Phúc Điền Chiếu Phu xông tới tấn công tới tấp, Đức Xuyên Thắng cũng đỡ gạt, phản công dữ dội. Sơn Bản Nhất Lang thầm kêu khổ chưa biết phải làm gì. Sơn Điền Anh Minh mấy lần lên tiếng yêu cầu hai cao thủ ngừng tay nhưng hai người đánh nhau đang hăng nên làm như chẳng nghe thấy. Hai người giao thủ trên hai mươi hiệp vẫn không phân thắng bại.
Đảo Tân Thanh Tử bỗng nhìn Sơn Bản Nhất Lang háy mắt một cái rồi hét lên một tiếng, khẽ xoay người thật lẹ. Một ánh kim loại lóe lên từ tay nàng phóng ra tựa như ám khí nhắm hướng Mộc Thôn Thanh bay tới. Mộc Thôn Thanh hoảng hốt thu nhanh lưỡi kiếm về, khẽ vung lên gạt một cái.
“Keng” một tiếng, một vật nhỏ hình ngôi sao năm cánh bằng thép cắm phập dưới mặt đất. Trong khoảnh khắc đó, thừa lúc Mộc Thôn Thanh bận đỡ gạt ám khí của Đảo Tân Thanh Tử, Sơn Bản Nhất Lang phi thân tới, hét lớn :
– Lâm Cát huynh, mau yểm trợ tôi!
Tay chàng ôm choàng lấy lưng Thuận Tử, dùng cả tấm thân che cho nàng nên toàn bộ lưng để hở. Khi đó, Mộc Thôn Thanh sau khi đỡ được ám khí của Đảo Tân Thanh Tử đã sớm đoán biết Sơn Bản Nhất Lang sẽ thừa cơ hội xông tới cứu người nên sau khi gạt xong ám khí, liền xoay ngược chiều gươm chém thẳng vào lưng Sơn Bản Nhất Lang.
Đang cơn nguy ngập thì Đảo Tân Thanh Tử lại vung tay thêm một lần nữa, và một ám khí hình ngôi sao năm cánh lại nhắm người Mộc Thôn Thanh bay tới. Lần này, Mộc Thôn Thanh không dùng kiếm đỡ ám khí, chỉ lách qua một bên là tránh thoát, đồng thời xoay gươm chém mạnh một chiêu vào lưng Sơn Bản Nhất Lang.
Thời may, Lâm Cát Lang sau khi nghe lời cầu cứu của Sơn Bản Nhất Lang đã lanh trí đoán được sự việc bèn nhảy tới vung kiếm đỡ chiêu của Mộc Thôn Thanh. Nhờ vậy, Sơn Bản Nhất Lang phi thân, cứu được Thuận Tử đem về phía trận bên mình an toàn.
Khi ấy, Đảo Tân Thanh Tử bỗng lớn tiếng :
– Phúc Điền Chiếu Phu, mau đình thủ [1]!
Nghe Đảo Tân Thanh Tử nói, Phúc Điền Chiếu Phu lập tức nhảy qua một bên, dừng tay lui về vị trí đứng cạnh nàng. Phía bên kia, Đức Xuyên Thắng cũng lui về trận, nhưng gươm vẫn thủ thế, cùng với Lâm Cát Lang che chở, bảo vệ cho Thuận Tử, Sơn Điền Anh Minh cũng như Hải Đẩu.
Lúc bấy giờ, mọi người mới hiểu ra trước sau, tất cả chỉ là mưu kế của Đảo Tân Thanh Tử nhằm mục đích cứu Thuận Tử dù là mạo hiểm, bảo Phúc Điền Chiếu Phu đấu với Đức Xuyên Thắng để chia trí, đánh lạc hướng Mộc Thôn Thanh. Cũng may là Sơn Bản Nhất Lang hiểu ý nàng, và Lâm Cát Lang cũng nhanh trí, đề cao cảnh giác, ra tay yểm trợ cho Sơn Bản Nhất Lang cho nên mới cứu được Thuận Tử.
