Trò Chơi Tìm Kiếm Tình Yêu (Con Đường Đến Bên Em)

Chương 12 - Chương 12

trước
tiếp

Mốc dịch

Hai tay Du Tùng siết chặt cánh tay cô, chân Dư Nam bủn rủn trượt xuống.

Anh mạnh mẽ nâng cô lên, ánh mắt dán chặt vào Dư Nam, không bỏ qua bất cứ nét mặt nào của cô.

Anh hỏi cô: “Sao vậy?”

Đại não Dư Nam vẫn còn đang hỗn độn, không trả lời câu hỏi của anh.

Trong mắt Du Tùng u ám, anh thử thăm dò: “Không phải cô…”

Lực bàn tay anh không nhẹ chút nào, Dư Nam cảm thấy cánh tay mình sắp bị anh bẻ gãy.

Cô bỗng dưng nổi cáu, chửi thề một câu “f***”, dùng sức gạt tay anh ra: “Mẹ nó, anh đừng tự biên tự diễn.”

* * * * *

Bầu không khí ban đêm ở hồ Lô Cô vô cùng trong lành, dù là buổi tối, nhưng vẫn được trải một màu xanh sậm sâu thẳm, trầm tĩnh và hướng nội.

Bầu trời mở rộng lồng ngực rộng lớn ôm cả mặt đất bao la và con người nhỏ bé vào lòng.

Ánh trăng chỉ lộ ra hình lưỡi liềm nhỏ xíu, nhưng những ngôi sao lấp lánh lóe sáng, giống như đèn lồng ngày tết rực rỡ tươi đẹp, tinh nghịch nháy mắt.

Bầu trời sao mang theo sức mạnh thần bí, tâm trạng trở nên tĩnh lặng, ôn hòa.

Dư Nam cuối cùng cũng tỉnh táo lại, không khí trong lành khiến đại não cô trở về hoạt động bình thường.

Hai người không ai trở về bàn ăn.

Sân sau nhà Trại Ban có một con dốc nhỏ bằng đất cao nửa người, Dư Nam ngồi trên dốc, Du Tùng đứng bên cạnh.

Xung quanh rất yên tĩnh, cũng rất tối, không có hồ nước, bên ngoài bức tường rào chỉ có bầu trời và biển sao mênh mang.

Một tiếng “tách” vang lên, chùm sáng yếu ớt lóe lên ở khóe mắt cô.

Sau đó một làn khói xám bay tới trước mắt.

Dư Nam nói: “Anh không thể ngừng phá hoại bầu không khí được à?”

Du Tùng nhả ra một vòng khói: “Đổi lại là công ty du lịch khác, cô đã bị khiếu nại tám trăm sáu mươi lần rồi.”

Dư Nam nhìn anh bằng nửa con mắt: “Anh nói tôi chửi anh?”

Du Tùng chán nản: “Cô nói đấy.”

Cô tổng cộng mắng anh hai lần, một lần anh đánh úp vào đầu cô (xem lại chương 6), một lần anh khiến cô nôn đến ruột gan đứt đoạn.

Bị chửi là còn nhẹ đấy.

Dư Nam nói: “Là lỗi của anh, phải xin lỗi trước mới phải.”

Đuôi mắt Du Tùng quét qua cô: “Hai chữ “xin lỗi” viết thế nào cơ?”

“Anh chưa học tiểu học à?”

“Chưa.” Du Tùng lấy điện thoại ra chụp khuôn mặt cô: “Trong lòng chửi thầm tôi mấy trăm lần rồi nhỉ.”

Dư Nam vẫn cứng miệng: “Không hề.”

Anh lại hỏi: “Sao lại bị nôn?”

Lúc này Dư Nam dễ chịu hơn nhiều: “Dù sao cũng không như anh nghĩ đâu nhé.”

“Không thích ăn thịt à?”

Dư Nam mím môi, trả lời qua quýt: “Không ngủ nghỉ điều độ thôi.”

Du Tùng nhìn cô, dưới ánh trăng cô ôm gối ngồi chỗ ấy, cuộn tròn thành cục bột nho nhỏ.

Cô rũ mắt, anh không nhìn thấy ánh sáng trong mắt cô.

