía sau đã nhắm mắt lại. “Cứ tiếp tục như vậy cũng không phải là biện pháp, ngài có muốn nói chuyện thẳng thắn với phu nhân khơi thông một chút không?”
Cận Ngụ Đình môi mỏng khẽ mở, ngoài cười nhưng trong không cười nói, “Ở trước mặt cô ta phải vô cùng nhẫn nhịn để không nổi điên, tôi hiện tại không rảnh trừng trị cô ta, chờ đến khi từ châu Âu về rồi hẵng nói đi.”
“Vâng.”
Cố Tân Tân mấy ngày nay đều đến trường học, cô ở nhà liền cảm thấy bức bối, lên trường vẫn là lựa chọn hoàn hảo nhất.
Cô cũng không biết chuyện Cận Ngụ Đình đi công tác mà chỉ nghĩ đêm anh không về là vì khiêu khích chuyện tố cáo của cô, khiêu khích thì cứ khiêu khích đi, Cố Tân Tân dự định sẽ yên tĩnh tạm một thời gian, dù sao cô cũng không thể ngày nào cũng nhìn chằm chằm vào biệt thự Thụ Sơn bên kia.
Ở nhà ăn cơm xong, Cố Tân Tân đi theo mấy người bạn ra sân thể dục.
Cô như có điều suy nghĩ nhìn chằm chằm lên bầu trời, mãi đến khi có một tên nam sinh đập quả bóng rổ đến gót chân cô, lúc này cô mới định thần lại.
“Cố Tân Tân, nghe nói truyện tranh của cậu sắp xuất bản rồi hả?” Kiều Dư một tay cầm quả bóng rổ, đôi mắt đen nhìn vào mắt cô, Cố Tân Tân trong lòng nhảy lên một cái, ấp úng trả lời, “A, ừ.”
“Đến lúc đó tôi mua ủng hộ cậu, cậu phải kí tên cho tôi đấy nhé.”
“Được.”
Cố Tân Tân và Kiều Dư không học cùng một lớp nhưng trước đây từng có vài lần tiếp xúc, mi mắt cô hơi rủ xuống, nếu không phải Cận Ngụ Đình đã âm thầm khống chế cô, cô hiện tại cũng không cần phải trốn tránh cậu ta.
Kiều Dư thấy bên cạnh cô không có ai liền trực tiếp ngồi xuống, Triệu Thiến đã kéo bạn rời đi trước rồi.
“Tân Tân, gần đây cậu không đến trường nhỉ.”
“Ừ……” Cố Tân Tân hai tay không biết đặt thế nào cho phải, “Thầy giáo đồng ý cho mình ở nhà thực tập.”
Kiều Dư nâng bóng rổ trong tay lên, hướng về phía rổ phía xa ném vào, “Tôi còn tưởng cậu không đến trường là vì không muốn gặp tôi.”
“Làm gì có.”
“Tân Tân, lúc trước tôi đưa cho cậu hai con cá vàng, hiện tại thế nào rồi?”
Cố Tân Tân biết hiện tại với tình huống của mình thật sự không thích hợp ngồi nói chuyện với Kiều Dư, “Mình không biết nuôi, làm chúng chết cả rồi.”
“Không sao, lát nữa sau khi tan học tôi dẫn cậu đi mua thêm hai con.”
Kiều Dư là hotboy của trường, chơi thể thao giỏi, học cũng luôn đứng đầu trường, ở con phố kinh doanh cách không xa trường học còn có một văn phòng, trước đây từng dẫn Cố Tân Tân đi xem, cậu ấy thậm chí còn nói chờ đến khi cô tốt nghiệp sẽ để cho cô một vị trí trong phòng làm việc đó.
Cố Tân Tân mới biết yêu, mầm non vừa mới nhú đã bị Cận Ngụ Đình thẳng tay giẫm nát.
Giờ tan học, Cố Tân Tân không ngờ Kiều Dư sẽ đứng đợi ở cổng trường chờ mình, trong tay còn cầm một lọ thủy tinh, bên trong có hai con cá đang bơi tung tăng. “Tân Tân.”