Về phía Thuận Tử, từ lúc Sơn Bản Nhất Lang ôm nàng, dùng thân chàng che chở cho nàng, nàng cảm thấy lòng như ấm áp lạ thường, dường như không muốn chàng buông ra nữa. Đang suy tư mơ màng thì tay Sơn Bản Nhất Lang buông lưng nàng ra, và giọng chàng thốt lên :
– Nghĩa tẩu, đệ cam thất lễ! [2]
Sơn Điền Anh Minh nhảy đến ôm chặt vợ vào lòng an ủi chẳng cùng. Với thái độ thật tình, ông ta nhìn Đảo Tân Thanh Tử cùng Sơn Bản Nhất Lang, cũng như Lâm Cát Lang và Đức Xuyên Thắng, nói :
– Đa tạ Đảo Tân cô nương cùng tất cả các huynh đệ đã ra tay cứu tiện nội. Ơn sâu này, Sơn Điền Anh Minh nguyện mãi mãi khắc cốt ghi tâm.
Đảo Tân Thanh Tử phá lên cười rộ, nói :
– Trang chủ lại khách khí nữa rồi! Ta đâu có cứu ai đâu mà bảo là ơn sâu với lại không sâu! Như ta đã nói, ta chỉ muốn giết những tên phản chủ, hai lòng mà thôi.
Liền khi đó, một người ăn mặc theo lối võ sĩ đạo, mặt mày hung tợn, bước từ phía sau Mộc Thôn Thanh lên, giọng như cái lệnh vỡ :
– Các ngươi tưởng đã thoát nạn ư? Lầm!
Tiếng nói vừa dứt, y móc ngay một cái túi, khẽ phất tay một cái, bụi khói bay mù mịt. Sơn Bản Nhất Lang kinh hãi, la lớn :
– Độc! Tất cả mọi người mau tránh ngay, lập tức lui xuống!
Chẳng ai bảo ai, sau khi nghe Sơn Bản Nhất Lang lên tiếng cảnh giác đều phi thân ra lùi về phía sau càng xa càng tốt để tránh. Sơn Điền Anh Minh đứng xa nhất, ôm vợ nhảy lui trở lại hơn mười bước nên hai người đều bình an vô sự. Đức Xuyên Thắng cùng Lâm Cát Lang cũng lẹ chân tránh khỏi nên hai người cũng không bị tổn hại gì. Nhưng Đảo Tân Thanh Tử và Phúc Điền Chiếu Phu né tránh không kịp, trúng phải khói độc, cảm thấy choáng váng mặt mày, ngã lăn xuống đất nằm bất động.
Sơn Bản Nhất Lang quát lên :
– Mi thật là bỉ ổi, dám dùng độc hại người!
Vừa dứt lời, chàng khẽ tuốt gươm vung lên một cái. Cả thân hình kẻ phóng độc ngã xuống như cây bị đốn, máu rỉ ra trên trán. Hạ sát xong gã hạ độc thủ, Sơn Bản Nhất Lang lắc đầu, than :
– Võ nghệ và kiếm thuật tên này cũng tầm thường nhưng tài dùng độc của hắn quả thật lợi hại.
Mộc Thôn Thanh ngước mặt lên trời cười ha hả, nói :
– Kẻ nào đã trúng độc của Phi Đại (Shouta), đại đệ tử của Cát Điền Thiên Hương Tử rồi thì chỉ còn chờ chết mà thôi.
Nhìn Sơn Bản Nhất Lang, Mộc Thôn Thanh nói như diễu cợt :
– Sơn Bản Nhất Lang, không ngờ một đời tung hoành ngang dọc của ngươi nay đành chôn vùi bởi chất độc của Phi Đại. Thật đáng tiếc, đáng tiếc!
Sơn Bản Nhất Lang nhìn Mộc Thôn Thanh cười ruồi, giọng khinh khỉnh :
– Chất độc của tên vô lại đó mà hòng giết nổi ta? Ngươi đừng nằm mơ!
Nhìn Đảo Tân Thanh Tử cùng Phúc Điền Chiếu Phu nằm bất động dưới đất, Sơn Bản Nhất Lang đặt tay lên mũi và ngực hai người khám nghiệm. Thấy hai người còn hơi thở tuy yếu ớt, chàng mừng rỡ, nói :
– Còn cứu được!
Đoạn Sơn Bản Nhất Lang điểm vào huyệt trên mình hai người, lấy trong người ra một lọ thuốc, lấy ra hai viên, nhét vào mồm từng người. Chàng nhìn Sơn Điền Anh Minh như nài nỉ :
– Xin Nghĩa huynh cho gia nhân đem hai người này vào trong điều trị.
