Mốc dịch
Fei Yang beta
Khi Trương Thạc tỉnh dậy, Du Tùng không có trong phòng.
Năm giờ sáng anh ra ngoài, thành cổ vẫn chìm trong yên tĩnh, con đường trống trải, phố phường vắng lặng, trên đá xanh còn phủ một lớp sương sớm, giống như vừa được cơn mưa gột rửa, ẩm ướt, sạch sẽ. Có con mèo hoang bị làm phiền, gầm gừ một tiếng rồi lủi vào trong ngõ nhỏ.
Du Tùng chạy chậm men theo con ngõ nhỏ, thở hơi gấp, mồ hôi chảy ra, nhưng cả người đều khoan khoái.
Về đến nhà trọ, mất đúng bốn mươi phút.
* * * * *
Du Tùng dùng mười phút để tắm rửa, thu dọn hành lý, đúng sáu giờ ra cửa.
Vì anh phối hợp, nên mọi người xuất phát đúng giờ.
Lão Hồ lái xe một vòng trong nội thành Lệ Giang, Dư Nam quay đầu hỏi: “Bữa sáng mọi người muốn ăn gì?”
Trương Thạc đang ngáp: “Có những gì vậy?”
Dư Nam nói: “Mì thịt thái sợi, bánh cuộn nướng, bún.” Cô ngẫm nghĩ: “Còn bán cả sữa đậu nành và bánh quẩy.”
“Mì thịt thái sợi đi, không biết có gì ngon, chúng ta ăn thử xem?” Trương Thạc xán người đến gần Du Tùng hỏi: “Anh Du, được không?”
Du Tùng không kén chọn: “Được.”
Chương Khải Tuệ và Thạch Minh bên cạnh cũng không có ý kiến.
Mọi người nhất trí, lão Hồ bẻ lái, rẽ vào một con phố nhỏ, rồi qua mấy chỗ rẽ nữa thì dừng xe lại.
Là một quán ăn sáng rất bình thường, mặt tiền không lớn, cũng không quá sạch sẽ, trước cửa đông đúc khách ngồi.
Không còn chỗ trống, có người ngồi xổm bên vệ đường, bưng bát, gắp mì, cho vào mồm.
Dư Nam nói: “Đổi sang chỗ khác nhé?”
Du Tùng châm thuốc, nheo mắt: “Không cần, chờ một lúc đi.”
Mùi hương xung quanh xông vào mũi, trong đám đông có thanh niên ăn mặc chỉnh tề, có bác gái mặc đồ ngủ, có ông cụ cầm lồng chim, có cả chị gái dắt theo con nhỏ.
Bát mì sợi nóng hổi bốc khói nghi ngút, mọi người ăn mà mồ hôi mướt trán.
Đứng được năm phút, Chương Khải Tuệ tinh mắt nhanh tay hô: “Này, này, bên kia, bên kia…”
Có một bàn vừa ăn xong, cô nàng chạy trước đến chiếm chỗ.
Ông chủ thu dọn qua loa, dùng giẻ lau xong, trên bàn vẫn còn loang loáng mỡ.
Chương Khải Tuệ lấy khăn ướt lau lại lần nữa, Trương Thạc giễu cợt cô ấy: “Sao cầu kỳ thế, cô cũng đâu gặm bàn.”
Qua mấy ngày họ đã thân với nhau, nói chuyện cũng không cần rào trước đón sau.
Chương Khải Tuệ ném khăn giấy vào ngực anh ta, “Đáng ghét, anh mới gặm bàn ấy.”
Thạch Minh kéo cô lại, nói nhỏ: “Ăn thôi mà, đừng ồn ào.”
Dư Nam nói với ông chủ: “Năm bát mì thịt thái sợi.” Cô nhìn thực đơn trên tường: “Thêm một bát bún đậu phụ mặn.”
Chương Khải Tuệ hỏi: “Chị Dư, chị không ăn mì sợi sao?”
Dư Nam nói: “Hôm nay muốn ăn bún.”
Đang giờ ăn sáng, khách lại đông, chờ khoảng mười phút, mì sợi mới được bưng lên.
Mì thịt thái sợi được làm từ thịt lợn chân giò và mì sợi.
Thịt lợn hầm nhừ, dùng than ninh cho đến khi cháy (sau đó cạo hết lớp màu vàng bên ngoài và rửa sạch), rồi cho thịt và nước dùng vào nồi đất đun chín. Chờ sau khi nguội, quét một lớp tương lên thịt, cho dầu vào nồi chần cho đến khi thịt màu vàng óng.
Cuối cùng cho thịt và nước dùng vào mì.
Thịt ngon không mỡ, sợi mì mềm dai, nước dùng đậm đà.
Là món ngon đặc sản Vân Nam.
