Hư Huyền chân nhân lắc đầu, bùi ngùi than thở:
“Hư Độ sư đệ, lúc mới gặp người ấy, ta cũng nghĩ giống như ngươi vậy. Luận tư chất, hắn căn bản vô pháp so sanh với Ngâm Phong, thế nhưng những kinh lịch của hắn, lại bất đồng với những phổ thông tu sĩ. Không nói tới nó, chỉ riêng những nguy hiểm mà hắn đã trải qua, thì trong vạn người cũng không có lấy một người. Vì thế ta chuyên tâm thôi toán số mệnh của hắn, chín phần rõ ràng, nhưng có một phần giống như ngắm hoa trong sương mù không hề rõ ràng, không biết là do nguyên nhân. Bởi vậy ta nghĩ, bất cứ kết luận gì đưa ra, đều không thích hợp.”
Hư Độ thất kinh, nói:
“Sư huynh thôi toán mấy ngày dưới Vô Song vẫn không thấy rõ số mệnh của hắn ư?”
Hư Huyền nói:
“Tử vi đấu số nghịch thiên mà làm, cho dù đạo hạnh ta có cao gấp đôi, nhưng nào dám nói thấy rõ các ảo diệu bên trong? Nếu nói có thể tính rõ là nói hươu nói vượn!”
Hư Độ mặt đỏ tới tai, chỉ vâng vâng dạ dạ không nói gì thêm.
Hư Huyền nhìn Kỷ Nhược Trần, lại nói:
“Hư Thiên sư đệ, Ngâm Phong đã rời Lạc Dương chưa?”
Một đạo nhân khác trả lời:
“Vâng, Ngâm Phong lúc này chắc là đã rời khỏi. Hư Võng sư huynh cũng đã dẫn chúng đệ tử của Vô Cực Điện rời đi. Trừ lúc đầu chết mất một gã ngoại môn đệ tử, Ngọc Hư chân nhân của Đạo Đức Tông vẫn chưa gây thêm khó dễ gì nữa.”
Hư Huyền im lặng trong chốc lát, nói:
“Đạo Đức Tông nếu muốn ở Lạc Dương chấm dứt tính mệnh của Ngâm Phong không phải là việc khó gì! Thế nhưng… hắc! Tử Dương lão quỷ này hóa ra lòng mang chí lớn, thật sự là không đợn giản! Trước đây đã xem thường hắn.”
Hư Thiên có chút không hiểu, hỏi: “Xin chỉ giáo?”
Hư Huyền hừ một tiếng, nói:
“Đạo Đức lòng mang chí lớn, hành sự cường hành, không ngại dựa người ngoài. Người ta liệu định đây là Thanh Khư Cung ta là nước cạn không thể giữ giao long như bọn chúng, tuy là có Ngâm Phong, nhưng cũng không thay đổi được cái gì! Đi thôi, Kỷ Nhược Trần chắc là biết chúng ta ở chỗ này, có ở chỗ này chờ thêm cũng không thể làm cho hắn ly Lạc Dương.”
Hư Huyền vừa dứt lời, lại giống như cảm giác được cái gì đó, chậm rãi xoay người lại. Từ trên không bay xuống hơn mười đạo nhân ảnh, xung quanh đều có quang mang lượn quanh, tu vi đều bất phàm.
Hư Huyền chân nhân chăm chú nhìn lại, lập tức nhận ra 2 người dẫn đầu chính là Cảnh Tiêu chân nhân cùng Ngọc Huyền chân nhân. Hai vị chân nhân mang theo mười hai đệ tử Đạo Đức Tông, mỗi người sắc mặt hồng nhuận, đều có tu vi Thượng Thanh.
Hư Huyền mỉm cười thi lễ:
“Hai vị chân nhân tiên giá quang lâm, là muốn đem ba bộ xương già của chúng ta chôn ở Lạc Dương ư?”
Cảnh Tiêu chân nhân hoàn lễ đáp:
“Không dám! Hư Huyền chân nhân đạo pháp thông huyền, Cảnh Tiêu chân nhân cũng không có vọng tưởng này. Cảnh Tiêu tới, chỉ là đưa tiễn ba vị chân nhân một đoạn đường.”
Hư Huyền ha ha cười, nói:
“Lễ đưa tiễn long trọng như vậy, lão đạo ta nào dám nhận! Huống hồ tuổi của ta có một chút lớn nên chỉ chậm rãi mà đi, hai vị chân nhân không nên cưỡng cầu rồi ảnh hưởng đến vận mệnh của Thần Châu.”
Ngọc Huyền chân nhân nói:
“Hư Huyền chân nhân không cần phải lo lắng. Nếu hai người chúng ta không thể thoát thân, tông môn ta vẫn còn 6 vị chân nhân, sẽ không có ảnh hưởng gì lớn.”
Hư Huyền thần sắc hơi đổi, lập tức mỉm cười nói:
“Tử Dương chân nhân nói thật hay, Hư Huyền bội phục!”
