Trang Hiệp Khách

Chương 9 - Trang Hiệp Khách - Hồi 09

trước
tiếp

Sơn Bản Nhất Lang dừng lại nghỉ chân tại một quán trà dọc đường trước khi đến nơi hẹn. Chàng gọi một ly thanh trà [1] giải khát, ngồi nhâm nhi, nghỉ ngơi. Chàng chợt để ý thấy nhiều cặp mắt đang đổ dồn về mình. Sơn Bản Nhất Lang đề cao cảnh giác nhưng vẫn thản nhiên, vờ như không để ý tới. Chàng để ý phía một góc, có một người râu ria xồm xoàm, ăn mặc theo lối võ sĩ đạo, tướng mạo dữ dằn, nhưng không thiếu phần oai phong lẫm liệt. Cũng như tình trạng của chàng, người kia bị bao nhiêu cặp mắt chú ý. Y liếc nhìn Sơn Bản Nhất Lang, mỉm cười khẽ gật đầu chào xã giao. Chàng cũng theo phép lịch sự, cúi đầu chào lại.

Một tên trong đám người ngồi cạnh đó đưa mắt ra hiệu, tức thì gần một chục mạng đứng dậy, cùng nhau tiến về phía người võ sĩ đạo đang ngồi một mình trong góc. Trước thái độ hùng hổ của đám người, y chẳng tỏ vẻ sợ sệt chút nào, buông tiếng :

– Các người định thu tiền mãi lộ chăng?

– Phải! Ngươi khôn hồn thì bỏ hết tiền bạc lại thì mới mong được toàn tánh mạng rời khỏi nơi đây.

– Còn như ta không bỏ tiền lại?

– Thì bỏ cái mạng ngươi lại.

– Tiền bạc trong hầu bao ta đây. Nếu các ngươi có đủ bản lãnh thì cứ việc lấy.

Hai tên trong bọn rút gươm xông lên. Chỉ nghe “keng keng” hai tiếng, rồi kế tiếp là hai tiếng “á”. Người võ sĩ đạo râu xồm vẫn ngồi yên thản nhiên như chẳng có chuyện gì xảy ra, trong khi hai người vừa bước tới ngã xuống đất như hai cây chuối bị chặt ngọt.

Sơn Bản Nhất Lang gật đầu, nghĩ thầm: “Kiếm pháp của tên này quả đã đến mức xuất quỷ nhập thần. Trong vòng không đầy tích tắc, trong tư thế ngồi mà y vừa gạt hai chiêu kiếm, lại xuất thêm hai chiêu nhanh như chớp kết liễu mạng sống hai địch nhân. Với bản lãnh như thế, thật trên đời này phỏng có được bao nhiêu người!”

Lúc đó, võ sĩ đạo râu xồm vừa cười ngạo nghễ, vừa nhìn đám người, lên tiếng trêu ngươi, thách thức :

– Ta vẫn đợi ở đây. Các ngươi còn tuyệt chiêu nào cứ việc tung hết ra.

Đám người nhìn nhau kinh hãi mà chưa ai dám bước lên. Sơn Bản Nhất Lang thò tay trong hầu bao lấy ra ít tiền quăng lên mặt bàn gần đó, nói:

– Nếu các ngươi cần tiền thì ta có chút đỉnh tặng làm lệ phí. Các người mau rời khỏi nơi đây ngay thôi. Đừng đem tánh mạng ra mà thử thời vận với tử thần làm gì.

Đám người ai nấy đều há hốc, chưa biết phải xử sự thế nào. Sơn Bản Nhất Lang bèn rút kiếm hất một cái, mấy thoi bạc dẹp theo lưỡi kiếm bay tới nằm gọn trong tay một tên trong bọn. Võ sĩ râu xồm trông thấy gật đầu, buột miệng thốt :

– Hảo chiêu!

Đám người không ai bảo ai, liền ba chân bốn cẳng chạy “vắt giò lên cổ” không dám quay đầu lại nữa, không đầy một phút đã mất dạng. Võ sĩ đạo râu xồm cười ha hả, nói :

– Với bản lãnh thần sầu như thế, ngoài Sơn Bản Nhất Lang (Yamamoto Ichiro) ra, trên đời còn có ai nữa đây?