Trương Thạc ăn quên trời quên đất, miệng nhai nhồm nhoàm thành tiếng.
Thạch Minh gắp thịt sang cho Chương Khải Tuệ, cô ấy cau mày, Thạch Minh nói: “Buổi sáng ăn nhiều một chút không sao, phải tiêu hao cho cả một ngày.”
Chương Khải Tuệ cong môi, cúi đầu tiếp tục ăn.
Ngược lại Du Tùng thong thả ung dung, anh cầm đũa gẩy mấy cái, nhìn Dư Nam qua đuôi mắt: “Ăn ngon không?”
Dư Nam không ngẩng đầu: “Ngon.”
Ngồi giữa hai người là lão Hồ.
Du Tùng hỏi: “Bên trên là gì vậy?”
“Rau cải, lạc.”
Du Tùng nói: “Cái màu trắng ấy.”
Dư Nam nguýt anh một cái: “Đậu phụ.”
Lão Hồ bị ép ở giữa, đứng ngồi không yên.
Bầu không khí giữa hai người rất đặc biệt.
Du Tùng lại hỏi: “Có vị gì?”
“….” Dư Nam: “Tôi gọi anh một bát nhé?”
“Không cần.” Du Tùng nói: “Cho tôi nếm thử của cô.”
Dư Nam: “…”
Miếng đậu phụ bị cô chậm rãi dầm vỡ: “… Cũng không ngon đến thế đâu.”
Du Tùng buồn cười bởi hành động này của cô, bật cười thành tiếng, bắt đầu vùi đầu ăn bát của mình, chỉ mấy đũa mà cái bát đã thấy đáy.
Ăn xong thì lên đường.
Quãng đường từ Lệ Giang đến hồ Lô Cô phải mất bảy tám tiếng đồng hồ.
Mọi người vốn định ngủ bù, nhưng đường xá rất tệ, dọc đường xóc nảy. Có nơi địa hình còn hiểm trở, có nơi còn bị sạt núi.
Lão Hồ lái xe vô cùng chuyên tâm, cẩn thận tránh đất đá lăn xuống.
Xe đi rất chậm, chạy quanh co trên đường núi.
Một bên là núi, một bên là sông Kim Sa.
Trong núi cao sừng sững bỗng nhiên xuất hiện một một màu xanh biêng biếc, nước lũ lên giữa hè, dòng sông gào thét, tầm nhìn rộng lớn hào hùng.
Đường núi rất hẹp, không có hàng rào bảo vệ, khiến người đi cảm thấy nguy hiểm trùng trùng.
Đây là một trải nghiệm vừa kích thích lại vừa mạo hiểm.
Cửa sổ xe được mở ra, gió mát từ bốn phía ùa vào.
Có mùi hương của rừng núi, mùi hương của cây xanh, và cả mùi hương của nước sông.
Họ đi về phía trước. Nơi rừng sâu núi thẳm có nhà ở.
Trong khe núi xanh mơn mởn, lác đác vài ngôi nhà màu trắng. Trên dãy núi chạy dài phía xa xa, không biết là mây, hay sương mù, hay là khói bếp, treo lơ lửng từ trên nóc mái nhà đến nửa sườn núi.
Phong cảnh như phỏng theo trong tranh.
Dần dần, đường đẹp hơn, dễ đi hơn lúc trước rất nhiều.
Lúc này, vẻ uể oải của mọi người biến mất gần hết, tinh thần ai cũng tràn trề.
Dư Nam nhân đúng lúc này giới thiệu cho họ.
Cô tựa vào lưng ghế, quay đầu ra, nói sơ qua những điểm tham quan, đặc sản địa phương và phong tục tập quán của người Mosuo ở hồ Lô Cô.
Chương Khải Tuệ rất có hứng thú với tục “tẩu hôn”, bảo Dư Nam nói kỹ hơn.
Dư Nam nói: “Người dân tộc Musuo thường tổ chức đêm hội lửa trại ở hội trường rộng lớn, mọi người nhảy múa tưng bừng, nếu đàn ông nhìn thấy cô gái mình ngưỡng mộ trong lòng, sẽ tiến lên kéo tay cô gái đó đồng thời chạm vào lòng bàn tay đối phương, nếu hai người đều có thiện cảm với nhau, bên nữ sẽ nói với bên nam chỗ ở của mình, đến đêm, người đàn ông sẽ phải trèo cửa sổ vào, ngủ với cô gái ấy. Ngày hôm sau, người đàn ông phải rời đi trước khi trời chưa sáng, không được để người khác phát hiện.”
Chương Khải Tuệ ngạc nhiên than: “Người Mosuo đều “thoáng” vậy sao?”
