Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 60 - Phiền Toái

trước
tiếp

Hành trình hơn mười ngày kế tiếp rất yên bình. Ngày đầu tiên vị Trác tiên sinh kia và Phương Giải còn trò chuyện nhiều. Nhưng về sau thì hắn chỉ để ý ngắm phong cảnh. Phương Giải hỏi hắn câu nào thì hắn đáp câu đây, hơn nữa thường là râu ông nọ cắm cằm bà kia, trả lời qua loa. Hành trình về sau này, thay đổi lớn nhất chính là ba con tuấn mã Bắc Liêu dần dần bớt đi sự kiêng kỵ với Trư Tiểu Hoa. Ít nhất bọn chúng đã dám đi song song với nó.

Không thể không nói, con Trư Tiểu Hoa này xác thực là một con heo có cá tính. Lúc đi được nửa quận Hà Đông, ngang qua một thôn nhỏ, một con heo nái mắt to hai mí đã thu hút sự chú ý của nó. Bởi vậy sắc tâm của Trư Tiểu Hoa liền nổi lên, nói cái gì cũng không chịu đi. Nó không ngừng đi qua đi lại, Trác tiên sinh bó tay đành phải bò xuống ngồi xổm nhìn kiến leo cây. Trư Tiểu Hoa lập tức như ngựa hoang thoát khỏi lồng xông vào cái chuồng heo kia, giằng co tới tận nửa canh giờ.Nó chỉ quay về sau khi cảm thấy mỹ mãn, khiến đám người Phương Giải chỉ biết cười khổ.

Nhưng con Trư Tiểu Hoa thoạt nhìn to lớn khí phách này, sau khi trở về hai chân có vể mềm nhũn, lập tức nằm dưới bóng cây ngủ phì phò. Trác tiên sinh gọi mấy lần, nó vẫn không chịu dậy.

Phương Giải nhịn không được cười nói:

– Con heo này đặt tên là Trư Tiểu Hoa thật không có sai. Khắp nơi lưu tình. Còn nghìn dặm xa xôi nữa mới tới đế đô. Cũng không biết sẽ gặp được bao nhiêu con heo nái. Nó cứ phong lưu như vậy, chẳng phải là con cháu đầy đàn?

Trác tiên sinh chăm chú giải thích:

– Thực raánh mắt của nó rất cao. Ngươi cũng biết đấy, heo nhà dù sao cũng đẹphơn heo rừng một chútchẳng phải sao?

Phương Giải có thể nói không phải.

Trư Tiểu Hoa không chịu thức dậy, bọn họ cũng chỉ có thể ngồi một bên nghỉ ngơi. Gia chủ nhà nông kia thấy một con heo rừng to lớn nằm trước cửa nhà, suýt nữa ngất đi vì sợ. Trác tiên sinh, vị đại nhân vật có địa vị cực cao trong Tình Nha Đại Tùy này, ăn nói khép nép nửa ngày, cộng thêm hai mươi lạng bạc đền bù, nhà nông kia mới hồi phục tinh thần, không truy cứu việc Trư Tiểu Hoa tự tiện xông vào dân trạch, phi lễ heo nái đàng hoàng.

Trác tiên sinh liên tục nói lời cảm ơn.

Trong lúc rảnh rỗi, Phương Giải tới gần Trác tiên sinh, thấp giọng hỏi:- Trác tiên sinh, liệu ta có thể hỏi tiên sinh một vấn đề không?

– Hỏi đi.

Trác tiên sinh rõ ràng không có hứng thú vì đau lòng bạc, trừng mắt nhìn con Trư Tiểu Hoa kia, sinh lòng hờn dỗi.

– Tu hành, rốt cuộc là cái gì?

Phương Giải từng đưa ra vấn đề này với Đại Khuyển, Mộc Tiểu Yêu, lão già què và rất nhiều người. Nhưng bởi vì hắn không thể tu hành, cho nên không cách nào lý giải sự huyền diệu của tu hành. Cho tới tận bây giờ, hắn khắc sâu nhất, chính là Mộc Tiểu Yêu nói tu hành sẽ rất đau. Mỗi một lần tu vị tăng lên, thân thể đều chịu qua một lần thử thách.Trác tiên sinh nhìn Phương Giải, hỏi:

– Vì sao ngươi hiếu kỳ với tu hành như vậy?

Hắn đặt tay lên cổ tay của Phương Giải, sau một lát buông lỏng, nói:

– Lẽ nào không ai nói với ngươi rằng, thể chất của ngươi căn bản không thể tu hành? HƠn nữa, phần lớn người trong thiên hạ có tư chất bình thường, người có thể tu hành trăm người không có một. Mà trong số những người có thể tu hành, cả đời vất vả tu luyện, cũng chỉ có hai, ba phần vượt qua Tam Phẩm. Mà thể chất của ngươixác thực rất kỳ lạ.