Sơn Bản Nhất Lang tra kiếm vào vỏ, đáp :

– Ít nhất cũng còn Kiều Bản Dũng (Hashimoto Isamu) nữa chứ! Thật là danh bất hư truyền, trăm nghe không bằng một thấy! Còn lợi hại hơn cả tiếng đồn.

Võ sĩ râu xồm, tức Kiều Bản Dũng, lớn tiếng dõng dạc :

– Mời Sơn Bản Nhất Lang qua đây cùng uống với ta vài chén rượu Saké.

Sơn Bản Nhất Lang chẳng chút khách khí, vui vẻ đáp ngay :

– Xin tuân mệnh! Được đối ẩm với Kiều Bản Dũng quả là một dịp hiếm có trên đời, không thể bỏ qua được.

Dứt lời, chàng đứng dậy, bước qua bàn Kiều Bản Dũng ngồi đối diện với y. Kiều Bản Dũng gọi một chai Saké, đồng thời lấy ra vài thỏi vàng trao cho chủ quán, nói :

– Nhờ ông dẹp và chôn hộ xác hai tên thảo khấu đó giùm.

– Vâng, tráng sĩ.

Rượu Saké được hâm nóng, mang ra để trước mặt hai người. Người hầu rượu là một nàng thiếu nữ tuổi chừng 18. Nàng cẩn thận rót ra hai ly, cung kính đặt trước mặt hai vị khách. Kiều Bản Dũng dúi cho nàng một thỏi vàng, nói :

– Vậy là đủ rồi. Nàng có thể lui vào trong để hai người chúng ta nói chuyện riêng với nhau.

Thiếu nữ nhận vàng, tạ ơn, từ từ cung kính lui vào trong. Kiều Bản Dũng và Sơn Bản Nhất Lang cùng nhau nâng ly. Kiều Bản Dũng sau đó mở đầu câu chuyện :

– Ta được nghe mọi chuyện về Sơn Bản huynh. Thật tình, ta tin tưởng huynh bị oan ức, vì ta không tin một người chung thủy như Sơn Bản Nhất Lang lại có bụng nọ bụng kia như thế được. Sự ra đi của huynh cũng đủ cho ta thấy rõ con người của huynh thế nào. Phúc Điền Chiếu Phu mới thực sự là kẻ quấy, chỉ vì sắc, vì tình ái mà hãm hại người hiền. Nhưng cho dù hắn có chiếm được thể xác của Đảo Tân tiểu thư đi chăng nữa cũng chẳng bao giờ chiếm được trái tim cũng như linh hồn của nàng. Kể ra thì không ai muốn đứng vào tình thế của Đảo Tân tướng quân cả. Về lý thì phải gả con gái cho Phúc Điền Chiếu Phu, kẻ thân cận theo mình từ lúc ban đầu, nhưng nói về tình thì phải gả cho Sơn Bản Nhất Lang, người đã chiếm được trọn trái tim ái nữ của mình. Đúng là hoàn cảnh trớ trêu! Nhưng do đó mà ta thấy được, hiểu được con người của huynh cao cả, sẵn sàng hy sinh tất cả cho mọi người. Kiều Bản Dùng này thật lấy làm hổ thẹn không được một phần như huynh.

Sơn Bản Nhất Lang trầm giọng :

– Đa tạ Kiều Bản huynh đã xem trọng ta. Ta không có vĩ đại như những lời khen tặng của huynh vừa dành cho ta đâu. Nhưng cho dù chuyện có tới đâu đi chăng nữa ta cũng chẳng cần.

Kiều Bản Dũng lại hỏi :

– Khảng khái lắm! Ta yêu cầu huynh cứ nói thật điều này. Sơn Bản huynh nghe đồn thế nào về ta?

Chẳng chút giấu diếm, Sơn Bản Nhất Lang nói ngay :

– Kiều Bản Dũng là một sát thủ có máu lạnh, có bản lãnh phi phàm, chỉ cần chung đủ tiền là dám giết bất cứ người nào, cho dù là thân phụ, thân mẫu, sư phụ hay vợ con cũng không ngoại lệ.

Kiều Bản Dũng nghe xong chẳng chút giận dữ, trái lại còn thích thú cười vang lên, giọng đầy vẻ kiêu hãnh :

– Phải! Nếu muốn làm sát thủ thì phải như thế. Một khi kiếm đã rút khỏi vỏ thì không kể gì đến tình cả. Có như thế mới làm sát thủ được.

