hông ai biết Phượng Hoàng Đài về sau sẽ biến thành dạng gì, nhưng có thể đoán rằng nó sẽ trở nên hoang tàn vắng vẻ. Để chấm dứt trận chiến này, Phương Giải trả giá không hề nhỏ, nhưng hắn quả thực không có nhiều thời gian. Hắn không có thời gian tiếp tục giằng co ở Đông Cương, bằng không hắn đã không dùng tới biện pháp mạo hiểm như vậy.
Khối thiên thạch kia sẽ ảnh hưởng tới nơi này bao lâu, là chuyện mà Phương Giải suy tính sau khi trở về Trường An.
Đánh xong trận này, hắn và Diệp Trúc Hàn không còn năng lực để tạo ra kết giới phong bế tảng thiên thạch kia nữa. Nếu muốn khôi phục lại hoàn toàn, mất ít nhất cũng phải mấy tháng. Tốc độ khôi phục của Phương Giải khá là yêu nghiệt, nhưng Diệp Trúc Hàn thì không làm được. Lần này Diệp Trúc Hàn gần như là kiệt sức, không mất nửa năm tới một năm thì khó mà khôi phục lại.
Phương Giải không có thời gian để mà chờ đợi ở đây mấy tháng.
Chuyện ở Trường An rất bức thiết.
Rời xa trung tâm quyền lực kia, tuy Phương Giải thỉnh thoảng nhận được tin tức từ Trường An do Kiêu Kỵ Giáo gửi tới, nhưng Phương Giải thật khó mà phân biệt được thực giả trong đó. Bởi vì hắn biết, có những tin tức là những kẻ ẩn nấp kia cố ý tạo ra đánh lừa hắn. Kiêu Kỵ Giáo là ánh mắt của Phương Giải, nhưng cũng là cái miệng của kẻ địch.
Phương Giải có thể dùng Kiêu Kỵ Giáo theo dõi Trường An, thì kẻ địch tất nhiên cũng có thể sử dụng Kiêu Kỵ Giáo để truyền lời cho Phương Giải.
Trong xe ngựa
Phương Giải cười cười nhìn mấy nữ nhân của mình ngồi bên cạnh.
-Huynh còn cười được sao?
Mộc Tiểu Yêu trừng mắt nhìn hắn, sau đó kéo chăn cho hắn:
-Tính của huynh là thấy chuyện gì mình cũng có thể giải quyết được, mà bọn muội lại không thể giúp huynh, bởi làm vậy sẽ khiến huynh phân tâm. Những kẻ địch mà huynh phải đối mặt không cho phép huynh phân tâm dù chỉ một lát.
-Thì vậy đó.
Phương Giải cười nói:
-Ta đã giao toàn bộ chiến sự Đông Cương cho Nạp Lan Định Đông rồi. Người nước ngoài không còn Lai Mạn chỉ huy, sẽ như rắn mất đầu. Nạp Lan Định Đông sẽ như một con hổ điên đuổi giết theo sau, đánh cho bọn chúng kêu cha gọi mẹ.
-Về phần Mộc phủ, bọn họ đã không còn thực lực uy hiếp được Nạp Lan nữa rồi.
Phương Giải cười cười, không nói hết.
Dù hắn không nói hết, thì mấy nàng cũng đoán ra được.
Ngay sau khi Phương Giải và Mộc Quảng Lăng đàm phán xong, Mộc Quảng Lăng dẫn theo 20 vạn binh mã lui về Mộc phủ, trên nửa đường thì bị chừng 4, 5 vạn kỵ binh đánh lén. Một trận chiến này Mộc phủ binh đại bại, đội ngũ tan tành. Tuy Mộc Quảng Lăng và Mộc Nhàn Quân dẫn theo tàn binh bại tướng trở về thành Mộc phủ, nhưng trong tay đã không còn nhiều binh mã.
Đối với Mộc Quảng Lăng mà nói, đáng giận nhất là những kỵ binh kia rõ ràng còn con mẹ nó không biết xấu hổ che mặt đi.
Đám hàn kỵ kia, kẻ nào kẻ nấy đều cầm trảm mã đao dài một mét rưỡi, để bím tóc đặc thù.
Như vậy thân phận đã bại lộ ra, che mặt thì có tác dụng gì?
Nhưng những người kia lại rất nghiêm túc che mặt lại, ý như muốn nói, ta che mặt đánh ngươi, không cho ngươi biết ta là ai.