– Một trăm hai mươi tám huyệt khiếu, chỉ thông một khiếu đúng không?

Phương Giải không thèm để ý tới việc này. Dù sao hắn đã thành thói quen.- Không đúng, là thông hai khiếu.

Trác tiên sinh chăm chú nói:

– Ngươi thấy vị nông phu mà ta vừa bồi thường tiền kia không? Dựa theo đạo lý mà nói, thể chất của hắn còn hơn cả ngươi. Dân chúng bình thường, ít nhất cũng phải thông ba tới năm khiếu. Một trăm hai mươi tám huyệt khiếu, chỉ thông hai khiếu, đây là lần đầu tiên ta thấy một người như ngươi.

– Hai khiếu?

Phương Giải khẽ giật mình, trong lòng như phiên giang đảo hải. Sắc mặt của hắn biến ảo không ngừng, trong lòng phức tạp khó có thể hình dung. Hắn cũng không biết mình nên cao hứng hay là tiếp tục tự ti nữa. Trước khi rời khỏi Phan Cố, hắn không thông khiếu nào. Về sau cũng không biết nam tử mặc áo xanh kia sử dụngphương pháp gì, giúp mình thông một khiếu. Trong hai tháng này, lại lặng yên không một tiếng động thông một khiếu.

Nhưng chính Phương Giải cũng biết, thông một khiếu với thông hai khiếu không có gì khác nhau.

Hắn không có tính toán kể chuyện lúc trước mình chỉ thông một khiếu cho Trác tiên sinh. Nghĩ ngợi, hỏi:

– Ta muốn biết, cường giả Cửu Phẩm mạnh như thế nào?

Trác tiên sinh trầm ngâm một lúc, nói:

– Ngươi có biết vì sao núi Thanh Nhạc trở thành nơi nổi tiếng của thiên hạ không? Vì sao Nhất Khí Quan trở thành đạo tông chính thống của thiên hạ không?- Bởi vì trong Nhất Khí Quan có Tiêu chân nhân.

Phương Giải đáp.

Trác tiên sinh lắc đầu nói:

– Có một việc rất ít người biết, chính là núi Thanh Nhạc nổi danh trước, rồi mới tới Nhất Khí Quan. Sở dĩ Nhất Khí Quan lựa chọn xây dựng ở núi Thanh Nhạc, sở dĩ Hoàng Đế bệ hạ phong Tiêu chân nhân là Quốc Sư, trong chuyện này cỏ rất nhiều bí mật, ta cũng không thể biết hết được. Nhưng có một chuyện có thể xác địnhchính là Tiêu chân nhân có một vị sư đệ. Nghe nói kinh tài tuyệt diễm, lúc trẻ đã đạt tới cảnh giới Cửu Phẩm.

– Có một lần hắn và Tiêu chân nhân vân du tới núi Thanh Nhạc, nhìn thấy trên một vách đá của núi Thanh Nhạc có một tảng đá lớn nhẵn nhụi giống như một tấmgương do thiên nhiên hình thành. Tảng đá cao chừng ba, bốn trượng, dựng đứng ở vách đá. Dưới tảng đá lớn là thâm uyên vạn trượng. Sư đệ của Tiêu chân nhân chỉ vào tảng đá kia, nói, cảnh sắc bao la hùng vĩ như vậy, sao có thể thiếu lưu bút?

– Bởi vậy hắn nhảy lên vách đá, dùng tay trái làm bút viết lên bảy chữ cực kỳ có khí thế trên tảng đá. Chữ như rồng rắn, khắc vào đá chừng ba phân. Lúc đương kim bệ hạ biết được việc này, liền hạ chỉ xây Nhất Khí Quan ở núi Thanh Nhạc, phong Nhất Khí Quan làm đạo tông chính thống của thiên hạ. Tiêu chân nhân thì trở thành người đứng đầu của đạo tông, đứng đầu của giang hồ.

– Bảy chữ gì?

– Đạo tông sẽ hưng thịnh ở đây.Dùng tay làm bút, viết lên bảy chữ to lên tảng đá lớn, dưới chân là hố sâu thăm thẳm, trong đầu Phương Giải nhịn không được ảo tưởng tới cảnh lúc đó.

– Tu hành tới Cửu Phẩm, binh khí mạnh nhất thiên hạ không có gì ngoài bản thân mình.

Trác tiên sinh duỗi một ngón tay vung vẩy trên không trung:

– Dùng ngón tay làm đao, cũng có thể xuyên kim, đoạn ngọc.

Rốt cuộc vì sao lại thay đổi?Phương Giải vừa cưỡi ngựa vừa nghĩ tới vấn đề này. Mười lăm năm qua, Khí Hải của hắn căn bản là không thông. Hay nói cách khác, hắn căn bản không có Khí Hải. Một trăm hai mươi tám huyệt khiếu chỉ là bài trí. Nếu dựa theo lẽ thường, cho dù hắn không chết, cũng là nằm trên giường không thể động đậy được, sống cuộc sống thực vật.

