Người chắn giữa bọn họ là danh bổ Thiết Thủ, Thiết Du Hạ.
Lúc này Thiết Du Hạ giống như cũng muốn giành công, hơn nữa còn tập kích Vương Tiểu Thạch.
Y còn hét lớn một tiếng:
– Ha! Vương Tiểu Thạch, ngươi chạy không thoát đâu!
Sau đó đi một bước uy vũ, vượt lên phía trước, đánh ra một chưởng.
Một chưởng kia của y đánh vào lưng Vương Tiểu Thạch.
Nhìn khí thế của một chưởng này, đủ để làm núi rung đất chuyển. Ít nhất chưởng của y vừa phát ra, chưởng phong đã lan khắp toàn bộ đại sảnh, chưởng kình cũng tràn ngập trong biệt thự Biệt Dã, du đãng lượn quanh, rung động không ngừng.
Với tính tình thâm trầm khiêm tốn của Thiết Du Hạ trước giờ, y rất ít khi phát động nội công và chưởng công có thanh thế mênh mông, khí thế vang dội như vậy.
Có thể là vì hôm nay y cực kỳ căm hận Vương Tiểu Thạch, cho nên tính tình mới nóng nảy như vậy, phát ra công lực to lớn như vậy.
Có điều, Vương Tiểu Thạch cũng không vì tiếng hét của đối phương mà thật sự không đi, ngược lại còn “chuồn” nhanh hơn một chút.
Thời gian “trốn” của Vương Tiểu Thạch nhanh hơn một chút so với “đuổi”, giống như một hòn đá bị người ta dùng sức ném ra, mạnh, gấp, hơn nữa còn cực nhanh.
Một chưởng của Thiết Thủ đánh không trúng, chẳng biết vì sao lại nghênh đón một quyền kia của Diệp Thần Du.
Không, nhìn giống như là một quyền kia của Thần Du Gia Gia vừa lúc đánh vào chưởng của y, cố ý muốn giúp Vương Tiểu Thạch ngăn cản một kích này.
Một tiếng “ầm” vang lên, một chưởng một quyền va chạm vào nhau.
Một người thân thể nhoáng lên, người kia thì lui lại một bước, đều không có chuyện gì.
Buổi tối hôm đó, Diệp Vân Diệt ăn uống đều phun ra hết, cái gì cũng ăn không vô, uống không trôi vào trong dạ dày.
Có một lần nôn mửa, hắn còn phát hiện trong đó có một cái răng.
Như vậy ba lần, hắn tổng cộng rớt ba cái răng.
Bởi vì một chưởng kia.
Trong lòng hắn hiểu được, hắn không muốn có địch nhân như Thiết Thủ, hắn nhất định phải giết chết kẻ địch giống như Thiết Thủ.
Thiết Thủ cũng giống như chẳng có chuyện gì, nhưng từ buổi tối hôm đó trở đi, trong một ngày tóc của y ít nhất rụng xuống một trăm sợi, kéo dài đến ba tháng.
Trong khoảng thời gian này, y gần như trở thành nửa hói đầu.
Hơn nữa bắt đầu từ đêm hôm đó, chỉ cần y nhắm mắt lại đều gặp ác mộng, mộng thấy mình rơi vào trong cát.
Cát rất mềm, y giãy giụa không được, dần dần chìm xuống…
Liên tiếp bảy đêm đều gặp ác mộng này.
Cho nên trong lòng y cũng hiểu rõ, y không muốn có kẻ địch giống như Diệp Vân Diệt, y nhất định phải vượt qua địch nhân giống như Diệp Thần Du và quyền kình của đối phương.
Lúc Thiết Du Hạ và Diệp Vân Diệt đấu một quyền một chưởng, Vương Tiểu Thạch đã nhanh chóng thoát khỏi vòng vây, xông vào nội đường, chạy vào gian phòng thứ nhất bên trong.
Đây là một căn phòng lớn.
Hắn đá văng cửa xông vào.
Lúc này, truy binh của hắn là đám người Thiên Hạ Đệ Thất, Nhất Gia, Hắc Quang Thượng Nhân cũng đã đuổi tới, nhưng không ai lập tức xông vào.