Mấu chốt ở chỗ, Mộc phủ đã không còn nhiều thế lực, thế nên bị người Bắc Liêu đánh lộ liễu một trận như vậy, bọn họ cũng không còn thực lực báo thù. Đợi cho Mộc Quảng Lăng muốn điều trở về 10 vạn quân mà Phương Giải lừa đi ra ngoài kia, thì mới phát hiện, 10 vạn người này đã bị một người tên là Đỗ Định Bắc dẫn theo hơn 10 vạn chiến binh của Dương Thuận Hội lúc trước chặn lại. 10 vạn Mộc phủ binh kia không có người chỉ huy, lại không có mục tiêu nào rõ rệt…một đội ngũ mê man như vậy, có thể làm được gì?
Đầu tiên là tướng lĩnh tranh quyền, sau đó lương thực báo nguy.
Không bao lâu đội ngũ liền tan.
Không phải là Mộc Quảng Lăng không phái người tới muốn dẫn đội ngũ kia trở về. Đáng tiếc là Đỗ Định Bắc ngăn cách hoàn toàn đội ngũ kia, muốn mang về cũng không mang được. Hơn nữa ngay từ lúc đầu Phương Giải đã lưu lại các khách giang hồ trong đội ngũ đó, Mộc Quảng Lăng đành bó tay.
Ngoại trừ Mộc Quảng Lăng ra, người duy nhất có thể uy hiếp Nạp Lan Định Đông chính là 15 vạn binh mã của Ngụy An. Nhưng Ngụy An hiện tại không có tâm tư và lá gan tranh hùng với Nạp Lan Định Đông, y còn phải vội vàng đuổi giết người Agoda. Hiện tại quân đội Agoda tan vỡ, có thể giành lại bao nhiêu địa bàn thì giành.
Mâu thuẫn, chỉ xảy ra về sau.
Đợi cho Phương Giải làm xong chuyện ở Trường An, tất nhiên sẽ sửa sang lại Đông Cương.
Phương Giải để lại Nạp Lan Định Đông và Đỗ Định Bắc ở lại Đông Cương. Trong tay Nạp Lan có ít nhất 25 vạn tinh nhuệ Hắc Kỳ Quân, trong tay Đỗ Định Bắc có hơn 10 vạn chiến binh. Có hai người này là có thể ổn định nam bắc Đông Cương. Mục tiêu hiện tại là truy giết người Agoda, giết được bao nhiêu thì giết.
-Vì sao phải vội vã trở về như vậy?
Trầm Khuynh Phiến có chút khó hiểu:
-Huynh nên đợi thương thế đỡ hơn rồi mới trở về.
Phương Giải nói:
-Đuổi xong giặc ngoại xâm, giờ là thời điểm tóm mấy tên trộm trong nhà rồi.
Những lời này rất có thâm ý, đáng tiếc rằng mấy nàng đều không quan tâm tới chuyện triều chính, cho nên nghe không hiểu ý của Phương Giải. Cho dù các nàng hiểu, thì cũng không nghĩ quá sâu.
…
…
Ngô Nhất Đạo bắt mạch cho Phương Giải, cười nói:
-Vẫn tốt, chỉ là dùng quá sức, nội kình trong cơ thể gần như bị hao hết. May mà ngươi có thể chất tốt, đổi là người khác nói không chừng đã sụp đổ rồi. Diệp Trúc Hàn nghiêm trọng hơn ngươi, dù tĩnh dưỡng mấy tháng cộng thêm đan dược của Nhất Khí Quan, thì muốn hoàn toàn khôi phục cũng phải mất một năm.
-Còn có Hạng Thanh Ngưu, chỉ sợ trong vòng ba tháng y không thể sử dụng được đạo tâm.
Ngô Nhất Đạo nói qua tình hình:
-Tuy nhiên đạo tâm của Hạng Thanh Ngưu rất mạnh, nếu ta không nhìn lầm, sau khi đạo tâm của hắn khôi phục thì sẽ có sự thay đổi. Tiềm lực của người này không thể đo đếm. Tới hiện tại ta mới hiểu vì sao lúc trước Vạn Tinh Thần lại nói tương lai của Đạo tông là nằm trên người Hạng Thanh Ngưu.
-Có thay đổi gì?
Phương Giải tò mò hỏi.