Bỗng nhiên, trời đêm lại nổi sóng!
Mây trắng từ từ chuyển sang hồng, một mảnh Thiên Hỏa phương viên nghìn trượng từ trên trời đổ xuống, nơi mà nó rơi xuống chính là Lạc Hà! Tuy rằng cách nhau rất xa, nhưng Hư Huyền vẫn cảm thấy áp lực và nhiệt lực, chân nguyên trong cơ thể có chút gợn sóng.
Ngọn lửa đó không phải phàm hỏa, nó có chứa cái oai của thiên địa, có thể tiêu hồn lạc phách. Mọi người đều biết Thiên Hỏa chính là bị sự kiện Lạc Thủy sắp xuất hiện yêu ma dẫn dụ, không thể chống đỡ, người tu đạo tầm thường tiếp xúc nó sẽ tử vong, nó có cung uy năng như thiên kiếp.
Thiên Hoa bao quanh, cả Lạc Dương đều phát ra ánh hồng! Trong Thiên Hỏa còn có từng đạo điện tử bao quanh, hướng về Lạc Thủy bay xuống.
Thấy được uy lực như vậy, bọn người Ngọc Huyền, Cảnh Tiêu sắc mặt không khỏi khẽ biến.
Lạc Hà cũng đang yên lặng biến hóa, tầng tầng lớp cá chết đều như sống lại, xuất hiện ra từng cái khe, sau đó từ những cái khe này phun ra từng đoàn Hoàng Tuyền uế khí. Uế khí có màu ám lam, ngưng mà không tán, trong nháy mắt bao trùm toàn bộ Lạc Hà, đồng thời không ngừng tiến về phía trước bay đến.
Hoàng Tuyền uế khí hiển nhiên so với lúc trước có chút bất đồng, chúng nó và Thiên Hỏa vừa chạm nhau, lập tức phát ra tiếng xuy xuy, mặc dù một mảng lớn Uế khí hầu như không còn, nhưng Thiên Hỏa cũng sắp tan rã. Từng đạo điện tử phóng thẳng vào uế khí, nhưng cang xâm nhập sâu, lại càng bạt nhược, khi đến mặt nước Lạc Hà, không thể làm thêm cái gì.
Nhìn Hoàng Tuyền uế khí dài hơn trăm trượng rộng hơn mười trượng giống như cuồng long đang phóng vào Thiên Hòa, ngay cả Hư Huyền sắc mặt đã có chút thay đổi.
“Ngươi đang nghĩ cái gì?’ Kỷ Nhược Trần đáp, hai mắt vẫn nhắm chặt.
“Chuyện về Hung Tinh Nhập Mệnh, ngươi không nên lo lắng quá mức…” Trương Ân Ân nói đến hai chữ Hung Tinh, thanh âm đột nhiên nhỏ lại, hầu như không nghe được, sau đó bình thường lại: “Sau khi trở về núi, ta sẽ nhờ cha ta nghĩ biện pháp, nhất định sẽ có biện pháp bổ cứu.”
Kỷ Nhược Trần nghiêng đầu, cười cười nói:
“Không, ta không lo lắng chuyện này. Kỳ thực ta đang lo lắng một việc, tất cả những nổ lực của ta đều là vì việc này. Nói theo cách khác, ta vẫn là đang suy nghĩ phương pháp trốn tránh một chuyện. Hiện tại ta chợt phát hiện, đã không cần lo lắng chuyện đó nữa.”
Kỷ Nhược Trần đứng lên, nhìn về bầu trời phương Bắc, lại nhìn về bờ phía nam Lạc Hà, tuy có không ít trở ngại, nhưng hắn vẫn thấy lại thân ảnh hào hiệp ở Lạc Dương khi xưa.
Hắn đưa mắt nhìn một lúc lâu, mới nói:
“Cho nên hiện tại, ta rất vui vẻ.”
Trương Ân Ân đứng lên, nhìn Kỷ Nhược Trần, do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn hỏi:
“Vậy chuyện từ quá khứ mà ngươi vẫn muốn làm, là cái gì?”
Nàng thấp thỏm trong lòng.
Bởi vì Tô Hoa từng nói với nàng, nếu 1 người cùng nàng chia sẽ bí mật tận sâu trong lòng mình, không hề e ngại, không hề che dấu, thì đó mới là 2 người bạn tâm giao.
Trương Ân Ân chờ càng lâu, môi nàng càng trắng.
Rốt cuộc, nàng quay đầu nhìn về phía Lạc Hà, miễn cưỡng cười cười, nhẹ nhàng nói:
“Ngươi không muốn nói, cũng không sao…”
Kỷ Nhược Trần nhàn nhạt nói:
“Có gì không thể nói? Năm năm nay ta vẫn tận lực đi làm, chính là làm cho mình càng không giống một Trích Tiên.”
“A!” Trương Ân Ân thét một tiếng kinh hãi: “Lẽ nào ngươi…”
“Không sai!”