Dư Nam cười cười: “Đối với chế độ “một vợ một chồng” mà Trung Quốc khởi xướng thì,” Cô nhún vai: “… Quả là khó bề tưởng tượng.”
“Đệch…” Trương Thạc cảm thán, “Đúng là phúc lợi của đàn ông ha!”
Du Tùng cười: “Dù sao đã đến đây rồi, hay là cậu đi cảm nhận thử xem.”
Trương Thạc cười ha ha ngô nghê, xoa tay, làm như thật sự nóng lòng muốn thử.
Dư Nam nói: “Lúc đến anh sẽ không suy nghĩ thế nữa.”
Trương Thạc hỏi: “Tại sao?”
Dư Nam cười không đáp.
Lúc này, Thạch Minh hỏi: “Vậy bọn họ có tiếp tục mối quan hệ này không? Sẽ lấy nhau chứ?”
“Có lẽ thế.” Dư Nam nói: “Nhưng, người Mosuo là dân tộc duy nhất duy trì thị tộc mẫu hệ, con cái từ nhỏ do mẹ, bà ngoại, cậu nuôi dưỡng, thậm chí có người mẹ còn không biết bố con mình là ai, bố ruột không cần có trách nhiệm nuôi dưỡng con cái. Đương nhiên, đàn ông ở đây không chỉ có một người phụ nữ trong đời, còn phụ nữ cũng không chỉ có một người chồng.”
Trương Thạc “đệch” thêm tiếng nữa: “Quả thật quá “hạnh phúc” (1) rồi.”
Dư Nam cười, không nói đúng sai.
Chương Khải Tuệ lườm anh ta một cái: “Nếu tất cả mọi người đều nghĩ như anh, thì nếp sống xã hội này bại hoại hết cả.”
Trương Thạc không vui: “Này, này, nói ai đấy, ai bại hoại.”
“Ngoài anh ra còn ai.”
Trương Thạc phản bác lại: “Tôi cũng chỉ nói mà thôi, nhân phẩm tôi tốt trăm phần trăm đấy nhé.”
Hai người ngồi hai bên Thạch Minh mà cãi nhau.
Trương Thạc nói: “Được rồi, được rồi, Thạch Minh nhà cô tốt.”
“Câu này anh nói còn đúng, Thạch Minh nhà chúng tôi đẹp trai, có học vấn, hơn nữa còn có trách nhiệm.”
Nói xong, cô nàng kéo vai Thạch Minh lắc mấy cái, Thạch Minh cưng chiều vò đầu cô ấy.
Dư Nam nghe hai người đấu võ mồm, nhếch môi, ngẩng đầu lên, chạm phải ánh mắt Du Tùng.
Người đó đang hứng thú đánh giá cô, đầu ngón tay kẹp điếu thuốc, cánh tay tùy ý gác lên cửa kính ô tô, làn khói xám theo gió bay về phía sau, rồi nhanh chóng tan biến.
Dư Nam nói: “Anh có thể thử xem.”
“Thử cái gì?”
“Tẩu hôn.”
“Thử với ai?”
“Mấy cô gái dân tộc Mosuo.”
Du Tùng nhớ tới vẻ nóng lòng muốn thử của Trương Thạc vừa rồi, cười một tiếng: “Tôi thích những cô gái đậm chất nữ tính.”
“Còn kén chọn nữa à?” Cô nói: “Gần đây không phải anh đang động…”
Nói được một nửa, Dư Nam kịp thời ngậm miệng lại, nhìn vào quan hệ hai người, có một số lời không thể thoải mái nói ra.
Du Tùng rít một hơi thuốc, đôi mắt đen tuyền bất giác hơi nheo lại: “Động gì?”
“Không có gì.”
Cô quay người đi, chợt nghe thấy câu: “Động tình?”
Dư Nam oán thầm trong lòng, còn hơn thế nhiều, cô muốn đốp một câu “động dục” nhưng nhịn lại.
Một lúc sau, phía sau lại nói: “Ông đây thích quang minh chính đại.” Chứ không phải nửa đêm trèo cửa sổ, mèo mả gà đồng.
* * * * *
Trên đường cười cười nói nói, thời gian trôi qua cũng không quá khó khăn.
Vùng phụ cận này không có khu dịch vụ, buổi trưa họ đến một nhà vườn (2) do một thôn dân mở gần đấy ăn cơm.
Màu sắc món ăn không thể gọi là đẹp đẽ, nhưng món ngó sen chua cay lại cực kỳ kích thích vị giác.
Ăn được một nửa, Du Tùng chợt nhớ tới cái gì, gọi ông chủ ra hỏi: “Có bún đậu phụ mặn không?”
Dư Nam ngẩng phắt đầu lên.
Du Tùng nghiêng đầu, không nhìn cô.