-Đạo tâm bây giờ của hắn là hai con cá trắng đen, không lâu sau, đạo tâm có lẽ chính là tâm, không có hình dáng cụ thể.
Phương Giải không hiểu cho lắm, nhưng hắn mơ hồ cảm thấy đó hẳn là một cảnh giới rất cao thâm. Tuy nhiên nghĩ tới vẻ bất cần đời của Hạng Thanh Ngưu, dù cảnh giới cao thâm tới đâu cũng không khiến người ta có cảm giác của một cao nhân. Người kia chưa từng đứng đắn qua, cho dù có tiềm lực kinh người.
-Thạch Loan tốt hơn chút, nội kình mà y tiêu hao ít hơn Diệp Trúc Hàn. Dù sao Diệp Trúc Hàn còn phải phân tâm dung hòa kết giới với ngươi, còn phải bảo vệ những người khác, còn phải trông coi những người tu hành tham gia chiến đấu về sau. Thể chất của y kém xa ngươi, ngươi có thể dốc toàn lực, mà y chỉ có thể làm được hai phần ba, cho nên vất vả cho y rồi. Thạch Loan là người khôi phục đầu tiên, trong vòng hai tháng là có thể mở lại kết giới.
-Cái Xá thì sao?
Phương Giải hỏi.
-Người của chúng ta vẫn theo dõi hắn sát sao. Hắn là một kẻ kỳ quái…
Ngữ khí của Ngô Nhất Đạo có chút bất đắc dĩ, dường như khó có thể lý giải suy nghĩ của Cái Xá:
-Y không lập tức rời khỏi Đông Cương mà là đi dạo khắp Đông Cương, đi rất nhiều nơi, các danh sơn thắng cảnh. Không có bạc y liền làm xiếc ở trên đường kiếm chút bạc, còn từng làm hộ vệ cho một nhà giàu ba ngày, thu ba nghìn bạc, nếu không trả y liền đánh người ta một trận.
Phì
Phương Giải bật cười.
-Xem ra Cái Xá nói không sai, y có giấc mộng là tiêu dao khắp giang hồ.
Hắn nói.
Ngô Nhất Đạo cũng cười theo:
-Người này lúc lãnh binh lộ ra một khí chất cao ngạo. Nhưng lúc hành tẩu trên giang hồ, lại có vẻ buồn cười. Theo lộ trình của hắn thì hắn căn bản không có mục tiêu rõ ràng gì cả. Hắn cũng biết có người của chúng ta đi theo hắn. Có một lần người của Kiêu Kỵ Giáo mất dấu của hắn, chính đang sốt ruột thì hắn đột nhiên xuất hiện, tặng cho mỗi người một củ khoai lang nướng…
Phương Giải nói:
-Kệ hắn chơi đùa đi.
Ngô Nhất Đạo ừ một tiếng:
-Lúc nào cần hắn thì ta sẽ phái người báo cho hắn một tiếng.
-Chưa chắc hắn sẽ giúp ta.
Phương Giải nói:
-Hắn dùng cách này để giải quyết ân oán, kỳ thực không hề dễ gì với hắn. Nếu đổi là ta, khéo ta vẫn còn đuổi giết kẻ thù của mình…mà ta, là kẻ thù của hắn.
-Mỗi người đều có lựa chọn của bản thân.
Ngô Nhất Đạo trầm mặc một lúc rồi hỏi:
-Sau khi trở lại Trường An, ngươi định làm thế nào? Ta cảm thấy cục diện ở Trường An không đơn giản như bề ngoài. Tuy ta sinh hoạt trong Trường An khá lâu, cũng tiếp xúc với Dương Dịch khá lâu, nhưng nếu có người hỏi ta là có hiểu hết về Trường An không, ta sẽ đáp là không.
-Có thể đoán rằng nước ở đó rất sâu.
Phương Giải cười cười:
-Chúng ta không biết kẻ địch là ai, kẻ địch cũng chưa hẳn biết hết về chúng ta. Có những thời điểm, cái mà chúng ta thấy là kẻ địch muốn cho chúng ta thấy. Có những thời điểm, cái mà kẻ địch thấy là chúng ta cho bọn chúng thấy. Tới lúc này, không còn là xem ai nhiều mưu kế hơn, mà là xem ai mạnh mẽ hơn. Trên đường trở về Trường An này, ta sẽ cố gắng khôi phục lại thực lực, bởi vì có thể sẽ phải…đại khai sát giới.