Sơn Điền Anh Minh gật đầu hưởng ứng, sai gia nhân khiêng cả Đảo Tân Thanh Tử cùng Phúc Điền Chiếu Phu vào trong điều trị, chăm sóc. Khi đó, Sơn Bản Nhất Lang mới nhìn Mộc Thôn Thanh gằn từng tiếng :
– Bây giờ ta mới tính với ngươi!
Mộc Thôn Thanh lại phá lên cười thêm một hồi nữa, giọng như đắc ý :
– Sơn Bản Nhất Lang! Ngươi đừng đóng kịch nữa. Ngươi bị trúng độc nặng hơn ai hết, chẳng qua nhờ nội công ngươi cao thâm nên còn chịu đựng được thêm ít lâu. Nhưng chẳng bao lâu đâu, chất độc sẽ từ từ thấm, và ngươi sẽ thổ huyết [3] mà chết thôi!
Sơn Bản Nhất Lang thản nhiên nói :
– Chất độc bàng môn tả đạo thì hại ta thế nào được, ngươi đừng hăm dọa nữa, mất công. Mà cứ cho là những gì ngươi nói là sự thật đi, bây giờ ta giết ngươi cũng chưa muộn mà.
Sơn Bản Nhất Lang toan tuốt gươm thì Đức Xuyên Thắng cản lại, nói :
– Sơn Bản đại ca hãy nghỉ ngơi, để tôi thanh toán tên phản bội này được rồi.
Nói dứt lời, Đức Xuyên Thắng tuốt gươm khỏi vỏ chỉ vào mặt Mộc Thôn Thanh nói lớn :
– Mộc Thôn Thanh! Hôm nay Đức Xuyên Thắng ta sẽ thay Trang chủ, cũng như vì tất cả mọi người tại Sơn Điền gia trang mà thanh toán một tên phản chủ làm gương cho hậu thế [4].
Mộc Thôn Thanh bắt đầu cảm tấy run sợ. Vừa toan tìm đường tẩu thoát thì Lâm Cát Lang đã nhảy tới cản đường, nói :
– Định tẩu thoát hả? Đừng có nằm mơ!
Mộc Thôn Thanh càng thêm run sợ. Trước mặt hắn giờ toàn là những cao thủ thượng thặng trên giang hồ, bất luận đụng người nào cũng khó lòng mà thủ thắng. Nếu như tất cả đồng tâm đối phó với mình thì chỉ có một con đường duy nhất là “chết” mà thôi. Vốn là người thông minh, mưu mô có thừa nên thoáng một cái hắn đã nghĩ ngay ra được một kế. Hắn ngửa mặt lên trời cười, nói :
– Nếu Mộc Thôn Thanh này phải chết dưới tay Sơn Bản Nhất Lang, Đức Xuyên Thắng cùng Lâm Cát Lang thì thật là một cái chết oanh liệt. Hân hạnh! Hân hạnh!
Đức Xuyên Thăng bĩu môi, nói :
– Ngươi khỏi phải buông lời nói khích. Chỉ một mình Đức Xuyên Thắng ta cũng đủ lấy mạng ngươi rồi.
– Trường hợp ngươi thắng không nổi mà gục dưới ta ta thì sao?
– Thì ngươi có thể tùy tiện rời khỏi nơi này.
Lâm Cát Lang hiểu rõ ý định của Mộc Thôn Thanh, đã định lên tiếng, ngặt nỗi Đức Xuyên Thắng đã ‘nhanh nhẩu đoảng’ lên tiếng trước và trúng kế khích tướng của Mộc Thôn Thanh. Lâm Cát Lang bất bình lên tiếng trách :
– Đức Xuyên Thắng! Anh trúng kế của hắn rồi. Rủi anh không may lỡ tay sểnh miếng thì có phải mình làm chuyện quăng cá trong rọ xuống nước hay không? Tới chừng đó muốn bắt lại cũng không phải dễ.
Đức Xuyên Thắng mỉm cười, nói :
– Tôi biết Lâm Cát huynh lo lắng chuyện này. Nhưng đừng lo, Đức Xuyên Thắng này sẽ không cho hắn được toại nguyện đâu.