Ông chủ nói: “Ở đây, đều là những món mặn.”
Du Tùng nói: “Thế thôi vậy.”
“Nhưng…”
“Hửm?”
“Nhưng, buổi sáng còn thừa một bát, nếu vậy tôi đun nóng cho cậu nhé? Bún chắc không còn ngon nữa.”
Du Tùng nói: “Cảm ơn, đun nóng cho tôi.”
Ông chủ xoay người về nhà bếp. Du Tùng bưng bát lên, tiếp tục lùa cơm. Ngó sen chua cay bị anh nhai rồm rộp.
Trương Thạc tranh thủ ngẩng đầu lên: “Giữa trưa rồi, ăn mấy đồ ăn vặt đấy làm gì?”
Du Tùng đáp: “Ăn thử.”
Không phải chờ quá lâu, ông chủ bưng một cái bát lớn lên.
Bên trong khói bốc nghi ngút, bún hơi nát, nước dùng không nhiều, điểm xuyết vài cọng hành, không có rau cải và lạc.
Nhưng đậu phụ mặn bên trên vừa đủ, hai miếng đậu lớn trắng nõn xếp chồng trên sợi bún, tạo thành chóp, giống như ngọn núi tuyết nhỏ.
Ông chủ nói: “Bát này tôi không lấy tiền, coi như là tặng.”
Du Tùng nói cảm ơn, dùng thìa múc đậu lên.
Rung ra rung rinh, nõn nà óng ánh.
Cho vào môi, trượt xuống dưới, đầu lưỡi liếm nhẹ một cái, toàn bộ đều hết sạch, vào đến cổ họng, đầu lưỡi vẫn còn vương lại mùi hương, hơi ngọt, mang theo mùi đậu.
Anh nghe thấy bên cạnh có người hỏi: “Có ngon không?”
Anh đáp: “Ngon lắm.”
“Cái gì ngon?”
Du Tùng ăn thêm miếng nữa: “… Đậu phụ.”
Dư Nam không nói nữa.
Nhưng anh hỏi: “Muốn nếm thử không?”
Cuộc đối thoại như rất quen thuộc.
Bầu không khí kỳ lạ.
Trương Thạc giả bộ gẩy cơm, lén lút ngước mắt lên từ trong bát.
Cô không tiếp lời, Trương Thạc thử nói: “Hay để em nếm thử?”
Du Tùng: “Cút.”
Dư Nam bật cười thành tiếng, là nụ cười rất nhẹ nhàng, điềm nhiên.
Gió mát làm chuông gió bên cửa sổ lay động, tiếng chuông lanh canh nhảy múa cùng với gió, tạo thành giai điệu trong trẻo vui tai.
Gió đang thổi, thanh âm rất dễ nghe, tiếng cười, cười chuông gió.
* * * * *
Ăn xong cơm trưa, chặng đường còn khoảng bốn tiếng nữa.
Quãng đường còn lại bằng phẳng, có thể ngủ một giấc.
Bốn giờ chiều, xe vào khu vực phong cảnh hồ Lô Cô.
Dư Nam đi mua vé, Du Tùng xuống xe hút thuốc.
Qua cửa khu phong cảnh, thấp thoáng nhìn thấy hồ nước, bầu trời trong xanh, xanh không nhìn thấy đường chân trời, mây rất cao, giống như những bông liễu trôi lơ lửng trên bầu trời, những dãy núi xanh biếc xung quanh ôm trọn hồ nước nơi đây vào lòng.
Dư Nam mua vé về thì phát hiện anh đang hút thuốc.
Cô cũng dứt khoát ra ngoài vận động gân cốt.
Đầu ngón tay Du Tùng kẹp điếu thuốc, khom người, nhưng không hút, bên trên đã có một đoạn tàn thuốc.
Anh nửa dựa vào cửa xe, nhìn về phía xa xa, trong đôi mắt đen tuyền phản chiếu sắc màu của thiên nhiên.
Du Tùng nói: “Nơi này đẹp thật.”
Ánh mắt Dư Nam rơi trên người anh, Du Tùng vẫn không nhìn cô, ngón tay hơi cử động một cái, tàn thuốc bay vào trong gió.
Cả quãng đường này, đây là lần đầu tiên cô nghe thấy anh bình luận một câu như thế.
(1) Nguyên gốc ở đây là 太性福. 性福 (tính phúc) là chỉ cuộc sống tình dục. Từ này đọc gần giống với hạnh phúc nên dễ gây hiểu lầm.
(2) Nguyên gốc là Nông gia lạc (农家乐): Một hình thức du lịch ở nông thôn, về với thiên nhiên.
***
Mốc: Hôm nay là sinh nhật mình nên mình bung xõa 4c luôn =)))