Sơn Bản Nhất Lang nói :

– Chưa có ai sống sót dưới kiếm của Kiều Bản Dũng. Ngay cả hai võ sĩ đạo lừng danh Tiên Điền (Maeda) và Trung Đảo (Nakashima) của Đảo Tân Nghĩa Hoằng tướng quân.

– Mà cũng chưa có ai sống sót dưới kiếm của Sơn Bản Nhất Lang khi đã định giết chết người nào.

Nhấm thêm một hớp Saké, Kiều Bản Dũng nói :

– Ta lấy làm tiếc phải hạ thủ giết hai vị anh hùng này. Nhưng đời là thế thôi. Họ có việc của họ phải làm, ta có việc của ta phải làm. Họ phò chủ họ, ta phò chủ ta…

Đặt ly rượu xuống bàn cái “cộp” một tiếng, Kiều Bản Dũng nói tiếp :

– Cho dù chỉ là chủ trong lúc đó thôi!

Rót thêm rượu cho Sơn Bản Nhất Lang cũng như cho chính mình, Kiều Bản Dũng giọng như say sưa :

– Thật tình ta rất ngưỡng mộ Đảo Tân Nghĩa Hoằng tướng quân. Đây là một người chính nhân quân tử, một nhà ái quốc đúng nghĩa chứ không phải một lãnh chúa. Ông ta một dạ theo phò Thiên Hoàng chứ không có tham vọng làm lãnh chúa. Giả sử không vướng vào nghiệp sát thủ thì chắc ta theo phò ông ta rồi.

Sơn Bản Nhất Lang ôn tồn, nói :

– Bây giờ Kiều Bản huynh theo phò Đảo Tân Nghĩa Hoằng tướng quân cũng chưa muộn mà. Tại sao không nghĩ tới việc đó?

Kiều Bản Dũng lắc đầu :

– Quá muộn rồi! Ta đã vướng vào thế “một đi không trở lại”! Ta đã quen thói tự do, không muốn nghe lệnh ai cả, chỉ thích làm theo ý mình.

Nhìn thẳng vào mặt Sơn Bản Nhất Lang, Kiều Bản Dũng nghiêm giọng :

– Điều đáng tiếc nhất của ta chẳng hay huynh có hiểu là gì không?

– Là gì?

Kiều Bản Dũng cười khanh khách, nói :

– Sơn Bản huynh thừa hiểu mà không chịu nói ra đó thôi, ta thừa biết. Điều đáng tiếc nhất của ta là chưa có dịp so tài với Sơn Bản Nhất Lang!

Đến lượt Sơn Bản Nhất Lang phá lên cười. Chàng cũng nhìn thẳng vào mặt Kiều Bản Dũng nói :

– Chính ta cũng lấy làm tiếc là chưa có dịp so kiếm với Kiều Bản Dũng!

Cả hai người sau đó không hẹn mà cùng nhau cười lên một tràng thật sảng khoái. Kiều Bản Dũng nói :

– Cuộc đụng độ giữa chúng ta không thể tránh được rồi, tuy không được như chúng ta mong muốn. Ta phục vụ dưới cờ của Điền Trung Tấn, còn huynh phục vụ dưới cờ Sơn Điền Anh Minh. Cuộc dàn xếp cho việc đình chiến giữa hai nhà của Cao Kiều Quang chẳng qua chỉ là trò hề mà thôi chứ không có đi đến đâu cả. Sớm muộn gì rồi cũng phải dùng tới gươm đao để giải quyết vấn đề thôi.

Sơn Bản Nhất Lang vẫn im lặng, Kiều Bản Dũng lại nói tiếp :

– Thật đáng tiếc, chúng ta rồi đây không còn dịp ngồi đối ẩm với nhau thế này nữa.

Sơn Bản Nhất Lang hớp một ngụm Saké, nói :

– Nếu có phải chết dưới kiếm của Kiều Bản Dũng thì đó cũng là một điều vinh dự.

Kiều Bản Dũng gật đầu :

– Nếu phải chết dưới kiếm Sơn Bản Nhất Lang thì Kiều Bản Dũng này cũng không có điều gì phải ân hận. Hãy nói cho ta biết, trường hợp chẳng may Sơn Bản huynh chết dưới kiếm ta, nếu có điều gì cần thực hiện cứ cho biết, ta sẽ vì huynh mà ra sức.