Xoay qua Sơn Điền Anh Minh, Đức Xuyên Thắng nói bằng giọng cầu khẩn :
– Trang chủ! Nếu chẳng may Đức Xuyên Thắng có gục ngã dưới gươm của Mộc Thôn Thanh thì xin Trang chủ cùng tất cả các huynh đệ ở đây để cho hắn đi khỏi nơi này chứ đừng làm khó dễ gì cả. Xin mọi người hứa toàn thành thỉnh nguyện này của Đức Xuyên Thắng.
Sơn Điền Anh Minh gật đầu, khảng khái nói :
– Được, nếu chẳng may Đức Xuyên huynh thất bại, chúng ta sẽ giữ lời hứa mà để cho Mộc Thôn Thanh rời khỏi chỗ này toàn tánh mạng.
Một lời Trang chủ đã hứa đương nhiên chẳng một ai dám có ý kiến gì thêm. Lúc bấy giờ, Đức Xuyên Thắng mới lớn tiếng hét lên :
– Mộc Thôn Thanh, ngươi nghe chưa? Nếu ngươi thắng thì cứ tự nhiên rời khỏi nơi này mà không bị ai cản trở như Trang chủ đã hứa. Mau ra tay đi thôi!
Đức Xuyên Thắng nói xong liền hét lên một tiếng, xông tới chém loạn xạ. Mộc Thôn Thanh cũng đón đỡ, phản công kịch liệt. Hai người cùng nhau giao đấu trên năm mươi hiệp cũng chưa phân thắng bại.
Mộc Thôn Thanh lồng lộn lên như một con mãnh thú bị dồn vào đường cùng, tung ra toàn những chiêu thức chí mạng như liều chết khiến Đức Xuyên Thắng không dám xem thường, phải lo chống trả, đỡ gạt liên miên không kịp ngừng tay.
Lâm Cát Lang lược trận cảm thấy nóng lòng khó chịu vô cùng, chỉ muốn xách kiếm xông vào trợ lực với Đức Xuyên Thắng giết phứt kẻ phản bội sớm chừng nào hay chừng đó. Nhưng nếu làm thế thì trái với tinh thần võ sĩ đạo, hơn nữa Trang chủ cũng đã hứa cho hắn một cơ hội công bằng chiến đấu tìm đường sống, cho dù đường sống của kẻ phản bội trả bằng giá sinh mạng của thuộc hạ thân tín của mình…
Sơn Bản Nhất Lang như đọc được ý nghĩ của Lâm Cát Lang. Chàng bèn lên tiếng trấn an :
– Lâm Cát huynh đừng lo. Chỉ trong mười chiêu, trận đấu sẽ được phân biệt hơn thua rõ rệt.
Lúc đó, hình như trận đấu giữa Đức Xuyên Thắng và Mộc Thôn Thanh đã đi đến hồi quyết liệt. Đức Xuyên Thắng hét lên một tiếng, từ thế thủ bỗng chuyển qua thế công, tung ra những chiêu cực kỳ dũng mãnh. Chống đỡ được thêm vài chiêu, Mộc Thôn Thanh đã bắt đầu cảm thấy mệt, chân tay bủn rủn. Ưu thế đã nghiêng hẳn về phía Đức Xuyên Thắng.
“Keng” một tiếng, thanh trường kiếm trong tay Mộc Thôn Thanh đã rời khỏi tay hắn rơi loảng xoảng trên mặt đất. Mọi người thấy Đức Xuyên Thắng mặt mày tươi tỉnh, kề lưỡi gươm ngay cổ Mộc Thôn Thanh nói :
– Giờ ngươi tính sao?
Mộc Thôn Thanh thúc thủ, giọng yếu ớt :
– Còn tính sao nữa! Ta đã thua rồi, ngươi cứ ra tay đi.
Đức Xuyên Thắng bỗng thu kiếm về, nói :
– Ta cho ngươi một cơ hội tự xử lấy. Ngươi tự xử rồi, mọi lỗi lầm của ngươi ta sẽ bỏ qua hết và xin Trang chủ chôn cất ngươi đàng hoàng như người của Sơn Điền gia trang. Còn nếu ngươi để ta phải ra tay thì kể như ta giết một kẻ thù, sẽ không có đặc ân như ta vừa nói.
