Ai cũng từng mở hội, dù là thời xưa hay thời nay đều có hội nghị được mở, có hội thì sẽ có người mở hội, mà mở hội thông thường chỉ có hai lý do.
Thứ nhất, để giải quyết vấn đề.
Thứ hai, để trốn tránh vấn đề.
Có một số hội nghị dùng để trì hoãn, mượn cớ để tránh né một số chuyện hoặc một số vấn đề.
Có hội nghị thảo luận vĩnh viễn mà không quyết định. Cho dù có mở hội mười lần tám lần, lại mở hội mười năm tám năm, hội thì cứ mở, bàn bạc vẫn không kết thúc, vấn đề vẫn là vấn đề.
Vì vậy có một số hội nghị, mục đích chỉ để lãng phí thời gian, vun đắp tình cảm, đấu tranh nhân sự hay biểu thị quyền uy, đó không phải hội nghị thật sự, hoặc là vốn không cần phải mở hội.
Kim Phong Tế Vũ lâu là bang phái đệ nhất trong kinh thành, công việc bộn bề, dĩ nhiên không thể giống như Thái Kinh, thường ở trong triều mời dự họp quốc sự đại hội gì đó, thực ra chỉ là ca công tụng đức, nịnh hót lẫn nhau, khoe khoang phù phiếm, ăn uống vui đùa một phen mà thôi.
Lúc Tô Mộng Chẩm chủ trì hội nghị của Phong Vũ lâu, đã sớm thiết lập giới hạn về thời gian.
Thời gian vừa đến, y sẽ lập tức dừng hội nghị.
Cho dù chuyện trọng đại lớn lao đến đâu, khi đến thời hạn thì sẽ đưa ra quyết định, không thảo luận vô ích nữa.
Nếu như gặp chuyện quan trọng mà người phụ trách không kịp thời báo cáo, hậu quả sẽ tự gánh lấy. Nên biết, từ trước đến nay Tô Mộng Chẩm luôn “thưởng phạt nghiêm minh”, không ai dám tùy tiện vi phạm điều này.
Cho nên mọi người bị thời hạn này thúc đẩy, dĩ nhiên sẽ có lời nói mau, có chuyện báo nhanh, có hội nghị thì nhanh chóng quyết định.
Cho dù thời gian chưa tới, chỉ cần người khác tán gẫu liên thiên, Tô Mộng Chẩm cũng sẽ lập tức làm một chuyện, đó là rên rỉ.
Y luôn có nhiều bệnh, thân thể yếu ớt.
Lúc y “dồi dào” cũng “có quyền” nhất, trên người lại có hai mươi bảy loại bệnh, Thụ đại phu vẫn luôn ở bên cạnh chăm sóc cho y.
Do đó, chỉ cần y vừa rên rỉ, mọi người sẽ cảm thấy một loại “tội lỗi vì lãng phí thời gian còn sót lại của người bệnh nặng này”, vội vàng kết thúc đề tài vô vị, lập tức đưa ra kết luận, kết thúc hội nghị.
Bạch Sầu Phi thì không, hắn lạnh lùng, hơn nữa còn kiêu ngạo.
Hắn không giống như Tô Mộng Chẩm.
Tô Mộng Chẩm lạnh lẽo, nhưng trong nội tâm của y không hề quyết liệt, hơn nữa còn khá ôn hòa.
Bạch Sầu Phi thì lại không ai dám nói tràng giang đại hải trước mặt hắn.
Hắn coi trọng kỷ luật, thậm chí còn muốn người khác đứng để mở hội.
Ngồi khiến cho người ta buông lỏng, đứng thì lời nói sẽ ngắn gọn hơn nhiều.
Khi hắn cho rằng không cần nghe, sẽ lập tức cắt lời của người khác, thậm chí lúc cần thiết, hắn cũng không ngại dùng các loại thủ đoạn bẻ gãy đầu của đối phương.
Thời gian chính là cuộc đời của con người, hắn tuyệt đối không cho phép người khác lãng phí thời gian của hắn.