Đúng lúc đó Lý Dĩnh Thư đến tìm Cố Tân Tân, nhìn thấy như vậy liền nhanh nhẹn bước lên cầm lấy bình thủy tinh.”Có bạn trai mà cũng không nói cho mình biết, không trung thực gì cả.”
Cố Tân Tân vội vàng kéo cánh tay của Lý Dĩnh Thư, cô ấy không phải là không biết hoàn cảnh của cô hiện giờ, còn giả mù sa mưa cái gì?
“Cùng đi ăn tối nhé.” Kiều Dư thuận nước đẩy thuyền mời.
Cố Tân Tân muốn mở miệng cự tuyệt, lại không nghĩ tới Lý Dĩnh Thư thế nhưng lại thay cô đồng ý. “Được thôi, nhưng mình đi theo sẽ không làm kỳ đà cản mũi chứ?”
“Đương nhiên là không.”
Cố Tân Tân bị cô ấy lôi xềnh xệch đi, bữa ăn này như nghẹn ở cổ họng. Sau khi ăn xong cô lại phải uyển chuyển từ chối lời mời đi xem phim, bước đi như chạy trốn trèo lên xe của Lý Dĩnh Thư.
“Để làm gì chứ? Nếu có cơ hội ở chung có thể sẽ yêu nhau, nhưng hiện tại chính là… bất lực.”
Lý Dĩnh Thư ngắm bình thủy tinh đựng cá trong tay cô, “Hai người nên, Tân Tân, nếu cậu với Cận Ngụ Đình sớm muộn gì cũng ly hôn, vậy thì cậu nên lo nghĩ cho tương lai của mình.”
Cố Tân Tân đẩy cửa xe, một chân bước ra ngoài, “Bên này còn chưa kết thúc thì mình không muốn nghĩ chuyện tương tai.”
“Tân Tân,” Lý Dĩnh Thư nghiêng người, khuyên cô lần nữa, “Cậu cứ suy nghĩ cho cẩn thận đi.”
Cố Tân Tân không trả lời, đóng cửa xe đi vào.
Lúc Cận Ngụ Đình trở lại Lục Thành đã là hai giờ sáng. Anh đi vào phòng ngủ chính, thuận tay mở đèn tường ra, phóng tầm mắt nhìn tới Cố Tân Tân đang ngủ say trên giường.
Biệt thự Thụ Sơn gần sân bay hơn, Khổng Thành thấy anh mấy ngày liên tiếp mệt mỏi vốn định sắp xếp cho anh đến đó nghỉ ngơi, dù sao nhiều lần trước đều là làm như vậy.
Cận Ngụ Đình cũng không biết là anh bị làm sao, chỉ là trong biệt thự Thụ Sơn trống rỗng luôn chỉ có một mình anh, anh hiện tại lại có chút không quen.
Anh ngồi xuống mép giường phía Cố Tân Tân nằm ngủ, một tay chống bên cạnh cô, hơi cúi đầu ngắm khuôn mặt ngủ say của cô.
Hôm nay trong đầu Cố Tân Tân hỗn loạn, sau cả một ngày nghĩ ngợi lung tung, đêm đến liền nằm mơ.
Trong mộng, Kiều Dư đứng bên vách núi dựng đứng (bát bát: đọc nhiều truyện cổ đại quá rồi à con gái?), gió lạnh thổi ào ào khiến cho tóc cậu ta bay tứ tung, tiếng gào thét cũng từng đợt từng đợt truyền vào tai Cố Tân Tân, “Nếu cậu đã kết hôn rồi thì sao còn muốn hẹn hò với tôi? Cậu bắt cá hai tay!”
Nói xong, cậu ta tung người nhảy xuống, Cố Tân Tân trong đầu còn đang nghĩ cô lúc nào thì hẹn hò với cậu ta?
Cô há miệng, muốn khuyên cậu ta đừng làm chuyện ngu xuẩn.
Lúc này khuôn mặt tuấn tú của Cận Ngụ Đình đang chôn trong cần cổ cô, môi mỏng dán lên vành tai xinh xắn.
“Kiều Dư……” Cận Ngụ Đình dường như nghe thấy một cái tên của đàn ông từ trong miệng cô phát ra.
—— lời tác giả ——
Khà khà
~Khà khà khà
~Khà khà khà khà ~