Rời Phan Cố thông một khiếu, đi hai tháng mở hai khiếu.

Liệu sau này có thông hết không?

Nếu có thể, vậy mình phải đợi tới bao giờ mới thông ba mươi sáu huyệt? Chỉ khi thông ba mươi sáu huyệt, mới có thể cảm nhận được khí tức tinh khiết của thiên địa. Sau đó thì chuyển hóa loại khí tức đó thành kình khí ẩn trong Khí Hải. Rồi lại dung nhập kình khí vào tứ chi bách hải, do đó khiến cho thân thể trở nên mạnh mẽ. Đây làtu hành. Nhưng nếu như cứ hai tháng mới thông một khiếu, thì cần sáu năm mới thông ba mươi sáu khiếu.

Mặc dù là sáu năm sau thông ba mươi sáu khiếu, thì cũng chỉ là miễn cưỡng có thể tu hành mà thôi.

Tu hành tới Cửu Phẩm, thậm chí có thể có năng lực phá núi, đoạn sông.

Cho nên hắn khát vọng tu hành, khát vọng trở nên càng ngày càng lớn mạnh. Kiếp trước cũng tốt, kiếp này cũng thế, một người không có thực lực, sẽ bị loại bỏ, hoặc trở thành bia ngắm của xã hội. Sở dĩ có câu Người ở trên người, cũng vì những người có thực lực kia luôn dẫm lên đầu những người bình thường.

Trác tiên sinh cưỡi trên lưng Trư Tiểu Hoa, nhìn Phương Giải trầm tư, khẽ lắcđầu, trong lòng nói một tiếng, đáng tiếc. Thân thể của người thiếu niên này quá quái dị. Rõ ràng thể chất của hắn là nhiều bệnh nhiều tai, nhưng hắn vẫn sinh long hoạt hổ, còn cường tráng hơn cả người thường. Hơn nữanghe Đại Khuyển nói qua, lúc nửa đường Phương Giải đã giết một cao thủ có tu vị Tứ Phẩm. Nếu việc này mà truyền tới giang hồ, lập tức sẽ tạo nên sóng to gió lớn.

Người không thể tu hành giết một cường giả Tứ Phẩm. Điều này thật giống như một đứa trẻ con ba tuổi đánh vỡ sọ một nam tử trưởng thành vậy.

– Chờ tới đế đô, ta sẽ giúp ngươi một tay. Nếu Diễn Vũ Viện không thu ngươi, ta sẽ cố hết sức đưa ngươi tới thành Ung Châu.

Trác tiên sinh cười nói:

– Có thể giúp ngươi, cũng chỉ như vậy.Phương Giải sững sờ, lập tức ôm quyền, thi lễ thật sâu:

– Đại ân không có lời nào cảm tạ hết.

Trong thành Ung Châu thuộc Ung Quận ở Nam Cương Đại Tùy có một Đại tướng quân La Diệu cũng không thể tu hành. Chỉ thuần túy luyện thể lại đạt tới cảnh gới Cửu Phẩm. Hắn là người duy nhất của Đại Tùy, có lẽ là toàn bộ thiên hạ, có thể dùng thân thể phàm nhân đạt tới cảnh giới như vậy. Hơn nữa, có lời đồn rằng thực lực của La Diệu thậm chí đã vượt xa Cửu Phẩm. Thực lực trên Cửu Phẩm không có tên gọi. Nhưng không ai phủ nhận rằng có lẽ thực sự tồn tại cao thủ như vậy.

Đối với thể chất quái dị của Phương Giải, Trác Bố Y chỉ có thể suy đoán rằng, có lẽ hắn và La Diệu là cùng một loại người. Dù khả năng này cực kỳ bé nhỏ.

– Tuy nhiên, nếu muốn kiến công lập nghiệp, tốt nhất vẫn là quay lại biên giớiTây Bắc. Dùng phản ứng và đầu óc của ngươi, không lo không đạt tới chức vị cao.

Hắn nhìn Phương Giải, nói.

Phương Giải cười cười:

– Đại Tùy rộng lớn, không thiếu người trong hàn môn thông minh hơn ta. Nhưng trăm năm qua, Đại Tùy có mấy đệ tử hàn môn trở nên nổi bật? Sở dĩ La Diệu có thành tựu như hiện tại, còn không vì hắn từng là một nô tài cầm ô cho Hoàng Đế sao? Nếu không có cơ duyên đó, không thể nói trước hiện tại hắn bất quả chỉ là một tiều phu sống trong núi, nghèo khổ qua ngày mà thôi.