Bởi vì cửa chỉ có một, Vương Tiểu Thạch lại đang ở bên trong. Cho dù ba người này võ công cao tuyệt thiên hạ, nhưng nếu phải làm người đầu tiên đơn độc đối phó với Vương Tiểu Thạch trong địa thế hiểm yếu, mọi người đều không muốn đứng mũi chịu sào.
Cho nên mọi người đều nhìn về phía Thái Kinh, chờ hắn hạ lệnh.
Thái Kinh còn chưa tỉnh hồn.
Thái Kinh chỉ hơi định hồn.
Thiết Thủ đã quay sang Diệp Vân Diệt quát mắng:
– Ha! Sao ngươi lại ngăn cản một kích của ta đánh Vương Tiểu Thạch!
Diệp Thần Du đang muốn quát lại, nhưng mở miệng ra chợt cảm thấy ngọt, chân lực xao động, nguyên khí đại thương, nhất thời nói không ra lời.
Đồng Quán đỡ lấy Thái Kinh. Hắn vốn xuất thân từ võ quan, hoàng đế Triệu Cát trước tiên sủng ái hắn, sau đó được hắn giới thiệu nên mới tin tưởng Thái Kinh. Vì vậy hắn càng cậy thế hành hung, không coi ai ra gì, lập tức quay sang Thiết Thủ quát lên:
– Sau ngươi lại để tên đó chạy trốn! Tên nha sai nho nhỏ ngươi không muốn sống nữa à?
Thiết Thủ chỉ khoanh tay, hờ hững nói:
– Các ngươi cũng nhìn thấy, là ta ra tay đối phó với Vương Tiểu Thạch. Không có một quyền kia của hắn, Vương Tiểu Thạch đã sớm ngã xuống rồi.
Đồng Quán cũng nhìn thấy “thật tình” như thế, cho nên càng nóng giận:
– Hừ, bổ khoái chó săn của Gia Cát lão nhi mà cũng truy bắt Vương Tiểu Thạch sao? Đúng là cười chết ta!
Thiết Thủ thản nhiên nói:
– Đồng tướng quân đừng cười, càng nhất định đừng cười chết, nếu không Đồng tướng quân sẽ vu cáo tại hạ thêm một tội trạng, đó là tướng quân là bị tại hạ điểm huyệt cười mà chết.
Đồng Quán giận dữ, mắt mở trừng trừng như chuông đồng, đang muốn phát tác. Vương Phủ lại sợ bị Thiết Thủ giương đông kích tây, xảo trả lừa gạt, vội an ủi:
– Đồng tướng quân đừng giận! Vương Tiểu Thạch đi vào biệt thự Biệt Dã, có chắp cánh cũng không thể bay được. Hiện giờ hắn lại tự chui đầu vào lưới, bị vây trong phòng, như vậy thì càng tốt. Nơi này tường đồng vách sắt, chúng ta sẽ bắt rùa trong hũ, hắn chết chắc rồi, không đáng phải tranh cãi với mấy tên nha sai tạp dịch.
Thái Kinh lúc này mới định hồn, chợt kêu lên:
– Không được!
Mọi người đều không hiểu.
Thái Kinh lúc này đã định hồn, quát lên:
– Không thể để hắn ở trong phòng!
“Hắc Quang Thượng Nhân” Chiêm Biệt Dã là người đầu tiên tỉnh ngộ, kêu lên:
– Đúng! Trong phòng này có…
Lời còn chưa dứt, trên người hắn đã tỏa ra ánh sáng đen, như một đám mây đen che mờ trăng sao.
Cùng lúc đó, trên tay Thiên Hạ Đệ Thất phát ra một chùm ánh sáng cực kỳ rực rỡ, chói mắt, sáng mặt, loạn thần.
Đồng thời Nhất Gia cũng xuất đao.
Trường đao vung lên.
Gian phòng kia lập tức sụp xuống.
Cửa phòng không còn, gương đồng cũng bị đánh vỡ.
Gian phòng không có cửa phòng, tất cả đồ vật che lấp đều bị chấn vỡ, đánh văng, lúc này chẳng lẽ Vương Tiểu Thạch còn có thể không hiện hình, hiện thân sao?