Mộc Thôn Thanh nét mặt buồn rầu, suy nghĩ một hồi. Sau cùng y mới lên tiếng :
– Cám ơn ngươi. Như thế là ta cũng mãn nguyện lắm rồi.
Quay qua Sơn Điền Anh Minh, Mộc Thôn Thanh cúi xuống lạy, giọng nghẹn ngào như đầy vẻ ân hận :
– Mộc Thôn Thanh được Trang chủ mang từ bóng tối ra ánh mặt trời, trọng dụng chẳng cùng, hết lòng tin cậy. Thế mà Mộc Thôn Thanh này lại nỡ phản bội Trang chủ thì thật không bằng giống heo, giống chó. Cho dù là vậy, Trang chủ khoan hồng đại lượng, vẫn chừa cho một con đường sống, cho một cơ hội công bằng chiến đấu với Đức Xuyên Thắng. Chẳng qua là ý trời không dung túng kẻ phản bội đó thôi. Mộc Thôn Thanh đã thua thì chẳng còn lời nào để nói nữa, mà cũng chẳng mong được hưởng đặc ân nào sau khi chết, và cũng không xứng đáng được gọi là người của Sơn Điền gia trang.
Dứt lời, Mộc Thôn Thanh rút thanh đoản kiếm đâm bên mình tự đâm vào bụng một nhát chết ngay tức thì. Mọi người ai nấy đều im lặng, không ai nói được lời nào. Sơn Điền Anh Minh bước tới nhặt thanh trường kiếm của Mộc Thôn Thanh, tháo vỏ kiếm trên người y tra vào, đặt lên thi thể, nói :
– Mộc Thôn Thanh, anh vẫn là người của Sơn Điền gia trang.
Mọi người ai nấy đều cảm động trước nghĩa cử của Sơn Điền Anh Minh, người Trang chủ đầy lòng nhân ái, đức độ. Quay qua đám gia nhân, Sơn Điền Anh Minh ra lệnh :
– Hãy đem thi thể Mộc Thôn tráng sĩ chôn cất đàng hoàng, và phải nhớ cấp dưỡng cho gia đình đều đặn hàng tháng.
Đám gia nhân tuân lệnh, cùng nhau khiêng xác Mộc Thôn Thanh đem đi chôn. Mọi người cùng nhau theo Sơn Điền Anh Minh vào bên trong sơn trang. Ai nấy đồng lòng, nối gót nhau đi thăm Đảo Tân Thanh Tử và Phúc Điền Chiếu Phu. Sơn Bản Nhất Lang nói :
– Thuốc của đệ khi nãy chỉ có thể tạm ngăn ngừa chất độc khỏi lan tràn trong cơ thể hai người. Phải có thần dược Lý Ngư Lệ thì mới có thể cải tử hồi sinh cho Đảo Tân tiểu thư cùng Phúc Điền Chiếu Phu được. Nhưng phải mất cả tuần mới tỉnh lại được, và cả tháng mới phục sức lại nổi.
Thuận Tử reo lên, nói :
– Không sao! Chúng ta vốn sẵn có Lý Ngư Lệ mà. Vậy là Đảo Tân cô nương cùng Phúc Điền tráng sĩ được cứu rồi!
Sơn Điền Anh Minh cũng nói thêm :
– Giả dụ không có thì cho dù phải lặn lội tới chân trời góc biển nào, với bất cứ giá nào thì cũng phải tìm mua cho kỳ được.
Sơn Bản Nhất Lang thở phào nhẹ nhõm, nở một nụ cười mãn nguyện. Chàng thụp xuống lạy Sơn Điền Anh Minh cùng Thuận Tử, tạ :
– Đa tạ nghĩa huynh cùng nghĩa tẩu. Đệ…
Chưa nói hết câu, Sơn Bản Nhất Lang chợt cảm thấy hoa mắt, mặt mày xay xẩm choáng váng, ngẵ lăn ra đất. Cả Sơn Điền Anh Minh cùng Thuận Tử kinh hãi, la lên :
– Nghĩa đệ!
Đức Xuyên Thắng cùng Lâm Cát Lang cũng hoảng hốt la lên :
– Sơn Bản đại ca!
————
[1] Đình thủ: ngừng tay
[2] Nam nữ thọ thọ bất thân.
[3] Thổ huyết: hộc máu.
[4] Hậu thế: đời sau.