Trần Duyên

Chương 53 - Năm Xưa 8

trước
tiếp

Một chưởng này của hắn nhẹ như lông hồng, chẳng có lực lượng của vạn quân, vô thanh vô tức đập vào đồng đỉnh. Chữ Triện cổ trên đồng đỉnh bỗng nhiên sáng lên, sau đó lại mờ đi. Trải qua 9 lần sáng 9 lần tối mới hết khác thường.

Chỉ trong một sát na, Kỷ Nhược Trần dường như đã được gió mạnh cọ rửa 9 lần. Bụi bẩn trên người hắn như rơi ra, sắc mặt hắn tái nhợt. Hắn vạn không nghĩ tới cái cổ đỉnh này lại có thể phóng ra linh khí! Đỉnh đồng dường như đã bị vỡ ra, rồi biến thành những mảnh nhỏ, rồi biến mất không còn vết tích.

Chỉ có điều, linh khí này thuần phác không chứa đựng sát ý, Kỷ Nhược Trần mới miễn cưỡng chịu được. Nhưng trong miệng hắn đã có cảm giác ngọt ngọt, sắp phun ra một ngụm máu.

Trong lòng hắn vẫn kiên định, tiếp tục ngửa đầu, ngạnh kháng nuốt trở lại.

Tuy rằng ngực và bụng hắn đau nhức vô cùng, nhưng mà hắn không muốn để cho một giọt máu nào rơi trên mặt đất. Trong lúc khân câp, hắn không quên xé một góc ông tay áo. phủ bụi quanh mình đi.

Kỷ Nhược Trần nhìn xung quanh mới nhận ra mình không làm kinh động tới ai, sau đó nhanh chóng di chuyển cước bộ, đi tới Thái Thường Cung.

Chẳng biết tại sao, trong tim của hắn luôn luôn có một cảm giác không hiểu, dường như Giải Ly tiên quyết tối nay vô dụng với đỉnh đồng, đây không phải là một chuyện nhỏ.

Từ nguyên khí hồn hậu như vậy có thể suy đoán, đỉnh đồng không phải là vật vô dụng, nó có thể là một pháp khí tốt.

Nhưng mà Kỷ Nhược Trần xuất thân từ hắc điếm, nghiên cứu là lòng người, tập luyện là muộn côn, khi vào Thái Thượng Đạo đức tông lại chuyên tầm nghiên cứu đạo thuật, chẳng bao giờ đọc qua sách thánh hiền, mài dùi kinh sử, tập cương thường lễ pháp chẳng biết chút gì. Mà hắn có biết, hắn cũng không cho là đúng. Ở trong lòng hắn, chỉ có một câu nói sâu xa tinh tế và được hắn tôn thờ.

“Vật trong thiên hạ, chỉ người có đức mới có thể dùng”.

Trong lòng lo sợ bất an, Kỷ Nhược Trần vội vã rời đi. Hắn không ngẩng đầu nhìn trời, vầng trăng vốn đang trong sáng chắng biết từ lúc nào đã chuyển thành màu xanh.

Trong giếng cổ có một thân ảnh hiện lên, nhìn qua thì hình như là một nữ tử, tóc nàng xõa hai vai không nhìn rõ dung mạo, trên thân mặc một chiếc váy, nhìn thân hình nàng như sương như trăng.

Mặc dù không nhìn rõ dung mạo, nhưng chỉ mỗi động tác giơ tay nhấc chân, cũng đủ để lộ phong tình, là một gian nhận tuyệt sắc khuynh thành.

Nhìn theo phương hướng Kỷ Nhược Trần rời đi, nàng ngưng thần bất động, một lúc lâu sau, mới u oán thở dài một hơi, trong lúc nhất thời mây trăng đều ẩn chứa một sự u oán, tất cả đều thở dài.

“Dực Hiên ơi Dực Hiên, đã rất nhiều năm trồi qua, ngươi… ngươi có còn nhớ ta. còn muốn tới cứu ta phải không? Hài tử này có phải là đệ tử ngươi truyền lại hay không, lại dám một chưởng chụp tản Văn Vương Sơn Hà Đinh. Điều này sao có thể? Ai! Là hắn quá lợi hại hay là ta đã già rồi?”

Lúc này từ trong một con hẻm khác, mơ hồ truyền tới khí tức của con người, có một thân ảnh đang nhanh chóng đi tới bên này. Thân hình của người này ngưng trọng như núi, đạp sóng mà đến, chân không chạm đất, tới bên cạnh giếng cổ. Chỉ nhìn bộ pháp của người này cũng biết công lực hắn vô cùng thâm hậu.

Người này dùng tám tấm bùa đỏ như máu dán lên miệng giếng, sau đó mới cúi người, nhìn cái giếng, nói: “Lão tiền bối đêm nay đệ tử mang đến một con Bắng Thiềm (cóc), có thể bồi bổ nguyên khí đồng thời lại có công dụng giải độc. Tiền bối yên tâm đệ tử sẽ tận tâm tận lực trợ giúp người thoát khốn. Đệ tử gần đây mới tra ra cái cổ đỉnh bên cạnh giếng là Văn Vương Sơn Hà Đinh quá mức bá đạo, đệ tử công lực thiếu nhiều, thực sự là không cách nào phá nổi đỉnh ấy. Lão tiền bối, đêm nay người mang Bắc Đế Tru Tiên Lục truyền lại cho vãn bối đi!”

Hắn lời còn chưa dứt, trên đỉnh đầu bỗng nhiên truyền đến một thanh âm cực kỳ bắng lãnh: – “Lão tiên bối? Ta rất già ư?”