Một lát sau, Dư Nam kìm lòng không đặng quay lại nhìn anh: “Có gì buồn cười lắm à?”

Anh thu lại khóe môi, búng tàn thuốc: “Nhớ đến một cô bé con thôi.”

Dư Nam không tiếp lời, anh nói: “Cô bé nhà hàng xóm.”

“…À.”

Du Tùng ngồi xổm xuống bên cạnh cô, trên gò đất cao hơn Dư Nam.

Khuỷu tay anh tùy tiện để trên đầu gối, lưng hơi cong, rít một hơi thuốc rồi lại nhả ra, “Con bé ấy giống hệt cô, không thích ăn thịt.”

“Trùng hợp ghê.”

“Nhưng còn nghiêm trọng hơn cả cô, chỉ cần bữa cơm có thịt, nó sẽ không động đũa, thà rằng bị đói còn hơn.”

“Vậy thật nghiêm trọng.”

“Vì vậy, bố con bé không biết đã đánh nó bao nhiêu lần.”

Dư Nam giơ chai nước khoáng uống mấy ngụm: “Có lẽ có nguyên nhân.”

“Có lẽ thế.” Du Tùng nói: “Chưa kịp hỏi cô bé ấy.”

Dư Nam lơ đãng hỏi: “Sau đó thì sao?”

Du Tùng hời hợt trả lời: “Lạc mất rồi.”

Điếu thuốc trên ngón tay anh đã cháy hết, chấm đỏ tàn thuốc gãy xuống, rơi vào thế giới tối đen. Cuối cùng Dư Nam thích ứng được với bóng tối, nhưng chỉ có thể nhìn rõ đường nét của anh.

Bóng tối sẽ khiến người ta trở nên yếu đuối, có những lời, lúc bình thường, chắc chắn anh sẽ không nói.

Dư Nam tưởng rằng cuộc nói chuyện đến đây là kết thúc, nhưng trong màn đêm vang lên tiếng nói mơ hồ…

“Là tôi làm lạc mất.”

* * * * *

Vốn buổi tối vẫn còn chương trình đêm hội lửa trại, nhưng do Dư Nam không khỏe, nên chuyển sang ngày mai.

Ra khỏi nhà ông chú Trại Ban, mọi người giẫm lên màn đêm trở về nhà trọ.

Dư Nam cảm thấy áy náy, dù gì cô cũng là hướng dẫn viên, chuyện người khác phải chiều theo thời gian của cô chưa từng xảy ra.

Chương Khải Tuệ khoác tay cô: “Chị Dư, đêm hội lửa trại đi vào ngày mai cũng thế, hơn nữa, đi cả một ngày đường em cũng hơi mệt rồi.”

Sự hiểu chuyện lúc này của cô nàng làm Dư Nam rất cảm kích.

Chương Khải Tuệ nói quá lên: “Lúc nãy chị làm em sợ chết luôn, tay cứ vặn vào nhau, gọi thế nào cũng không đáp, em tưởng chị gặp phải thứ gì ghê tởm cơ.” Nói xong, cô nàng lén liếc Du Tùng, ánh mắt “nồng nàn tình cảm”: “May mà anh Du đến, nếu không em không biết phải làm sao nữa.”

Dư Nam ngước mắt nhìn Du Tùng, tay anh đang nghịch chiếc bật lửa, miệng cắn điếu thuốc, không châm, cười như không cười nhìn cô.

Khác một trời một vực với người lúc nãy.

Du Tùng nói: “Thứ ghê tởm nhìn thấy cô ta còn phải chạy.”

Dư Nam đốp lại: “Vậy điểm tốt của tôi cũng lớn lắm đấy.”

Du Tùng bật cười: “Cô còn tự hào được à.”

Dư Nam không thèm để ý đến anh, lườm một cái trong bóng đêm, nói với Chương Khải Tuệ: “Không sao, chắc do dạo này không ngủ ngon.”

Chương Khải Tuệ nói: “Sức khỏe chị quá yếu, phải tập thể dục nhiều vào.”

Nói đến tập thể dục, Trương Thạc lập tức vểnh tai nghe, lùi về phía sau hai bước.