Vương Tiểu Thạch thì lại khác, hắn chẳng hề quan tâm.
Hắn cho rằng, lãng phí thời gian và không lãng phí thời gian đều là cuộc đời. Chỉ cần lãng phí một cách vui vẻ, “lãng phí” sao cho “thú vị”, vậy “lãng phí” một chút thì đã sao?
Hắn cảm thấy, người quý trọng thời gian như Lôi Tổn đã chết, Tô Mộng Chẩm nắm chắc thời gian cũng đã chết, Bạch Sầu Phi tuyệt đối không chịu lãng phí thời gian cũng chết như vậy. Cho dù có quý trọng thời gian, kết quả vẫn phải chết; sau khi chết rồi, thời gian gì đó đều chỉ là giả dối, cũng không quan trọng có lãng phí hay không.
Cho nên, hắn mở hội rất coi trọng tình cảm, không khí, thậm chí vừa nói vừa cười, tràng giang đại hải. Có điều, những lời mọi người hữu tâm vô ý nói ra trong lúc thoải mái, hắn đều ghi nhớ, xem như là ý kiến tham khảo. Đến lúc phải quyết định, hắn chỉ tìm mấy người quen thuộc đến mở hội, có lúc thậm chí không tổ chức hội nghị đã đưa ra quyết định.
Quan trọng là quyết định chứ không phải hội nghị. Hội nghị vốn được mở ra để quyết định, chỉ có điều, kết quả mở hội thường là mở nhiều thêm, có một số người đã lẫn lộn đầu đuôi, quên đi mục đích chính và ý nghĩa của việc mở hội.
Thế nhưng, vào thời điểm quan trọng này, hắn lại cần phải mở hội.
Hắn tìm vài nhân vật then chốt đến mở hội.
Ngày mai có nên cứu Phương Hận Thiếu và Đường Bảo Ngưu hay không?
– Cứu.
Lương A Ngưu nói một cách sảng khoái gọn gàng, hắn đại biểu cho ý kiến của phe chủ trương dốc sức nghĩ cách cứu viện:
– Huynh đệ thủ túc gặp nạn, thấy chết mà không cứu, chúng ta còn là người sao? Sau này đi lại trên giang hồ, không sợ người khác chê cười à?
– Không phải là không cứu, vấn đề là phải làm sao cứu?
Ôn Bảo cười hì hì, ở đây chỉ có hắn là ung dung nhất, nhưng lời nói lại thận trọng nhất:
– Hiện tại cách thời gian xử trảm chỉ có ba bốn canh giờ, chúng ta sắp xếp như thế nào? Tượng Tị tháp và Phong Vũ lâu vừa mới thống nhất, hài cốt của Tô lâu chủ và Bạch Sầu Phi còn chưa lạnh, Vương tháp chủ chưa được nghỉ ngơi, lòng quân chưa ổn. Với thực lực hiện giờ mà muốn giao đấu trực diện với cấm quân triều đình, cao thủ đại nội, có đáng hay không? Có thành hay không? Có thể hay không?
– Ta cứu, nhưng Vương Tiểu Thạch không nên đi.
Ý kiến của Chu Tiểu Yêu lại đại biểu cho một nhóm người khác:
– Hắn không đi, chúng ta có thể xem như hành động riêng lẻ, không đến nỗi liên lụy đến trong tháp, trong lâu. Lỡ may sắp thành lại bại, chỉ cần Tiểu Thạch Đầu còn ở đây, quần long có đầu, sẽ không bị tổn thương nguyên khí, giữ gìn thực lực.
– Nếu như cứu Phương, Đường mà Vương tháp chủ không ra tay, e rằng khó có hi vọng;
Đường Thất Muội lại khôi phục vẻ lạnh lùng của hắn, giọng nói âm trầm bày tỏ nỗi băn khoăn của rất nhiều người:
– Nếu như Vương Tiểu Thạch đi, chỉ sợ cũng lành ít dữ nhiều. Thái Kinh là một con cáo già, sớm không chém người, chậm không chặt người, lại chọn ngay lúc này, chính là muốn nhân lúc chúng ta khí thế chưa mạnh, cơ nghiệp chưa vững, đánh cho chúng ta không kịp trở tay.