Hắn thất kinh, ngẩng đầu lên mới phát hiện trên đầu mình có một thân ảnh mơ hồ, hắn lập tức lui nhanh vài bước, nặng nề đập mạnh lưng vào tường mới dừng lại.

Trong lúc nhất thời hắn sợ tới mức nói còn không rõ, chỉ vào thân ảnh của nàng run rẩy, nói: “Ngươi, ngươi… ngươi sao có thể ra ngoài được.”

Nàng kia thản nhiên cười một tiếng, mặc dù không nhìn rõ dung mạo, nhưng thanh âm có thể nhiếp hồn đoạt phách, lại nói: ” Văn Vương Sơn Hà Đinh rất bá đạo ư? Vậy tại sao lại bị người khác một chưởng chụp vỡ? Ngươi chỉ muốn gạt ta lấy Bắc Đế Tru Tiên Lục đúng không?”

Nam tử kia nhìn sang bên cạnh quả nhiên thấy Văn Vương Sơn Hà Đinh đã biến mất không còn tung tích. Ngay lúc đó sắc mặt hắn trắng bệch, nói: “Không! Đương nhiên không phải! Tam Thanh Chân Quyết của Đạo Đức tông luôn chú trọng luyện tập từ từ, chỉ dựa vào Tam Thanh Chân Quyết thì cho dù có 50 năm nữa, vãn bối cũng không động vào Văn Vương Sơn Hà Đinh được…”

Nữ tử cười lạnh một tiếng, cắt đứt lời hắn, nói: “Hãy bớt sàm ngôn đi! Nếu như ngươi muốn Bắc Đê Tru Tiên Lục, vậy thì ta cho ngươi biết một chút là được rồi.”

Dứt lời, nàng đưa tay điểm lên người nam tử kia một cái, mi tâm của nam tử kia lập tức đỏ lên, máu tươi lập tức phun ra. Nàng lại cong ngón tay bắn ra tám chỉ, máu tươi bay như mưa, phân ra thành phương vị của bát quái phiêu phù quanh thân của nàng.

Hai mắt nàng khép hờ, trầm giọng tụng: “Ngọc xuât tử phủ, nhất khí sinh yên. Đế quần liệt huyết, bắc đấu nhiên cốt, cửu sắc liên khai, vạn pháp tự hội.”

Theo tiếng tụng chú của nàng máu tươi từ tám phương vị dần hóa thành màu vàng, Sau đó hóa thành tảm cải hoa sen thật lớn.

Hoa sen đã nở, nhị hoa hạt hoa cũng thi nhau hiện lên, nhưng mỗi cái đều không giống nhau, chúng hợp thành một đóa hoa sen nho nhỏ. Hoa sen và nhị sen cùng một màu.

Sau khi nàng tụng xong, không nóng lòng phát động chú pháp, mà ngưng mắt nhìn Cửu Sắc Liên Hoa trong lòng bàn tay thật lâu, thầm than một tiếng, lẩm bẩm: “Dực Hiên, ta đây liền tới tìm ngươi. Năm đó ta liều mình cứu ngươi, nhưng không biết kết quả thế nào. Ngươi có… thoát được không?”

Trong thời khắc sắp thoát khốn này, nàng đường như có chút sợ hãi. Chẳng biết nàng đã trải qua bao nhiều năm rồi vậy mà nàng lại sợ hãi khi kết cục được mở ra.

Do dự hôi lâu, nàng bỗng nhiên ngẩng đầu, quát một tiêng: “Phá!”

Quang hoa của Cửu Sắc Liên Hoa đột nhiên đại thịnh. Nhất Phi Trùng Thiên!

Một tiếng nổ như sấm sét vang lên giữa Tây Huyền Sơn. Mạc Kiền Phong cao hơn ngàn trượng đột nhiên hơi rung động một chút. Trên Thái Thượng Đạo Đức Cung chợt sáng lên một tầng quang tráo nhàn nhạt, giống như một cái chén lớn, úp xuống toàn bộ Thái Thượng Đạo Đức cung.

Tây Huyền Vô Nhai Đại Trận bảo hộ Thái Thượng Đạo Đức Cung hơn ngàn năm rốt cục đã hiện ra.

Ở giữa trung tâm của quang tráo (lồng ánh sáng) bỗng nhiên có một điểm sáng hiện lên. Điểm sáng này có thể nói là nhỏ bé không đáng kể, nhưng mà quang hoa của nó có thể so sánh với nhật nguyệt!

Trong quang điểm, có một đóa Cửu Sắc Liên hoa đang chậm rãi bay lượn, nàng kia tóc dài tung bay, vạt áo như mây, thoát ra khỏi Tây Huyên Vô Nhai đại trận!

Nàng đứng vững trên không trung đột nhiên quát to một tiếng trong lúc nhất thời đã làm kinh động cả Thái Thượng Đạo Đức Cung: “Động Huyền lão tặc! Đợi đạo hạnh của ta phục hồi sẽ quay trở lại, tìm ngươi ôn lại chuyện xưa!”

Nói xong, nàng điều khiển Cửu Sắc Liên Hoa biến mất. Mà trong Thái Thượng Đạo Đức Cung có vô sô đệ tử đều bị giật mình, cảnh tượng lập tức trở nên hỗn loạn.

Trên mấy ngọn núi xung quanh Mạc Kiền Phong có mấy điểm quang hoa hiện lên.

Mấy vị chân nhân hội hợp trên không trung nhưng nàng kia đã biến mất từ lâu, mấy người liếc mắt nhìn nhau, sắc mặt đều cực kỳ nghiêm trọng.

Cho dù là bọn họ… cũng không dám đuổi theo.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.