“Tôi nói này, hướng dẫn viên Dư, nếu không ngày mai chúng ta chạy bộ buổi sáng nhé, tôi sẽ dạy cô phương pháp tập luyện, mấy bài tập aerobic, tập lâu dài có thể giúp nâng cao sức…”

“Cậu đổi nghề à?” Du Tùng lạnh lùng ngắt lời anh ta.

Trong lòng Trương Thạc hụt hẫng, mặt không đổi sắc nói tiếp: “… có thể nâng cao sức đề kháng. Về mặt thể thao anh Du giỏi hơn tôi, ngày mai vừa hay để anh ấy dạy cô.”

Du Tùng không lên tiếng.

Nhưng Dư Nam xua tay: “Chạy bộ thì thôi, thà tôi ngủ thêm còn hơn.”

Chương Khải Tuệ kéo cánh tay Trương Thạc: “Ngày mai anh chị chạy bộ buổi sáng sao? Em đi với, mấy ngày nay ăn nhiều, béo thêm mấy cân mỡ rồi.” Cô nàng nhìn họ: “Anh là quán quân tán thủ mà, vừa hay dạy em luôn.”

Đại não Trương Thạc ngừng mất mấy giây, suýt nữa thì quên danh hiệu Du Tùng gán cho anh ta.

“À… biết tán thủ.”

Chương Khải Tuệ vỗ tay: “Hay quá, vậy quyết định thế nhé.”

Thạch Minh vội kéo cô ấy lại: “Hôm nào em cũng không thích dậy sớm, ngủ nhiều một chút, đừng ra ngoài.”

Cô ấy bĩu môi một cái: “Anh thích thì ngủ đi, đừng đi theo em.”

Mọi người về phòng của mình, chưa đến chín giờ, Du Tùng lên giường nằm một lúc, chuyển kênh ti vi mấy lần đều là kênh địa phương, nghe không hiểu.

Trương Thạc vừa mới tắm xong, định nhảy lên giường chơi game.

Bụng Du Tùng kêu rột rột, bữa tối bị Dư Nam cắt ngang nên chưa ăn gì, hỏi Trương Thạc: “Có gì ăn không?”

“Có.” Trương Thạc tiện tay vứt mấy túi nilon lên giường anh.

“Chỉ có cái này à?” Trong túi đựng hai quả dứa, một đống măng cụt và một nải chuối.

Chuối đã chín lốm đốm đen.

“Ừ, chỉ còn thừa lại mấy thứ đó thôi.”

Du Tùng lại hỏi: “Ở xã Bản Kiều mua được gì không?”

“À, đắt lắm.”

Du Tùng lật đi lật lại, rồi vứt trở về: “Túi quả tỳ bà đâu?”

Trương Thạc tiện tay lột vỏ một quả chuối: “Không biết.”

Du Tùng đứng dậy: “Đi, đi ăn đêm.”

Bữa tối Trương Thạc đã ăn khá no: “Em không đói.”

“Tôi đói.”

“Em vừa tắm xong.”

“Về tắm lại.”

Anh đã mở cửa ra ngoài: “Nhanh lên, tôi đứng ngoài chờ cậu.”

Trương Thạc: “…”

Hồ Lô Cô không giống Lệ Giang đêm đêm rộn rã, nhưng cũng không đến mức quá im ắng, vẫn có một vài quán ăn chưa đóng cửa, khách khứa lác đác, không quá quạnh quẽ.

Hai người vào một thôn nhỏ tìm quán cơm, gọi mấy món mặn bình thường, tùy tiện ăn mấy miếng, lấp đầy bụng.

Trương Thạc nghịch điện thoại, chợt nghĩ tới gì đó, hỏi: “Lữ Xương Dân đã gọi điện thoại đến chưa?”

“Chưa.”

“Cháu nó chứ sao vậy không biết, rốt cuộc gã có thành ý hợp tác không?”

Du Tùng không ngẩng đầu lên: “Sau lưng gã chắc có mấy đội xây dựng đang tranh giành mảnh đất này.”

“Vậy chúng ta…”

“Tình thế bắt buộc.” Anh ngừng lại: “Trước mắt chỉ có thể dựa vào điểm này xây dựng mối quan hệ với gã.”