Vương Tiểu Thạch đang nghe, rất cẩn thận lắng nghe.
Sau đó hắn hỏi:
– Có biện pháp vẹn cả đôi đường không?
Vấn đề rất đơn giản, nếu như cứu, Vương Tiểu Thạch phải đích thân ra tay, đến lúc đó, cứu được hay không chưa biết, nhưng chắc chắn sẽ bị triều đình mượn cớ, hoàn toàn diệt trừ thế lực mới hưng thịnh của Kim Phong Tế Vũ lâu và Tượng Tị tháp. Còn nếu Vương Tiểu Thạch khoanh tay không để ý tới, thấy chết mà không cứu, sẽ bị thiên hạ chê cười, trở thành kẻ bất nghĩa, danh dự cũng bị ảnh hưởng lớn.
Mọi người đều lắc lắc đầu.
Vương Tiểu Thạch nhìn chăm chú vào Dương Vô Tà.
– Ta muốn nghe ý kiến của ngài một chút.
Nếp nhăn đầy mặt Dương Vô Tà giống như bố trí từng lớp phòng tuyến, nhưng ánh mắt lại trong vắt và linh hoạt.
– Ngươi muốn nghe nói thật, hay là nói dối?
Vương Tiểu Thạch nói:
– Lúc này còn nghe nói dối sao? Còn có người nói dối sao? Ngài sẽ nói dối à?
Dương Vô Tà nói:
– Nói dối dễ khiến người ta vui vẻ. Nếu ngươi muốn ta nói, dĩ nhiên ta sẽ nói. Lời thật chỉ có ba chữ, không nên đi.
Vương Tiểu Thạch hỏi lại:
– Tại sao?
Dương Vô Tà:
– Ngươi là người thông minh, ngươi hiểu nguyên nhân còn rõ hơn ta, vấn đề chỉ là ngươi có làm được hay không.
Vương Tiểu Thạch thở dài:
– Lời của ngài rất đúng, vấn đề chỉ là ta có làm được hay không.
Dương Vô Tà nói:
– Người làm chuyện lớn phải có lòng dạ tàn nhẫn, phải có thủ đoạn cay độc. Lòng dạ của ngươi có đủ tàn nhẫn hay không? Thủ đoạn có đủ cay độc hay không?
Vương Tiểu Thạch nói:
– Ta không phải người làm chuyện lớn, ta chỉ muốn làm những chuyện nên làm.
Dương Vô Tà nói:
– Hiệp giả có chuyện nên làm, trí giả có chuyện không nên làm. Mấu chốt là vào lúc này ngươi có thể thuận theo tự nhiên hay không?
Vương Tiểu Thạch trầm tư nhiều lần, dứt khoát nói:
– Không thể.
Dương Vô Tà nghiêm nghị:
– Nếu không thể, vậy ngươi còn hỏi ý kiến gì?
Vương Tiểu Thạch vẫn rất lễ độ:
– Ta muốn đi, cũng cần phải đi, nhưng lại không muốn làm liên lụy trong tháp trong lâu, không muốn vì việc làm của mình mà phá hỏng cục diện tốt đẹp này. Ngài có diệu kế gì không?
Lần này đến phiên Dương Vô Tà trầm ngâm năm lần bảy lượt, cuối cùng nói:
– Trừ khi…
Vương Tiểu Thạch vội vàng hỏi:
– Trừ khi cái gì?
Dương Vô Tà nói:
– Ta không tiện nói, nói ra cũng sợ ngươi hiểu lầm ý ta.
Vương Tiểu Thạch ở trước mặt mọi người vái y thật sâu:
– Tiểu Thạch ở đây chân thành thỉnh giáo, hỏi kế Dương tiên sinh, biết rõ ý kiến tốt thì dễ tổn thương người, thuốc mạnh gây ra đau đớn. Sau khi được giác ngộ, Tiểu Thạch quyết sẽ không quy tội cho người hiến kế, hoặc oán trách việc định kế. Xin tiên sinh tin tưởng ta, chỉ cho ta một con đường sáng. Tiên sinh không ngại dư luận, cho ta kế hay, Tiểu Thạch sẽ khắc sâu trong lòng, vĩnh viễn không quên, không phụ ân tình.