Lúc Hoàng Đế Đại Tùy tiền nhiệm tới Tây Bắc tuần tra, có một lần cải trang vi hành gặp phải một con trâu điên. Con trâu này không biết vì sao mà kinh hãi, lao như điên trên đường cái, khiến không ít người đi đường bị thương. Hoàng Đế vừa muốnhạ lệnh cho thủ hạ thị vệ giết con trâu hộ người dân. Thì thấy một tiều phu trẻ tuổi tiện tay ném củi khô sau lưng xuống đất rồi lao nhanh tới, chính diện ngăn đón con trâu điên. Hai tay nắm vào sừng trâu, chỉ dùng lực của hai cánh tay quật đổ con trâu điên. Lại một quyền đập đầu con trâu điên lún xuống đất.

Về sau vị thiếu niên này trở thành người cầm ô cho Hoàng Đế. Hắn ngủ đông mấy năm, cuồi cùng đạt được công lao lớn là bình định quận Tiều Ngư ở Đông Bắc. Được Hoàng Đế đặc biệt phong làm Ngũ Phẩm Biệt Tướng. Từ đó công lao liên tiếp tới tay, bách chiến bách thắng.

Thiếu niên này, chính là La Diệu.

Một quyền đập chết trâu điên, La Diệu chỉ mới mười lăm tuổi. Không thể nghi ngờ rằng hiện tại Phương Giải không có thực lực đó. Hắn có vô số biện pháp giết contrâu điên kia, nhưng không thể dùng lực liều mạng với nó được.

Cho nên La Diệu chính là La Diệu, độc nhất vô nhị La Diệu.

Đế đô

Cung Thái Cực

Binh Bộ Thượng Thư Ngu Đông Lai bước nhanh tới Đông Noãn Các, nội thị thái giám Tô Bất Úy đã đợi sẵn ngoài cửa, vội vàng hành lễ nói:- Bệ hạ đang chờ đại nhân. Bệ hạ đã phân phó, sau khi đại nhân tới liền trực tiếp đi vào. Nô tỳ một mực ở đây, chỉ chờ đại nhân tới.

Nói xong, hắn lại hạ giọng nói:

– Hôm nay tâm trạng của bệ hạ không tốt lắm, đại nhân cẩn thận một chút.

Ngu Đông Lai thấp giọng nói cảm ơn, sau đó sửa sang lại quan phục trên người, bước nhanh vào Đông Noãn Các. Hắn cúi đầu đi vào, nên không biết trong phòng có người hay không. Lúc vào cửa, hắn lặng lẽ nhìn lên, thấy phía trên có hai người ngồi, cho nên trong lòng yên tâm hơn không ít.

Nếu bệ hạ tức giận chỉ triệu một mình mình, thì mới là phiền toái lớn.

– Thần Ngu Đông Lai khấu kiến bệ hạ!Hắn quỳ xuống hành lễ.

Đợi thêm một lúc, nhưng không thấy Hoàng Đế lên tiếng, trong lòng Ngu Đông Lai căng thẳng. Nhanh chóng nhớ lại mấy ngày hôm nay mình có làm sai chuyện gì không. Còn chưa đợi hắn nhớ ra, một quyển tấu chương từ thư án bên kia ném tới, cạch một tiếng, rơi ở trước mặt hắn, dọa sợ hắn.

– Bản thân xem đi!

Ngữ khí của Hoàng Đế lộ ra sự thất vọng và phẫn nộ. Dù đã áp chế, nhưng cũng đủ làm cho lòng người kinh hãi.

Ngu Đông Lai cẩn thận nhặt tấu chương lên, mở ra xem. Vừa nhìn liền biến sắc. Hắn ngẩng đầu nhìn Hoàng Đế, trong nháy mắt sau lưng đã ướt đẫm mồ hôi. Hắn liếcnhìn Hoàng Đế một cái, lập tức gục đầu xuống nền đá xanh lạnh lẽo. Cái đầu gục xuống quá thấp, cho nên cái mông nhếch lên khá cao, tư thế thoạt nhìn có chút buồn cười.

– Thần không tra, thỉnh bệ hạ trách phạt!

– Trách phạt!

Hoàng Đế lạnh lùng nói:

– Nếu trẫm lấy lục tương quan trên đầu ngươi, ngươi có bằng lòng hay không? Trẫm giao Binh Bộ cho ngươi, không ngờ ngươi lại kết phường với cấp dưới dấu diếm trẫm! Trẫm đặt kỳ vọng rất nhiều vào Lý Hiếu Tông, nhưng hắn lại làm cho trẫm rất thất vọng!Ngu Đông Lai sợ tới mức toàn thân run rẩy, cúi rạp xuống không dám lên tiếng.

Hắn nhịn không được thở dài trong lòng, việc ở Phan Cốthực sư là phiền toái. Đăng bởi: admin


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.