Sơn Bản Nhất Lang cúi đầu bái tạ :

– Đa tạ Kiều Bản huynh. Điều ta mong muốn duy nhất là nếu ta chẳng may chết dưới kiếm của huynh thì mong huynh hãy tha mạng ba người là nghĩa huynh Sơn Điền Anh Minh, nghĩa tẩu Thuận Tử và Hải Đẩu, đồ đệ của ta.

Kiều Bản Dũng trầm ngâm giây lâu, đáp :

– Điều này thì không được. Vì cả ba tên huynh vừa đề cập đều nằm trong danh sách phải giết của ta khi nhận hợp đồng. Huynh hãy chọn điều khác thì hơn.

Sơn Bản Nhất Lang lắc đầu :

– Nếu huynh không làm được ta cũng hiểu và thông cảm. Nhưng ngoài điều này ra ta chẳng còn nguyện vọng nào khác. Còn huynh thì sao, hãy nói cho ta biết nguyện vọng nào chưa hoàn thành. Nếu huynh chẳng may chết dưới kiếm ta thì ta cũng sẽ vì huynh mà ra sức. Miễn là điều đó đừng liên quan tới việc giết người hay chuyện phi luân thì ta thề sẽ làm cho bằng được.

Kiều Bản Dũng cười lớn, nói :

– Thật không hổ danh là Sơn Bản Nhất Lang! Nhưng nếu huynh không có điều gì cần nhờ đến ta thì không lẽ ta lại phải nhờ đến huynh sao?

– Kiều Bản Dũng thật đúng là Kiều Bản Dũng!

Kiều Bản Dũng gọi thêm một chai Saké, nói :

– Ngày mai có lẽ là lần cuối cùng chúng ta gặp nhau trước trận quyết tử. Ta sẽ phò Điền Trung Tấn tới phủ Cao Kiều Quang ký hòa ước. Còn huynh chắc sẽ phò Sơn Điền Anh Minh tới đó. Vẫn biết đó là hòa ước đình chiến, nhưng sau đó, trận chiến đôi bên mới thật sự là bắt đầu thôi.

Sơn Bản Nhất Lang thắc mắc hỏi :

– Chẳng hay Điền Trung Tấn đã quyết định phải loại trừ Sơn Điền Anh Minh sau khi ký hòa ước?

Kiều Bản Dũng đáp :

– Làm sao ta có thể trả lời câu này với huynh được? Như vậy là phản bội người chủ bỏ tiền mướn mình còn gì! Nhưng ta chỉ phỏng đoán như vậy thôi, là hòa ước này không tồn tại lâu đâu! Hai nhà Điền Trung và Sơn Điền dường như là không thể đội trời chung được rồi.

Hai người ngồi nói chuyện một hồi lâu, luận về kiếm cũng như văn võ, cầm, kỳ, thi, họa… Đôi bên trò chuyện rất tương đắc, tâm đầu ý hợp, tựa như một đôi bạn tri kỷ… Hai người đã cùng nhau đối ẩm, uống trên mười mấy chai Saké mà vẫn không thấy say hay thấy chán…

Sau cùng, Kiều Bản Dũng thởi dài, lên tiếng :

– Thôi! Buổi tiệc nào rồi thì cũng phải đến lúc tàn! Ta chỉ tiếc là chúng ta gặp nhau trên bước đường giang hồ trong hoàn cảnh trớ trêu phải đối nghịch với nhau. Giá bình thường mà biết nhau thì chúng ta đã trở thành bạn tri kỷ rồi. Tiếc thay! Tiếc thay! Nhưng đã được cùng tri âm gặp gỡ thế này dù chỉ một lần cũng quá đủ rồi, cũng còn hơn tiếp xúc với đám phàm phu tục tử suốt trăm năm!

Hai người sau đó cùng nhau nâng ly một lần cuối. Sơn Bản Nhất Lang nói bằng một giọng thật tình :

– Huynh đã nói hết tất cả những gì trong lòng huynh cũng như trong ruột gan ta rồi. Ta có lập lại cũng bằng thừa. Chuyện ngày mai ra sao sẽ tính sau. Cứ để cho số mạng đưa chúng ta về đâu thì đưa…

———–

[1] Thanh trà: trà xanh (Green tea).


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.