Vương Tiểu Thạch dùng tư cách thủ lĩnh của hai bang hội lớn, tha thiết thỉnh giáo Dương Vô Tà.
Dương Vô Tà vẫn trầm ngâm không nói.
Nếu như Đường Bảo Ngưu có ở đây, nhất định sẽ vỗ bàn, vỗ ghế, vỗ mông (của mình và người khác), chỉ vào mũi đối phương (hoặc là mắt, lưỡi, họng, răng vân vân) mắng lớn.
Đáng tiếc là hắn không có ở đây.
Nếu như Phương Hận Thiếu có mặt, hắn chưa chắc sẽ mắng, nhưng nhất định sẽ trích dẫn kinh văn (tuy nhiều lần trích sai), dựa theo điển cổ (cũng nhiều lần dựa sai) để chế giễu một phen.
Nhưng hắn cũng không có mặt.
Chỉ có Chu Tiểu Yêu cười lạnh nói:
– Ngươi đừng bức y. Ta thấy y gãi rớt hết cả đầu tóc bạc cũng không nghĩ ra được đâu.
– Đây là phép khích tướng sao?
Dương Vô Tà chỉ cười một tiếng, sau đó nghiêm mặt nói với Vương Tiểu Thạch:
– Biện pháp của ta, là biện pháp khi không có biện pháp. Ngươi dùng kế của ta, có lẽ sẽ bảo vệ Tượng Tị tháp và Phong Vũ lâu nhất thời không ngã, nhưng lại có thể khiến cho ngươi sau này cùng đường bí lối, rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục.
Vương Tiểu Thạch cười khổ, sờ sờ môi trên của mình:
– Xem ra ta thật sự nên để râu.
Vào lúc này cảnh này, hắn lại nghĩ đến chuyện để râu.
Điều này khiến cả Dương Vô Tà cũng ngẩn người:
– Để râu?
– Nhân trung * của ta quá mỏng, sợ không có hậu phúc, tiên sư từng bảo ta để râu, có thể ngăn cản kiếp nạn…
Dứt lời, Vương Tiểu Thạch lại vài Dương Vô Tà một cái thật sâu:
– Cho dù Tiểu Thạch có kết quả như thế nào, tối nay Tiểu Thạch vẫn muốn thành tâm thỉnh giáo, xin tiên sinh nói rõ đạo lý.
* Trung điểm nằm giữa mũi và môi.
Dương Vô Tà hít một hơi thật sâu, thong thả nói:
– Cũng chưa chắc đã không có kết quả tốt, chỉ là chuyện sau này phải xem nhân duyên gặp gỡ, lòng người ý trời rồi.
Sau đó y mới nói:
– Trước tiên ngươi phải tìm được một người đức cao vọng trọng, có thể khiến mọi người tin phục…
Nói tới đây, y bỗng nhiên muốn nói lại thôi, nhìn mọi người chung quanh một lần, sau đó mới nói từng chữ, từng chữ:
– Để thay thế ngươi.
Mọi người vừa nghe, dĩ nhiên là kinh ngạc. Chợt thấy ánh mắt sắc bén của Dương Vô Tà như một vệt sáng lạnh từ trong mí mắt sâu quét qua mọi người một lần, những người có mặt đều có cảm giác như bị lưỡi đao phớt qua.
– Chỉ là, nơi này không ai có bản lĩnh như vậy…
Dương Vô Tà hừ một tiếng, cũng không biết là cười hay thở dài, nói thêm một câu:
– Dĩ nhiên cũng bao gồm cả ta.
Lúc này, đám người Thương Sinh Thạch truyền báo, Trương Thán đã trở về.
Ôm một thiếu nữ hôn mê bất tỉnh hấp hối trở về.