Trương Thạc buột miệng nói: “Năm đó lỗi sai không phải ở anh, nếu không…”

Anh ta chưa nói xong, Du Tùng dùng ánh mắt cảnh cáo, Trương Thạc lập tức đổi chủ đề: “Hiện giờ Lữ Xương Dân cũng coi như ông lớn bất động sản, gã sẽ không làm mấy vụ mua bán táng tận lương tâm đấy chứ?”

Du Tùng gẩy cơm: “Không biết được.”

Hai người ăn xong trở về nhà trọ, gặp Thạch Minh và Chương Khải Tuệ trước cửa phòng.

Họ cũng mới từ bên ngoài về, trong tay Thạch Minh xách một hộp đóng gói sẵn.

Trương Thạc gọi hai người lại: “Đêm rồi, hai người còn đi đâu vậy?”

Chương Khải Tuệ mừng rỡ gọi “anh Du”, rồi mới trả lời câu hỏi của Trương Thạc: “Em và Thạch Minh đi tản bộ ven hồ, các anh cũng ra ngoài à?”

Cô nàng tinh nghịch kéo dài âm cuối, ngón tay xoay vòng quanh hai người.

Trương Thạc âm thầm lùi lại một bước, “ừm” một tiếng: “Đâu có thảnh thơi bằng hai người, chúng tôi đi ăn cơm.”

“Bữa tối các anh ăn không no sao?”

“Ừ, anh Du ăn chưa no.”

Chương Khải Tuệ quay đầu toan nói gì đó với Du Tùng, anh hất cằm, hỏi trước: “Cái gì thế?”

Thạch Minh phản ứng lại, giơ cái hộp đóng gói sẵn trong tay lên: “Chúng em thuận tiện mua cho chị Dư ít cháo, chị ấy tối nay chưa ăn gì mà.”

Ngón tay Du Tùng chạm vào chóp mũi, không nói gì.

Trương Thạc nói thêm hai câu nữa với họ, Du Tùng không kiên nhẫn thế, đi vào phòng trước.

Trương Thạc nhanh chóng đuổi theo, Chương Khải Tuệ ở phía sau gọi: “Nói rồi đấy nhé, năm rưỡi sáng mai, bọn em đợi anh đấy.”

Hai người bên đó đã đóng cửa.

Trương Thạc nhìn sắc mặt Du Tùng, thử thăm dò: “Giữa anh và hướng dẫn viên Du đã phát triển thế nào rồi?”

“Chẳng thế nào cả.”

Trương Thạc thở dài: “Em đã nói rồi, người phụ nữ này không dễ chơi đâu.”

Du Tùng hừ lạnh: “Hiện giờ kết luận vẫn còn sớm quá đấy.”

Trương Thạc lẩm bẩm: “Em vừa phát hiện ra, anh có máu M (1) đấy.” Anh ta cởi áo phông: “Nhiều con gái chủ động theo đuổi thế cơ mà!”

Du Tùng nằm trên giường, hừ một cái.

Trương Thạc lại nói: “Anh cũng phải sử dụng đủ cả rắn cả mềm, nhìn Thạch Minh kìa, chu đáo thế chứ, còn mua cháo cho hướng dẫn viên Dư.”

Du Tùng gối tay sau đầu, bắt chéo hai chân, liếc anh ta một cái: “Còn cần cậu dạy à?” Mấy phút sau lại như nói cho mình nghe: “Nhưng lại không đúng đối tượng.”

* * * * *

Dư Nam đang ngủ mê mệt trong phòng, nghe thấy tiếng chuông cửa thì xuống giường, đầu óc hoa lên.

Cô vịn vào mặt tường, đợi “bông tuyết” trước mắt tan đi, mới bước ra mở cửa.

Hai người mang đồ ăn tới cho cô, Dư Nam hơi ngạc nhiên, càng thêm ấm lòng.

Cô mở rộng cánh cửa: “Vào ngồi một lát đi.”

Chương Khải Tuệ bước chân sáo vào, dạo quanh phòng một vòng, phát hiện ra ở đây và phòng mình không có gì khác nhau.

Dư Nam ra hiệu cho Thạch Minh ngồi ở sô pha, cô ngồi trên giường, đặt cháo họ mua cho lên tủ thấp.

Thạch Minh nói: “Chị Dư, cháo này em không cho hải sản, chỉ có rau cải, nên rất thanh đạm, chị ăn một chút đi.”

Dư Nam mở nắp, mùi cháo tỏa ra bốn phía: “Cảm ơn.”

Chương Khải Tuệ ngồi xuống bên cạnh Thạch Minh: “Thạch Minh nhà em chu đáo lắm, hai bọn em ra ngoài tản bộ, mua cháo là anh ấy nghĩ ra.”

Dư Nam dùng thìa nhựa ăn múc một thìa cháo nhỏ, quan sát hai người, cuối cùng nở nụ cười.

Chương Khải Tuệ bối rối: “Chị Dư cười gì vậy?”

Dư Nam hỏi: “Hai người bên nhau mấy năm rồi?”

Chương Khải Tuệ đáp: “Hơn một năm rồi ạ, em không nhớ rõ nữa.”

Thạch Minh nhắc nhở: “Một năm ba tháng rưỡi.”

“Hai người quen nhau thế nào?”

Chương Khải Tuệ nói: “Công ty anh ấy đến trường em tuyển dụng dịp hè, anh ấy bên quản lý nhân sự tuyển dụng em. Lúc mới đến công ty em không biết gì cả, anh ấy lén giúp đỡ em rất nhiều. Sau đó, khai giảng em xin nghỉ việc, anh ấy thường đến trường tìm em, cứ thế chúng em bên nhau.”

Cô nàng kể lại rất thản nhiên, nhưng Thạch Minh xấu hổ vò đầu.

“Cô chưa tốt nghiệp à?”

“Chưa ạ, còn một năm nữa.”

Dư Nam gật đầu, chậm rãi ăn cháo.

Từng hạt gạo óng ánh mềm dẻo, nóng hổi, ăn vào dạ dày rất dễ chịu, cả người đều ấm lên theo.

Ánh mắt cô không biết tại sao rơi xuống người Thạch Minh, vóc dáng cậu ta gầy không được gọi là cường tráng, dưới kính mắt không gọng là ánh mắt chân thành kiên định. Hiền lành, chu đáo, là một người đàn ông rất biết săn sóc bạn gái.

Thạch Minh bị nhìn đến sợ hãi, Dư Nam cười cười, nhẹ nhàng nói: “Thật ra tôi có một em trai, bằng tuổi cậu.”

Thạch Minh không biết cô muốn nói gì, nên không tiếp lời.

Cô lại nói: “Cùng ngày sinh với cậu.”

Thạch Minh mở to mắt: “Thật ư? Vậy thì trùng hợp quá, đều thuộc chòm sao Cự Giải.”

Dư Nam mỉm cười: “Đúng vậy, chúng tôi là chị em song sinh.”

Chương Khải Tuệ “a” một tiếng: “Sinh đôi trai gái rất hiếm đấy nhé, phần lớn là do trong nhà có gen di truyền.”

Dư Nam gật đầu: “Mẹ và cậu tôi cũng là chị em sinh đôi.”

Thạch Minh bỗng nhiên nhớ ra một vấn đề: “Vậy… vậy ngày hôm đó cũng chính là sinh nhật chị?”

Chương Khải Tuệ chớp chớp mắt, cũng phản ứng lại: “… Chúng em ăn mất bánh gato của chị rồi!”

Dư Nam cười ha ha, tâm trạng bất chợt trở nên rất tốt: “Hai người đừng có trưng vẻ mặt này, căng thẳng như thế làm gì, sinh nhật cùng nhau không phải rất vui sao.”

Chương Khải Tuệ thè lưỡi, hỏi: “Vậy em trai chị đâu?”

Bát cháo trên bàn bị Dư Nam đảo đến lạnh ngắt: “Không còn nữa.”

Hai người sững sờ, ngược lại Dư Nam thản nhiên: “Không sao, đã là chuyện rất lâu trước đây rồi.”

Cô bưng bát lên, khóe môi cong lên thành một góc dịu dàng: “Nếu nó vẫn còn sống, có lẽ giống các em, đi học, làm việc, yêu đương, sống cuộc sống vô lo vô nghĩ.”

Hết chương 12

(1) M (Masochistic): Xu hướng thích bị ngược đãi. Ngược lại là S (Sadism) thích ngược đãi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.